Thiên Tài Sát Thủ Trở Thành Công Chúa

Chương 5



Thập Nhị Cung là tổ chức đặc vụ phục vụ hoàng quyền, về nguyên tắc, chỉ nghe lệnh của một người ngồi trên long ỷ.



Nhưng Cung chủ A Hổ hiện tại của chúng ta, lại không cùng chí hướng với người cầm quyền, với tư cách là người đứng đầu cơ quan sát thủ, tự nhiên có mưu đồ riêng.



Trong Thập Nhị Cung, những người có thể nhận được danh hiệu "Địa Chi", đều là người mạnh nhất trong thế hệ của mình.



A Mão chính là đồ đệ của A Hổ, cũng là con d.a.o sắc bén nhất của bà ta.



Sau khi hắn c.h.ế.t, sát thủ thuộc Mão ban được chia theo mốc ba mươi tuổi.



Những người lớn tuổi hơn được phân vào Dần ban, trực thuộc dưới trướng A Hổ; còn những người nhỏ tuổi hơn đều là thanh niên, tinh lực và thể chất đang ở trạng thái đỉnh cao, tự nhiên phải tranh giành vị trí "Thìn Long".



Ta thì tương đối xui xẻo.



A Mão vốn không được lòng người, với tư cách là đồ đệ duy nhất của hắn, khi đó ta mới mười ba tuổi, còn chưa có tiếng tăm gì, phía trước đã có một đám sư thúc, sư bá nhảy dù xuống.



Những người này, dù là nội công, võ nghệ hay kinh nghiệm chiến đấu, đều hơn hẳn ta.



Họ vừa đến, ta lập tức từ đại đệ t.ử Thìn Nhất rớt xuống hàng Thìn ba mươi mấy.



Ta cũng bắt đầu bị ghét.



Ta kế thừa toàn bộ thù hận mà sư phụ gánh chịu.



Hàng ngày ngoài việc luyện tập, làm nhiệm vụ, ta sống như một bóng ma trong tổ chức.



Cho đến bây giờ, có một việc trở thành ngoại lệ.



"Muội vẫn còn muốn đến Sở Yêu Cung sao?"



Thìn Lục ôm kiếm, như nghĩ đến chuyện gì buồn cười: "Không thể nào, muội nghĩ với tính cách của hắn, sẽ để mình lưu lại ở nơi đó sao?"



Ta mặt không cảm xúc: "Không liên quan đến huynh."



"Muội nên nghĩ đến chuyện chính sự thì hơn."



Hắn mở nút bầu rượu bên hông, uống một ngụm: "Mão Nguyệt Các sắp bị niêm phong rồi, biển hiệu đã được thay thành Thìn Tinh Các, nếu Thìn Long tiếp theo không phải là muội, đồ của A Mão sẽ bị A Hổ bán rẻ đi đấy."



"... Bán rẻ bao nhiêu?"



Ta nghĩ mình có thể mua hết.



Thìn Lục tỏ vẻ khoa trương: "Đừng mơ mộng nữa, những thứ đáng để A Hổ bận tâm, dù có bán rẻ muội cũng khó mà mua nổi."



"Nếu có số tiền nhàn rỗi đó, muội nên chuộc thân cho người thương của mình thì hơn."



Người thương là gì? Người thương… là chỉ người mình quý mến nhất sao?



Vậy thì chúng ta vẫn chưa được coi là người thương.



Thực tế, lần thứ ba ta nộp bài tập, Ngọc Lâu đã hối hận rồi.



"Thời buổi này, ngành nào cũng khó khăn."



Hắn thở dài, day day mi tâm: "Hay là thôi đi, số tiền còn lại ta trả lại cho muội."



Ta đáng thương biện minh: "Ta, ta đã hai năm không cầm bút rồi, nên chữ mới xấu như vậy."



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Chữ xấu còn đỡ. Ta đã nói rồi, gặp chữ nào không biết thì cứ để trống, đừng giả vờ biết, vẽ theo không có tác dụng."



"Huynh, huynh vậy mà nhìn ra được?!"



"Đúng vậy..."



Hắn mệt mỏi nói: "Thêm nữa, nếu muội nhất định phải sao chép bài của người khác, thì đừng sao chép bài của người nổi tiếng đời trước, hãy tìm những văn nhân đương thời, càng vụng về càng giống muội."



"Haiz... 'Một con bướm lượn quanh núi cười, chim hạc vàng rút đao mở đường chim', 'Sấm sét rung chuyển phượng hoàng ngây ngô, khỉ vượn leo lên núi Thiên Mổ' chậc... Lần nào sửa bài cũng là hắn, không ngờ, muội lại thích Lý Bạch đến vậy."



"Bởi vì ông ấy viết nhiều mà, bài nào cũng dài, lại nhiều chữ khó, ta sao chép một lần cũng mệt, ông ấy viết ra được thật là tài giỏi." Ta tràn đầy ngưỡng mộ.



"Ta đoán với nhà thư họa, muội cũng khen người ta chữ viết đen nhánh." Ngọc Lâu thán phục.



Ta gật đầu: "Không viết thì là giấy trắng, khen đen chẳng lẽ hắn không vui sao?"



"... Sư phụ muội mất sớm cũng là chuyện tốt."



Hắn bị chọc cười: "Ta thấy muội cũng không cần phải băn khoăn nữa, trình độ của muội, sư phụ muội chắc chắn rõ hơn ta, ông ấy có thể để muội tìm được ra ở dưới suối vàng cũng coi như là xui xẻo của ông ấy."



"Muội đi đi, đừng lãng phí thời gian nữa."



Ngọc Lâu mặt mày đen sì, vận nội lực, xách cổ áo ta, kéo lê ta ra ngoài.



Ta mặt dày ôm c.h.ặ.t c.h.â.n hắn, vừa c.ắ.n vừa gặm, cố ý chọc hắn tức giận.



Đến cửa, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, đá ta một cái - nhẹ nhàng như không, chẳng có chút lực nào.



"Huynh vẫn còn đói bụng sao?" Ta ngạc nhiên ngẩng đầu.



Phải biết rằng, sư phụ ta nhảy lên, một cú đá có thể đá ta bay ra ngoài ba mươi mét.



"Cút ra ngoài."



Ngọc Lâu mặt mày sa sầm, ném mấy tờ ngân phiếu kia ra, quay đầu bỏ đi.



"Đừng mà đừng mà! Huynh đá lại lần nữa đi! Dùng hết sức!" Ta túm chặt góc áo hắn, không chịu buông tay.



Ngọc Lâu khịt mũi coi thường, lạnh lùng nói: "Đừng có nghĩ linh tinh nữa, ta chưa bao giờ luyện võ, e là sức lực không thể thỏa mãn muội được."



Ta ngây người.



Hắn khẽ cúi người, đôi mắt bình tĩnh: "Muội đi đi, ta biết muội là cô nương thông minh, những... sư huynh của muội cũng đã đến thử ta, có thể có vài điểm tương đồng, nhưng ta thật sự không phải là người muội muốn tìm."



Ta bị hắn dễ dàng rút tay khỏi góc áo, bóng hắn khuất dần.



Cánh cửa phòng đóng sầm trước mặt ta.



Ta ngơ ngác rơi lệ.

 

Ta có sư phụ khá sớm.



Là đứa con còn lại của một thành viên nào đó trong tổ chức, không ai nhận nuôi, tổ chức liền gửi ta ở nhà một người cung cấp tin tức.



Gửi một cái là bảy năm.