Nhìn lại hai năm qua, cuộc sống của ta kỳ thực rất đơn giản.
Có nhiệm vụ thì đi kiếm tiền, không có nhiệm vụ thì đi tìm Dần Tam để bị đánh, ngày qua ngày, chưa từng lười biếng.
Nhờ phúc của hắn, sách của A Mão đã được ta chuyển đi hai phần ba, gần như lấp đầy ba bức tường trong thư phòng.
Nội lực của ta cũng vững vàng phối hợp với thiên phú, tiến bộ thần tốc.
Trong một nhiệm vụ, Thìn Tam từng muốn đầu hàng ta.
Khi ta hỏi hắn về chi tiết hành động cuối cùng với A Mão, thì bị người của Dần ban cưỡng chế cắt ngang, chuyện cũng bỏ dở.
Lần nữa đứng trên đài sinh tử, Thìn Tam đối diện đã bị câm.
Trong ánh mắt vô hồn của hắn, chỉ còn oán độc và khát vọng sống sót theo bản năng.
Những người thường xuyên g.i.ế.t người đều biết, con mồi bị dồn vào đường cùng, vùng vẫy giãy c.h.ế.t thường rất khó đối phó.
Đặc biệt là, khi võ công hai người không chênh lệch nhiều, gặp nhau trên con đường hẹp, thường thì kẻ "chân đất" càng không kiêng nể gì.
Thìn Tam rất thông minh, vừa lên đài đã ra chiêu mạnh mẽ, không chút khoan nhượng lợi dụng ưu thế nội công của mình, áp đảo đối thủ.
Hắn tu luyện bí thuật tăng cường nội công, võ học Mão cung lại nổi tiếng về tốc độ, tốc độ tuyệt đối cộng thêm sức mạnh, đối phó với một hậu bối tu luyện muộn hơn mình mười mấy năm, vậy là đủ rồi.
— Chỉ tiếc, người đối diện hắn là ta.
Ta xử lý hắn dễ như trở bàn tay, vững vàng thủ thế, phản kích bất ngờ.
Tuy ra chiêu rất ít, nhưng mỗi lần đều đ.á.n.h trúng yếu hại, chuẩn xác kỳ diệu, chiêu nào ra chiêu nấy trúng.
Thìn Tam sau khi sử dụng bí thuật quá nhiều lần, kinh mạch đứt đoạn, thổ huyết mà c.h.ế.t.
Ta vững vàng bước xuống đài, vẫn còn ung dung tự tại.
"Dùng chiến thuật này để đối phó với hậu bối, trong lòng hắn đã có ý sợ thua, thắng bại trận này, chẳng có gì lạ." A Hổ bình phẩm nhàn nhạt.
"Chúc mừng ngươi, Thìn Tam."
Thăng cấp, phần thưởng của ta là một món binh khí khác trong Tội Nhân Đường.
Hay nói đúng hơn là hai thanh —
Tên gốc của nó là Tu La Song Kiếm, một thanh câu hồn, một thanh đoạt mệnh.
Hai kiếm hợp nhất, sẽ thành một thanh kiếm hai tay như Cự Khuyết, sát khí bức người, hung ác vô cùng, người không đủ mạnh mẽ khó mà khống chế được.
"Đây là thứ chuyên dùng cho người man rợ."
A Hổ ánh mắt hoài niệm: "Trăm năm trước, do tổ tiên dùng nham thạch núi lửa rèn thành, mỗi thanh nặng một trăm hai mươi lăm cân, hiện nay trong Thập Nhị Cung, cũng chỉ có ngươi là người trời sinh thần lực mới có thể sử dụng chúng."
Nhưng, vị trí của món binh khí này, lại khá gần với Tú Hàn Đao của A Mão.
Chẳng lẽ thời cận đại, còn có một vị tiền bối trời sinh thần lực sao?
Ta quen dùng song kiếm, tay trái tay phải đều linh hoạt như nhau, vung chúng lên múa một bài kiếm pháp, nhẹ nhàng như không, không hề thấy nặng nhọc.
A Hổ gật đầu lia lịa: "Không tệ, nếu không thuận tay, cũng có thể cho người ta sửa lại phần chuôi kiếm theo thói quen vung kiếm của ngươi."
