Tác giả: Nam Thư
Editor: Tần Nhiếp Mặc
------------
Chương 24: Ra ngoài
Mặc dù nói là chuẩn bị đến thành phố B, nhưng để có thể ra ngoài và khôi phục giao thông trở lại bình thường thì ít nhất vẫn cần thêm một khoảng thời gian nữa. Muốn dỡ bỏ hoàn toàn lệnh phong tỏa phải đợi khi các cấp trên có thể xác nhận 100% rằng các vi nấm độc đã hoàn toàn biến mất, nếu không thì những tháng phong tỏa trước đó sẽ trở thành công cốc.
Vào ngày thứ ba sau khi mặt trời xuất hiện, các tỉnh - thành phố bắt đầu triển khai công tác khử trùng vào những thời điểm khác nhau, từ trên không trung cho đến từng khu vực đều được phun thuốc khử trùng một cách toàn diện. Công tác này cũng đã từng được thực hiện khi còn trong thời kỳ sương mù dày đặc, nhưng sau khi khử trùng xong, nồng độ vi nấm độc trong sương mù chỉ giảm nhẹ rồi lại nhanh chóng tăng trở lại. Chừng nào sương mù chưa tan, vi nấm độc dường như không thể bị diệt trừ hoàn toàn.
Mặc dù sau khi mặt trời xuất hiện và sương mù tan đi không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của vi nấm độc trong các mẫu không khí lấy từ bất kỳ đâu, nhưng các cấp trên vẫn không dám chủ quan. Vì vậy, họ đã tiêu tốn nhiều nhân lực và vật lực để thực hiện một đợt khử trùng toàn quốc. Chỉ những thành phố đã hoàn tất công tác khử trùng mới có thể từng bước khôi phục hoạt động sản xuất và làm việc.
Khi những ngày tháng bị nhốt kín trong nhà sắp chấm dứt, không ít người bị phong tỏa lâu ngày cũng bắt đầu nôn nóng muốn ra ngoài. Khu dân cư vốn yên ắng suốt mấy tháng trời bỗng trở nên náo nhiệt hơn hẳn trong vài ngày gần đây. Loa phát thanh ngoài trời vẫn lặp đi lặp lại các thông báo yêu cầu mọi người kiên nhẫn chờ chỉ thị, đừng vội vàng ra ngoài. Thế nhưng vẫn có người không chờ nổi. Biết rằng chỉ cần rời khỏi tòa nhà sẽ bị nhân viên quản lý đuổi về nên có một số người lớn tuổi tự nhủ rằng sống đến từng này tuổi rồi dù có chết cũng coi như đã đủ, hằng ngày vẫn leo lên sân thượng đi dạo vài vòng.
Dù hiện tại trời nắng nóng gay gắt, nhiệt độ ngoài trời vượt quá 350C, nhưng vào mỗi sáng sớm và chiều tối vẫn có một số người lên sân thượng tắm nắng, nói là bị nhốt trong nhà quá lâu nên phải "hấp thụ chút năng lượng từ đất trời" cho thoải mái.
Mỗi ngày Mộ Nam đều có thể nhìn thấy từ ban công nhà mình những nhóm nhỏ tụ tập trên sân thượng của tòa nhà đối diện, có lẽ là đang trò chuyện cùng nhau. Một số người vẫn đeo khẩu trang, nhưng cũng có người chẳng thèm đeo nữa. Thật ra bây giờ đeo hay không cũng không quan trọng nữa, bởi khi sương mù tan đi các vi nấm độc cũng đã biến mất theo. Chẳng qua vì lo cho sự an toàn của người dân nhà nước không dám lơ là, nên vẫn tiếp tục kiểm tra và nghiên cứu suốt nhiều ngày liền. Chỉ khi nào xác nhận chắc chắn rằng virus đã hoàn toàn biến mất họ mới dám ban hành lệnh dỡ bỏ phong tỏa.
Đối với chuyện dỡ bỏ lệnh phong tỏa để ra ngoài này Mộ Nam chẳng hề sốt ruột, dù sao cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi. Huống chi những ngày tháng yên ổn của con người cũng chẳng còn lại bao nhiêu, nên nhân lúc lệnh phong tỏa chưa được dỡ bỏ Mộ Nam đã dọn sạch tủ lạnh, chế biến phần lớn thực phẩm còn lại thành các món ăn sẵn. Thực ra, sau mấy tháng trời nấu nướng và tiêu thụ hằng ngày lượng dự trữ tích trữ trước đó của cậu cũng chẳng còn bao nhiêu. Trong những ngày cuối cùng này cậu gần như nấu nướng liên tục, tận dụng hết tất cả số nguyên liệu còn sót lại.
