Mẫu thân ta có mật danh là "Hồng Đậu", từng là thị nữ phủ Cảnh vương, sau đó trong quá trình phối hợp với tổ chức ám sát đã bị thương, què một chân, cũng không thể sinh con được nữa.
Tên thật của ta là Miêu Đậu, Miêu là họ của phụ thân.
Sau khi mẫu thân ta thoát thân, tổ chức đã cho một khoản tiền an cư.
Mẫu thân ta mua nhà mua đất ở ngoại ô kinh thành, lại mở tiệm thêu, là quả phụ giàu có nổi tiếng trong trấn, hay làm việc thiện, người đẹp tâm tốt.
Lão Miêu là một người làm thuê khỏe mạnh, thân hình cường tráng, tướng mạo tuấn tú, lại khéo ăn khéo nói, rất giỏi nịnh nọt.
Mẫu thân ta rất hài lòng, ông ta liền ở rể, trở thành phụ thân ta.
Mấy năm trước mẫu thân ta vẫn thường cảm thán, phụ thân là nam t.ử hán, có ông ta ra ngoài giao tiếp, những lời ong tiếng ve cũng ít đi nhiều, dù sao cũng là nam quản ngoài, nữ quản trong, bà ấy cảm thấy an tâm.
Nhưng theo ta lớn lên, nụ cười trên mặt mẫu thân lại dần dần khô héo.
Người ta nói nam nhi đầu gối đáng giá ngàn vàng.
Từ khi phụ thân ta nghiện cờ bạc, mỗi lần ông ta quỳ xuống, ta liền biết mẫu thân ta chắc chắn lại mất thêm một món trang sức đẹp.
Ban đầu, chỉ là trang sức.
Sau đó dần dần, cửa hàng, nhà cửa, cũng bị đem đi cầm cố.
Lão Miêu đúng là nam nhi phi phàm, không chỉ đầu gối là vàng, trán chạm đất cũng là vàng, nước mắt chảy ra cũng là vàng.
Mẫu thân ta trân trọng số vàng chảy ra từ người ông ta, hơn cả số bạc bà ấy vất vả kiếm được.
Bà ấy thường lẩm bẩm: "Chỉ cần không đ.á.n.h bạc, phụ thân con cũng là người tốt."
Sau đó, chúng ta từ căn nhà lớn trong trấn, chuyển ra căn nhà tranh nhỏ ở ven làng.
Săn thú, làm thuê, khuân vác, chèo thuyền... việc nặng nhạt gì lão Miêu cũng làm được, siêng năng lại tháo vát, như trở lại lúc mới gặp.
Ông ta thề với mẫu thân ta, sẽ chuộc lại tiệm thêu và căn nhà cho mẫu thân.
Vì thái độ hối cải của ông ta, vì sự ân cần hầu hạ, dù từ nhà cao cửa rộng chuyển ra sống trong túp lều tranh, mẫu thân ta dường như cũng cam tâm hơn.
Bà ấy dựa vào tay nghề học được ở kinh thành, làm những món đồ thêu tinh xảo, bán vào thành phố, được chủ tiệm sành sỏi để ý, đơn đặt hàng của mẫu thân ta cứ thế không ngừng nghỉ.
Mẫu thân ta ngày đêm vất vả, tràn đầy hy vọng, làm việc hăng say, gần như mù cả mắt.
Nhưng bà ấy đã đ.á.n.h giá thấp một con bạc.
Đã từng có giấc mơ làm giàu sau một đêm, làm sao cam tâm làm việc chân tay?
Mẫu thân ta tiết kiệm chi tiêu, thêu thùa suốt hai năm, tích góp được sáu mèoi bạc lớn, mỗi mèoi nặng năm mươi lượng.
Chúng ta vui mừng đến trấn trên xem nhà, chuẩn bị đổi ngân phiếu, thì bị - ông chủ tiệm cầm đồ lấy kéo cắt ra - toàn bộ đều là đồng thau rách nát bọc một lớp bạc giả.
