Tác giả: Nam Thư
Editor: Tần Nhiếp Mặc
-------------
Chương 23: Tiêu tán
Sau nhiều tháng Mặt Trời lại treo lơ lửng trên bầu trời cao như thể chưa từng biến mất. Khi người đầu tiên phát hiện ra buổi sáng rực rỡ khác hẳn so với thường ngày thì tiếng hét vui mừng đã vang lên khắp khu dân cư. Nhiều người giật mình tỉnh giấc giữa cơn mơ, theo phản xạ nghĩ lại có ai đó trong khu qua đời. Họ mơ màng mở mắt, nhìn tia sáng yếu ớt xuyên qua lớp rèm cửa dày đặc. Phản ứng đầu tiên là sững sờ tột độ, sau đó là cảm giác không thể tin nổi lao đến cửa sổ. Khi rèm được kéo ra, ánh sáng ấm áp tràn ngập cả căn phòng trong khoảnh khắc ấy khiến người ta có cảm giác như vừa trở về với thế giới nơi trần gian.
Tần Hoài bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, theo phản xạ anh nhìn vào điện thoại, bật màn hình lên, còn chưa đến 5 giờ nữa. Sau đó anh mới nhận ra ánh sáng trong phòng có
Tần Hoài bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, đầu tiên là theo phản xạ tìm điện thoại, bật màn hình lên, còn chưa đến năm giờ sáng nữa. Sau đó anh mới nhận ra trong phòng có ánh sáng khác lạ so với mọi ngày. Anh quay đầu nhìn về phía ban công, ánh sáng len lỏi qua khe hở của tấm rèm kín mít dường như đang nhắc nhở anh rằng buổi sáng hôm nay rất khác biệt. Cho đến khi anh cũng như mọi người kéo tấm rèm che phủ bóng tối suốt nhiều tháng qua ra và một lần nữa cảm nhạn được hơi ấm của ánh nắng mặt trời.
Tiếng la hét, tiếng khóc, thậm chí cả những tiếng gào thét đầy vui sướng như thể vừa được tái sinh vang lên không ngớt trong khi dân cư. Dù trong lòng luôn tin tưởng vào chính phủ, dù cuộc sống dần trở lại quỹ đạo giữa bầu không khí mù mịt khói bụi, thì không có gì có thể khiến người ta xúc động và cảm nhận rõ ràng về quá khứ tăm tối hơn khoảnh khắc trực tiếp đối diện với ánh nắng thuần khiết, không chút ô nhiễm này.
Rèm cửa sổ vừa được kéo ra, ánh sáng chói lòa như tranh nhau ùa vào, rọi thẳng lên giường khiến Mộ Nam, người vốn đã bị đánh thức bởi tiếng ồn, không thể không mở mắt ngồi dậy. Vừa mở mắt nên cậu chưa kịp thích nghi với ánh sáng mạnh, theo phản xạ nheo mắt lại. Tần Hoài lập tức bước tới chắn ánh nắng gắt cho cậu, cất giọng trầm lặng, mang theo sự nặng nề khác hẳn những tiếng reo hò vui sướng ngoài kia: "Nam Nam, sương mù tan hết rồi."
Mộ Nam ngẩng đầu nhìn Tần Hoài đang đứng ngược sáng, khẽ mỉm cười rồi đưa tay về phía anh. Lần này, cậu không còn đơn độc nữa. Dù trong lòng vẫn sợ hãi, nhưng cậu đã có thêm dũng khí để tiếp tục sống.
Mộ Nam biết rằng khi lớp sương mù biến mất, những vi nấm độc từng cướp đi vô số sinh mạng cũng tan biến theo, không để lại chút dấu vết nào. Khi mọi người bận rộn vui mừng tận hưởng cảm giác tái sinh, cậu lại vội vàng nhờ Tần Hoài cùng mình xé những lớp băng dính dán kính các khe cửa sổ ra.
Dù cửa sổ trong nhà là loại mới thay, khi lắp đặt cậu còn đặc biệt giám sát kỹ lưỡng để đảm bảo độ kín hoàn hảo. Thế nhưng sau khi Tần Hoài trở về, vì lo lắng anh đã cẩn thận dán thêm 1 lớp băng dính kín hết mọi khe hở. Mặc dù Mộ Nam cảm thấy không thể tránh khỏi việc phải ra ngoài lấy đồ hay đổ rác, điều này khiến căn nhà khó giữ được trạng thái kín hoàn toàn trong thời gian dài, nhưng để Tần Hoài yên tâm hơn cậu vẫn cùng anh làm việc đó. Bây giờ mặt trời đã lên, sương mù đã tan, những dải băng dính ấy cũng không còn cần thiết nữa.
Khi mặt trời xuất hiện và sương mù tan biến, nhiều người dường như đã nhận ra điều gì đó. Tuy nhiên, ngoài một số ít người bị cú sốc nặng nề do mất đi người thân hoặc những người vốn đã không ổn định về tinh thần, sau một thời gian dài bị giam cầm bỗng dưng nhìn thấy ánh mặt trời liền mất kiểm soát lao ra khỏi nhà, thì phần lớn vẫn ngoan ngoãn ở trong nhà quan sát. Họ không ngừng lướt điện thoại, kiểm tra xem liệu chỉ khu vực của mình là tan sương hay các khu vực khác cũng vậy, liệu đã có ai ra ngoài chưa, và liệu virus bên ngoài có biến mất cùng với lớp sương mù hay không.