Nhìn không gian chất đầy đồ ăn đã chế biến sẵn, Mộ Nam cảm thấy cho dù trong vài năm tới không thể nấu nướng gì nữa thì phần thức ăn này vẫn đủ để cậu và Tần Hoài sống thoải mái.
Ngày 3 tháng 9, cả nước thông báo chính thức dỡ bỏ lệnh phong tỏa. Mặc dù vẫn chưa tìm ra thuốc đặc trị cho căn bệnh viêm phổi và cũng không đạt được bất kỳ tiến triển nào trong việc khống chế loại virus từ vi nấm độc kia, nhưng con người không thể vì lo sợ virus hay sương mù sẽ tái xuất hiện mà mãi mãi không dám bước ra khỏi nhà. Ít nhất là hiện tại, mọi người không còn bị virus quấy nhiễu nữa. Ở nước ngoài, việc dỡ bỏ phong tỏa còn diễn ra nhanh hơn trong nước. Gần như ngay trong ngày sương mù tan biến, phần lớn mọi người đã lập tức bước ra khỏi nhà.
Điều khiến họ không dám tùy tiện ra ngoài không phải là sự kiểm soát của chính phủ mà là mối đe dọa từ cái chết. Vì vậy, khi họ cảm thấy bên ngoài đã an toàn, họ chẳng cần quan tâm chính phủ có cho phép hay không, lập tức bước ra đường. Việc đầu tiên họ làm sau khi ra ngoài chính là tìm đến chính phủ để gây chuyện: những người thất nghiệp, những gia đình không có bất kỳ nguồn thu nhập nào suốt nhiều tháng qua, những người trở thành gánh nặng nợ nần vì dịch bệnh—dù đây là thiên tai, họ vẫn đổ mọi thiệt hại của bản thân lên đầu chính phủ, yêu cầu nhà nước bồi thường. Thế nên, ở nước ngoài, việc dỡ bỏ phong tỏa đồng nghĩa với một đợt hỗn loạn mới bắt đầu.
Còn trong nước, lại là một làn sóng phục hồi sản xuất sôi động. Tuy cũng có nhiều người thất nghiệp và doanh nghiệp phá sản, nhưng chính phủ ít nhất có thể kiểm soát được tình hình chung, điều mà nhiều quốc gia khác không làm được.
Đất nước vừa trải qua một đại dịch chưa từng có trong lịch sử, giờ đây khi tạm ổn trở lại, không thể thiếu những hoạt động tưởng niệm và tri ân. Số liệu chính thức ghi nhận chưa đến một triệu người tử vong do dịch bệnh, nhưng còn vô số người chết ngay tại nhà mà chưa kịp đến bệnh viện, những người này thậm chí không được đưa vào thống kê. Trong số những người đã khuất, nếu phân chia theo nghề nghiệp thì nhân viên y tế chắc chắn chiếm phần lớn nhất.
Có thể ban đầu không phải ai chọn nghề y cũng mang trong mình lý tưởng cứu người giúp đời. Thế nhưng, khi khoác lên mình chiếc áo blouse trắng cảm nhận được sức nặng của sinh mạng, dù mục đích ban đầu là gì trái tim họ cũng dần thay đổi theo từng lần đối diện với ranh giới sinh tử. Chính trách nhiệm và sứ mệnh đã thấm vào máu thịt đó khiến họ trở thành những người hy sinh nhiều nhất trong trận đại dịch này.
Nhìn các bài báo trên mạng ca ngợi những "thiên thần áo trắng" cùng những câu chuyện cảm động trong đại dịch, nghe nói mỗi tỉnh đều sẽ xây dựng một đài tưởng niệm để ghi nhớ tất cả những nhân viên y tế đã hy sinh. Mọi thứ bây giờ trông thật bình thường, cuộc sống dường như đang quay lại quỹ đạo vốn có, ai cũng tin rằng tương lai sẽ trở lại như trước kia. Ở kiếp trước, vào thời điểm này, Mộ Nam cũng từng nghĩ như vậy. Thật đáng tiếc, đài tưởng niệm ấy mãi mãi chẳng có cơ hội được dựng lên.