Mẫu thân ta ngã xuống đất, nôn ra một ngụm máu, ngã quỵ ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Từ đó bà ấy liền đổ bệnh, thường xuyên đau đầu, mắt mờ nhiều nước mắt, thân thể ngày càng gầy yếu.
Lão Miêu hoàn toàn không giả vờ nữa, bỏ nhà đi cả ngày lẫn đêm.
Ông ta dựa vào thân thể khỏe mạnh, miệng lưỡi dẻo quẹo, rất giỏi diễn xuất, ve vãn những góa phụ trong làng, ăn chực nằm chờ, lừa được tiền là đi đ.á.n.h bạc.
Năm đó ta bảy tuổi, đã là một cô bé thành thạo việc đốn củi, nấu cơm, hái rau dại.
Mẫu thân ta bị ngã đập đầu, chóng mặt ù tai, lại còn hay đau đầu, cho dù vẫn muốn thêu, một ngày cũng không thêu được bao nhiêu.
Đôi khi, nhà quá nghèo không nấu nướng gì được, bà ấy nhịn đói, lại bảo ta đi tìm phụ thân, có thể xin được chút đồ ăn thức uống hoặc ít tiền tiêu vặt cũng tốt.
Bà ấy vẫn còn ôm ảo tưởng.
Không có gì ăn, ta liền đi hái rau dại, trộm trứng gà trong làng, cũng bị ch.ó giữ nhà đuổi lên cây, không dám xuống, đói quá liền gặm lá bạch dương...
Vị chua chát, hậu vị lại còn se, súc miệng mãi cũng không hết, lá bạch dương đúng là loại lá khó ăn nhất.
Trước đây, các dì ở tiệm thêu cũng đến giúp đỡ chúng ta, thi thoảng lại mang đến gạo mì, dầu mè và những bài t.h.u.ố.c chữa đau đầu.
Ta dùng hành lá giã lấy nước, cho thêm quả trứng gà vừa trộm được còn nóng hổi vào, nấu mì cho mẫu thân ăn, những thứ có dầu mỡ, quả nhiên mẫu thân ăn xong sắc mặt cũng tốt hơn chút.
Ngày qua ngày, cứ thế mà sống...
Nhưng, ta luôn không no bụng.
Ta sinh ra đã có sức khỏe, sáu tuổi đã có thể bổ được cả đống củi cao hơn người lớn, nhưng ăn cũng nhiều hơn bạn bè cùng trang lứa.
Lần đầu tiên gặp A Mão, ta đang gặm cỏ bên vệ đường đầu làng.
Có vài loại thân cỏ có thể ăn được, chát xen lẫn ngọt, hơi chua chua đắng đắng, nhưng nhai rất ngon.
Hắn đeo mặt nạ hình con mèo, mặc bộ đồ trắng, chất liệu vải có hoa văn đẹp mắt, ánh sáng lướt qua, những đường vân trên áo như đang sống dậy.
Vừa nhìn thấy hắn, ta đã kinh ngạc, choáng ngợp.
Chỉ có thần tiên trên trời, mới có thể thêu nhiều sợi mì như vậy trên người, toàn là bột mì trắng tinh!
Ta thèm nhỏ dãi, hút một ngụm cỏ, nhai nhai nhai nhai.
"Sao ngươi lại giống con mèo vậy, ăn ngon không?" Mặt nạ mèo tiến lại gần, giọng nói rất trẻ trung, trong trẻo như nước suối.
Ta nhìn mặt nạ mèo của hắn, do dự một chút, đưa cho hắn một nắm cỏ.
"Được, ta đổi với ngươi."
Hắn cười một tiếng, lấy từ trong túi ra một cái lá sen, mở ra - bên trong là bốn cái bánh bao trắng nõn nóng hổi, thơm ngọt đến khó tin.
Ta ăn ngấu nghiến một cái, bị bỏng lưỡi tê dại, nghẹn đến nửa sống nửa c.h.ế.t, hoàn toàn không nếm được mùi vị.