Nhưng mặt trời vừa ló dạng, sương mù vừa tan biến, chính phủ dĩ nhiên không thể tiên đoán được mọi việc. Nếu không tiến hành lấy mẫu và nghiên cứu, ai dám công bố rằng thảm họa đã qua? Vì vậy, thông báo cảnh báo hôm nay vẫn yêu cầu tất cả mọi người tiếp tục ở trong nhà, không được tự tiện ra ngoài. Dù sương mù đã biến mất, điều đó không đồng nghĩa với việc mối nguy hiểm đã hoàn toàn chấm dứt.
May mắn thay, mọi người đã quen với cuộc sống ở yên "tại chỗ" nên thêm một hai ngày cũng chẳng sao. Phần lớn đều không có đủ khả năng mua những bộ đồ bảo hộ đắt đỏ nên nếu virus kia thực sự biến mất cùng sương mù là tốt nhất. Ai mà chẳng muốn tự do bước ra ngoài? Mặc đồ bảo hộ kín mít, trong thời tiết lạnh còn tạm chấp nhận được chứ bây giờ trời nóng như vậy, ai chịu nổi?
Khi Tần Hoài và Mộ Nam đang xé lớp băng dính trên cửa sổ, tiếng loa phát thanh vang lên trong khu dân cư nhắc nhở mọi người tiếp tục ở trong nhà, đừng vì thấy mặt trời lên, sương mù tan mà lơ là cảnh giác. Giữa tiếng phát thanh lặp đi lặp lại bỗng vang lên một tiếng khóc thê lương từ dưới sân khiến Mộ Nam giật mình run lên.
Hai người cúi đầu nhìn xuống qua ô cửa sổ, dưới chỗ vườn nhỏ đầy cây xanh của khu dân cư có 1 cô gái mặc áo trắng tóc dài đang quỳ trên mặt đất bật khóc nức nở. Từ xa, mấy nhân viên bên quản lý dân cư mặc đồ bảo hộ vội vã chạy đến kéo cô gái vào trong tòa nhà. Không biết là do kiệt sức hay cô vốn không có ý định phản kháng, mấy nhân viên nhanh chóng đưa cô vào trong, khu dân cư lại rơi vào im lặng. Nhưng trong nhóm chat của cả khu, mọi người đã bắt đầu thảo luận sôi nổi. Đa phần đều tò mò xem liệu cô gái kia không mặc đồ bảo hộ mà đã chạy ra ngoài như vậy có bị nhiễm bệnh không. Nếu không, chẳng phải điều đó chứng minh rằng mấy vi nấm độc kia đã biến mất cùng với sương mù rồi sao?
Còn lý do vì sao cô gái ấy lại chạy ra ngoài khóc lóc thảm thiết như vậy, dường như chẳng mấy ai quan tâm.
Mộ Nam biết cô gái đó, cậu không nhớ rõ tên nhưng từng thấy người nhắc đến cô trong nhóm, tên là Na Na. Cha mẹ cô đã ly hôn, cô sống với mẹ và ông ngoại. Mấy năm trước, mẹ cô qua đời vì bệnh tật, từ đó cô chỉ còn lại người thân duy nhất là ông ngoại. Năm nay Na Na học lớp 12, thời điểm cơn mưa lớn kia tới trùng với kỳ thi thử tháng Tư, do năm cuối cấp áp lực nặng nề nên trường không dám lơ là, lịch học vẫn giữ nguyên cho đến khi sương mù ập đến.
Sau đó, kỳ thi Đại học năm nay không thể diễn ra, lúc đó cũng là thời điểm sương mù dày đặc nhất, nhiều người chết nhất, cả thế giới chìm trong hoảng loạn. Khi ấy, mọi thứ đều đang chạy đua với tử thần, ai còn để tâm đến chuyện thi cử chứ? Không biết có phải do những ngày mưa lớn mà Na Na phải đi học, ông ngoại lo cô một thân đi mưa không an toàn nên đến trạm xe đón cô, cuối cùng Na Na còn trẻ không có chuyện gì, ông ngoại cô lại bị bệnh.
Khi ông phát bệnh, đại dịch viêm phổi đã bùng phát khắp toàn cầu. Bệnh viện người đông như mắc cửi, dù lúc đó ông vẫn tỉnh táo, có thể ăn uống trò chuyện thì ngay khi bệnh tình trở nặng cũng chưa chắc ông có thể nhập viện được.
Cuối cùng, ông ngoại của Na Na qua đời ngay tại nhà. Từ khi bắt đầu khó thở đến khi trút hơi thở cuối cùng chỉ vỏn vẹn trong một đêm.
Nghe nói đêm hôm đó, Na Na gần như gõ cửa từng nhà trên tầng của mình để cầu cứu. Nhưng trong tình cảnh ấy, ai dám mở cửa? Không một ai có thể đưa tay giúp cô bé.