Nhìn những cửa hàng dưới lầu treo biển "miễn phí cho nhân viên y tế," Mộ Nam quay sang Tần Hoài, người đang sắp xếp đồ đạc, nói: "Là người thân, em thật may mắn vì anh không làm bác sĩ."
Hồi nhỏ, sức khỏe của cậu không tệ nhưng cũng chẳng tốt, mỗi năm đều bị cảm sốt vài lần. Khi lớn lên, cậu chỉ cần quay mặt đi khi tiêm là xong, nhưng hồi nhỏ thì không chịu nổi, hay quấy khóc và vùng vẫy. Cậu vẫn nhớ mỗi lần bị bệnh Tần Hoài lại dỗ dành: "Sau này lớn lên anh sẽ làm bác sĩ, lúc tiêm cho em anh sẽ làm nhẹ nhàng, đảm bảo không đau chút nào."
Tần Hoài nghe vậy chỉ cười. Nếu hồi cấp ba không bị người đàn ông kia ép đưa đi anh thật sự đã định thi vào ngành y. Sau khi ra nước ngoài, người đàn ông đó tất nhiên không cho phép anh học y, vì ông ta cần một người thừa kế có "giá trị" chứ không chỉ là một đứa con trai.
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc trong nhà, hai người cũng lập trình máy cho gà ăn tự động ở căn phòng khác. Nếu nhanh thì chỉ hai, ba ngày, chậm thì ba, năm ngày họ sẽ về, nên cũng không cần lo lắng quá. Xem đồng hồ, tính cả thời gian di chuyển đến trạm xe, hai người quyết định đã đến lúc lên đường.
Mục Nam lấy hai chiếc mũ, đội mũ đen cho Tần Hoài và mũ trắng cho mình. Bên ngoài nắng chói chang, nếu không đội mũ thì chói đến mức khó mở mắt.
"Máy điều hòa bên kia bật chưa anh? Đừng để khi quay về gà bị nóng chết đấy."
Tần Hoài đáp: "Anh bật rồi. Đi thôi, đi sớm về sớm."
Đúng lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, Mộ Nam vội lấy một chai xịt chống nắng từ không gian ra: "Đợi đã, xịt thêm lớp nữa."
Thực ra họ không sợ bị đen da mà là sợ bị cháy nắng. Dù bây giờ ánh nắng vẫn chưa dữ dội như sau này, nhưng nỗi ám ảnh từ "mặt trời độc" trong tương lai vẫn đọng lại trong tâm trí Mộ Nam—chỉ cần bước ra nắng ba phút là da có thể bong tróc một lớp. Thế nên, phòng ngừa vẫn hơn.
Khi ra ngoài, tình cờ gặp hàng xóm bên cạnh đang đợi thang máy. Thấy họ, Dư Tử Bách chủ động chào hỏi: "Các cậu cũng ra ngoài à?"
Tần Hoài đáp: "Ừ, ra ngoài làm chút việc."
Giản Sơ đứng bên cạnh không kìm được cảm thán: "Tưởng sau này phải sống chung với đồ bảo hộ mãi cơ, không ngờ một trận đại dịch lớn như vậy lại có kết cục thế này, đúng là kịch tính thật."
Hồi đó, cậu ta thậm chí còn vay tiền để mua một bộ đồ bảo hộ, định tranh thủ ra ngoài kiếm chút tiền sớm. Ai ngờ chưa kịp tận dụng cơ hội thì sương mù đã tan biến. Tất nhiên, việc sương mù biến mất là điều tốt, chỉ là cậu ta ra ngoài hơi muộn một chút, nếu sớm hơn có lẽ đã kiếm được nhiều hơn.
May mà giờ nợ đã trả hết, còn tích góp được vài nghìn tệ. Bây giờ mọi thứ đang trở lại bình thường, chỉ còn chờ trường phát bằng tốt nghiệp sau đó là tìm việc làm. Nghỉ ngơi lâu như vậy, nếu không sớm đi làm lại thì cảm giác bản thân như sắp rỉ sét đến nơi.
Tần Hoài chưa kịp nói gì thì Mộ Nam đã lên tiếng: "Chuyện này dạy cho chúng ta bài học về tầm quan trọng của việc tích trữ nhu yếu phẩm. Sau này nhất định phải chuẩn bị sẵn gạo, mì trong nhà, phòng khi có chuyện gì bất ngờ thì cũng không rơi vào cảnh hoang mang."