Ta lắc đầu, tỏ ý không cần, rất thuận tay.
"Ta muốn đổi tên cho nó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ồ?"
"Gọi là 'Đậu Sa Song Kiếm'."
"Ừm, cái tên này hợp với ngươi, cả ngày cứ tràn đầy sức mạnh."
Ta lơ là rồi.
Sau đó, ta nhìn thấy hai chữ "Đấu Sát" trên vỏ kiếm mới, ôm lấy tua rua hình bánh đậu sa mà A Mộng làm cho ta, suýt nữa khóc ngất.
Những người này rốt cuộc có hiểu gì về thẩm mỹ không!!
Phần thưởng còn lại, lại là một viên "Vinh Nguyên Đan".
Từ trước đến nay, chỉ có sát thủ thành công thăng cấp Địa Chi mới có tư cách dùng.
Công dụng của nó rất rộng, người thường dùng sẽ kéo dài tuổi thọ, cường thân kiện thể, bách bệnh bất xâm; nếu người luyện võ dùng, sẽ tẩy kinh phạt tủy, thất khiếu thông suốt, nội công tu luyện càng thêm tinh tiến.
Dưới sự chứng kiến của A Hổ, ta nuốt viên thuốc, điều tức một vòng chu thiên, thấy nội tức quả nhiên tăng cường, bà ta mới gật đầu, cho ta rời đi.
Vừa ra khỏi Thập Nhị Cung, ta liền chạy thẳng đến quầy bán kẹo hồ lô, mua hai xiên.
Viên t.h.u.ố.c bị ta lấy ra từ dưới lưỡi, nhét vào quả sơn tra.
Haha, A Hổ chắc chắn không ngờ, ta vẫn luôn che giấu thực lực.
Năm ngoái đã có thể đá Dần Tam xuống rồi.
Nhưng sợ lão thái bà lại giở trò xấu, không chịu đưa sách cho ta, nên đành phải từng bước một, lấy việc lấy sách làm trọng.
Ngay cả đại hội tỷ thí nâng đỉnh mà ta thích nhất trong tổ chức, ta cũng cẩn thận kiềm chế, rõ ràng có thể nâng được đỉnh đồng nặng một ngàn sáu trăm cân, cuối cùng chỉ nâng đến tám trăm cân thì dừng lại.
Viên t.h.u.ố.c này có một lớp vỏ bọc, d.ư.ợ.c tính chưa bị mất đi.
Nó hữu dụng như vậy, vẫn nên dành cho những thiên tài hạng hai ngốc nghếch như sư phụ thì hơn.
Trong Lạc Thủy Hiên, A Mộng đang ôm Hoa Hoa phơi nắng.
Ta cầm kẹo hồ lô đi tới.
Dưới ánh mắt mong chờ của ta, hắn há miệng c.ắ.n một miếng, cau mày: "Cái gì vậy? Vừa đắng vừa cay..."
"Đừng nhổ ra, nhai nuốt đi, tốt cho đầu óc." Ta lo lắng nói.
Hắn liếc ta: "Bổ não mà muội không ăn lại đưa cho ta?"
Ta nghiêm túc nói: "Vì nó bổ sung khả năng chịu đòn của đầu óc."
A Mộng bắt đầu nóng bừng, hơi nóng bốc lên đỉnh đầu.
"Muội... rốt cuộc cho ta ăn cái gì..." Hắn ôm bụng.
"Đừng sợ, lát nữa tắm rửa là khỏi."
Ta đỡ hắn, ngón tay đặt lên mạch của hắn, dùng nội lực ôn hòa, nhẹ nhàng khai thông kinh mạch cho hắn...
Toàn bộ tâm thần của A Mộng buộc phải dùng để hấp thụ d.ư.ợ.c lực của Vinh Nguyên Đan, mấy huyệt đạo bị tắc nghẽn trong cơ thể hắn, ẩn ẩn có dấu hiệu buông lỏng.
Người luyện võ, bản năng điều tức hô hấp là bẩm sinh.
Chỉ cần kinh mạch thông suốt, A Mão khôi phục nội lực chỉ là chuyện sớm muộn.