Đối diện với sự ra đi của người thân duy nhất, tìm kiếm sự giúp đỡ trong vô vọng, Mộ Nam thậm chí không dám tưởng tượng nỗi tuyệt vọng của cô gái ấy vào đêm hôm đó sâu sắc đến mức nào.
Mộ Nam nhớ rất rõ về cô gái đó vì sáng hôm sau, xe của nhà tang lễ đến đưa thi thể ông ngoại cô đi. Cô gái trẻ ấy, có lẽ vừa mới bước sang tuổi trưởng thành đã khóc lóc thảm thiết, tuyệt vọng đến mức không ai có thể kéo cô lại được. Cô bé chạy theo chiếc xe của nhà tang lễ, van xin họ đừng đưa ông đi, dù khi ấy ông chỉ còn là một thi thể lạnh lẽo, vô hồn.
Nhưng dù cô có đuổi theo, có van xin thế nào, cũng giống như đêm hôm trước, ngoài sự tuyệt vọng thăm thẳm, cô chẳng thể nhận được bất kỳ sự hồi đáp nào.
Sau ngày hôm đó Na Na bị đưa đi cách ly, nhưng sau đó lại được trả về vì dù đã tiếp xúc trực tiếp với sương mù khi chạy theo xe tang, cơ thể cô vẫn hoàn toàn khỏe mạnh, không có bất kỳ dấu hiệu nhiễm bệnh nào.
Có lẽ tiếng khóc thảm thiết ngày hôm nay là để trút bỏ nỗi tuyệt vọng chưa từng vơi đi trong lòng cô suốt quãng thời gian qua. Có lẽ trong nỗi tuyệt vọng ấy, còn ẩn chứa sự hối hận và day dứt khó diễn tả thành lời—không biết cô đã bao lần dằn vặt bản thân trong ngôi nhà trống vắng, tĩnh lặng, rằng giá như ngày đó cô không để ông ngoại ra ngoài giữa cơn mưa lớn thì mọi chuyện đã khác.
Khi thấy Mộ Nam vẫn chăm chú nhìn xuống khu vườn trống không, Tần Hoài vươn tay che mắt cậu lại, một tay ôm chặt lấy vai cậu: "Đừng nhìn nữa. Nếu cảm thấy buồn, hãy nhìn anh, được không?"
Ngày ông ngoại của cô gái bị đưa đi, Mộ Nam cũng ngồi trên tầng nhìn xuống như vậy. Dù sương mù dày đặc chỉ để lộ lờ mờ ánh đèn đỏ phía sau của chiếc xe tang, tiếng khóc nức nở và những bước chân tuyệt vọng của cô gái ấy vẫn vang vọng rõ ràng đến tận tầng mười bảy nơi họ đang ở. Khi đó, Mộ Nam ngồi bệt xuống đất tựa lưng vào tấm kính đóng kín của ban công, lặng lẽ nhìn xuống mà không biểu lộ chút cảm xúc nào.
Dù Mộ Nam không rơi một giọt nước mắt nào, đôi mắt trống rỗng tĩnh lặng ấy còn khiến Tần Hoài đau lòng hơn cả tiếng khóc.
Anh không biết khi ấy Mộ Nam đang nghĩ gì, nhưng anh hiểu rằng những điều cậu nghĩ đến hẳn nặng nề đến mức chính bản thân cậu cũng không thể gánh nổi. Đôi mắt trống rỗng và tuyệt vọng ấy giống như cậu đã từng trải qua nỗi đau tương tự vậy.
Mộ Nam bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, ngẩng đầu lên một chút liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của Tần Hoài. Cậu mỉm cười: "Anh à, chúng ta có phải nên chuẩn bị đi thành phố B rồi không? Em từng đến đó một lần để tham gia cuộc thi. Tiếc là lúc đó có thầy cô đi cùng nên chẳng được tự do đi chơi. Lần này đi, có lẽ nhiều nơi vẫn chưa hoạt động trở lại. Xem ra lại không thể vui chơi rồi."
Tần Hoài khẽ thở dài không thành tiếng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nói: "Nếu muốn đi chơi, anh có thể đưa em đến vài địa điểm du lịch nổi tiếng. Đến lúc đó, em có thể một mình chiếm trọn cả khu du lịch, chẳng phải càng đặc biệt sao?"
Mặc dùbước chân của tận thế đang ngày càng cận kề, nhưng những gì họ cần chuẩn bịcũng đã gần như hoàn tất. Thật ra, chậm trễ một hai ngày cũng không ảnh hưởnggì. Dù sao thì sau này, những di tích lịch sử và thành phố cổ kính đã tồn tạihàng nghìn năm ấy liệu có thể tiếp tục tồn tại thêm hàng nghìn năm nữa sau nhữngtrận động đất toàn cầu hay không vẫn là điều chưa thể biết trước. Nhân lúc vẫncòn cơ hội, lưu lại một vài hình ảnh làm chứng cho những điều từng tồn tại ấycũng là việc nên làm.