Nói xong, cậu quay sang cười tươi với Tần Hoài: "Đúng không, anh?"
Tần Hoài khẽ "ừ" một tiếng, tiện tay kéo vành mũ của cậu xuống thấp hơn.
Mộ Nam tưởng anh đang trêu mình, bèn vỗ nhẹ lên tay anh rồi chỉnh lại mũ.
Cửa thang máy mở ra, bên trong đã có vài người, trong đó có ba cô dì đã sống ở đây nhiều năm. Họ hào hứng kể nhau nghe cuộc sống những tháng ngày bị phong tỏa, còn không quên nhắc đến những người xấu số trong khu.
Một dì cảm thán về cặp vợ chồng trẻ ở tầng 15, nghe nói cả gia đình ba người họ sau này không còn quay về nữa. Đứa trẻ chắc chắn không qua khỏi, còn đôi vợ chồng thì không rõ là đã mất hay vì quá đau lòng mà rời đi. Bà vừa nói vừa tiếc nuối: "Cô bé ấy còn nhỏ xíu, lần nào gặp cũng chào 'bà ơi, bà ơi', nghĩ lại thấy xót xa quá."
Những người lớn tuổi nhất là có cháu chạc tuổi cô bé ấy khi nhắc đến chuyện này đều không kìm được lòng thương cảm.
Mộ Nam vô thức nghiêng đầu liếc nhìn nhưng nhanh chóng bị Tần Hoài đặt tay lên vai đẩy quay trở lại.
Khi thang máy mở ra, mọi người cùng bước ra ngoài. Có lẽ vì vẫn còn cảm giác bất an, ai nấy đều lập tức đeo khẩu trang ngay khi vừa rời khỏi tòa nhà.
Mộ Nam và Tần Hoài cũng làm theo, dù trời nóng nhưng cậu đã chuẩn bị loại khẩu trang mỏng nên đeo không bị bí quá.
Dụ Tử Bách và Giản Sơ đi ngược hướng với hai người vì vậy nhanh chóng vẫy tay chào tạm biệt. Sau khi họ đi, Tần Hoài dẫn Mộ Nam đi đến nơi đợi xe, hỏi: "Trước đây em có giao lưu với họ không?"
Mộ Nam lắc đầu: "Không có, sao vậy ạ?" Thật ra có giao lưu, nhưng đó là chuyện của kiếp trước, kiếp này cậu thậm chí còn không biết họ là hàng xóm.
Tần Hoài nói: "Anh thấy em hình như khá thích họ."
Mộ Nam cười nói: "Là do anh nói mọi người là hàng xóm, sống gần nhau lại toàn là người trẻ, khi cần thì có thể giúp đỡ lẫn nhau, làm bạn với nhau cũng là chuyện bình thường mà."
Tần Hoài nhắc nhở: "Có những lời khuyên không thể tùy tiện nói ra, sống gần nhau, nếu mà có ý đồ gì thì mới là 'gần nước mới biết thuyền nổi'."
Lời nhắc nhở hôm nay, nếu sau này tình hình khó khăn hai người kia nghĩ lại câu nhắc của Mộ Nam có thể sẽ nghi ngờ nhà họ tích trữ rất nhiều đồ. Nếu người ta ngay thẳng thì tốt, nhưng nếu lòng dạ không được tốt thì chẳng phải rắc rối sao. Đặc biệt là họ chỉ có hai người, Mộ Nam lại gầy gò nhìn dễ bị bắt nạt, con người là như vậy, Tần Hoài luôn không ngại suy đoán với thái độ xấu nhất.
Mộ Nam hiểu ý của Tần Hoài, đổi lại người khác thì cậu sẽ không nói nhiều như vậy, nhưng đây là kiếp trước họ cũng từng giúp đỡ cậu, có thể cậu đã từng nhìn thấy hình bóng của Tần Hoài và cậu trong họ nên bản năng có cảm tình. Tuy nhiên, Tần Hoài nói cũng đúng, "cẩn thận thì luôn an toàn": "Được rồi, em cam đoan sẽ không nói linh tinh nữa."
Tần Hoài chọt chọt trán cậu: "Tốt nhất là vậy." Nhóc ngốc này, ngoài việc phải đề phòng thêm chút nữa, còn có thể làm gì được nữa chứ.