Tác giả: Nam Thư
Editor: Tần Nhiếp Mặc
-------------------
Chương 25: Đánh đập
Tần Hoài mua vé tàu cao tốc, từ chỗ họ ngồi xe đến thành phố B hay đi tàu cao tốc chỉ mất chưa đầy ba tiếng. Tuy lâu hơn máy bay khoảng một tiếng nhưng đi trên mặt đất dù sao cũng an toàn hơn trên trời. Thực ra ban đầu anh định mua vé máy bay, dù sao thì thời gian cũng quý giá, nhưng thấy Mộ Nam không muốn đi máy bay nên anh đổi sang tàu cao tốc, cũng không phải chuyện gì to tát.
Mộ Nam thật sự không muốn đi máy bay. Ở kiếp trước đã từng có vụ nổ máy bay, cậu cũng không biết có phải do nhiệt độ cao gây ra hay không. Khi đó có rất nhiều vụ xe tự bốc cháy, xe buýt phát nổ đều do nhiệt độ cao. Thậm chí khi thời tiết còn chưa nóng đến mức không thể ra ngoài, máy bay cũng từng phát nổ. Thế nên dù bây giờ nhiệt độ vẫn khá bình thường, cậu cũng không dám đi máy bay.
Cả hai không mang theo nhiều hành lý, Tần Hoài chỉ đeo một chiếc ba lô, bên trong có hai chai nước và một đồ sạc. Đồ đạc ít nên qua kiểm tra an ninh cũng nhanh gọn. Vì tính toán thời gian kỹ lưỡng, tàu cao tốc lại may mắn không bị trễ nên họ chỉ chờ ở phòng đợi tàu một lúc là lên tàu luôn.
Bây giờ đất nước vừa mới dỡ bỏ lệnh hạn chế đi lại, lại không phải dịp lễ Tết nên lượng người đi lại không quá đông. Phần lớn hành khách là những người từ nơi khác đi công tác hoặc làm việc bị mắc kẹt suốt mấy tháng, vừa được tự do là muốn về với gia đình.
Mộ Nam ngồi cạnh cửa sổ, Tần Hoài ngồi ở ghế gần lối đi. Cách họ một lối đi là một người đàn ông trung niên luôn ôm chặt một chiếc túi màu đen trong lòng. Nhìn vào hình dáng chiếc túi và cách ông ta ôm nó với vẻ mặt đau buồn chưa nguôi, Mộ Nam đoán rằng đó có thể là một hộp tro cốt.
Tuy nhiên, Mộ Nam cũng không nhìn lâu. Sương mù vừa tan, những người trải qua khó khăn như vậy không hề ít.
Chẳng bao lâu tàu cao tốc khởi hành, Mộ Nam nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh lùi dần phía sau. Dù đã sống lại ba tháng, để mua được nhiều vật dụng nhất với chi phí thấp nhất cậu đã đi qua không ít nơi, nhưng để có khoảng thời gian yên tĩnh thả lỏng tâm hồn, không tính toán hay lập kế hoạch như bây giờ thì đã là chuyện của nhiều năm trước. Ở kiếp trước, lần cuối cùng cậu rời khỏi thành phố mình sống là khi còn học lớp 12 để tham gia một cuộc thi. Có lẽ từ nay về sau, những phong cảnh như thế này sẽ không còn nữa.
Chưa kịp cảm thán thêm, một bàn tay khô ráo ấm áp chạm vào mặt cậu, nhẹ nhàng đè đầu cậu tựa vào vai mình. Tần Hoài cúi đầu, dù chỉ nhìn thấy vành mũ nhưng vẫn không kìm được nụ cười: "Ngủ một chút đi, sáng dậy sớm quá rồi."
Mộ Nam cũng không phản kháng, tự điều chỉnh tư thế thoải mái hơn rồi nhắm mắt tựa vào vai Tần Hoài. Cậu không nghĩ mình sẽ ngủ được, dù hồi nhỏ từng có thói quen ngủ khi đi xe, sau này thói quen đó đã dần mất đi. Dù nhắm mắt, đeo tai nghe phát nhạc du dương, cậu cũng chưa từng ngủ trên bất kỳ phương tiện nào đang di chuyển.
Nhưng thói quen đã dần bị mất đó dường như ngay lập tức có lại khi Tần Hoài quay về. Mộ Nam ngủ say đến mức suýt chảy nước dãi, cho đến khi bị đánh thức bởi một tiếng ồn ào hỗn loạn dữ dội.
Cậu vừa cử động Tần Hoài đã lập tức đứng dậy che chắn trước mặt cậu. Mộ Nam vẫn còn ngái ngủ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy người đàn ông trung niên lúc nãy đang bóp chặt cổ một chàng trai trẻ. Nhiều người xung quanh đang cố can ngăn nhưng lối đi trên tàu hẹp khiến cho hai người kia giằng co càng khó tách rời.
Tần Hoài đứng yên trước chỗ ngồi, Mộ Nam thò đầu ra nhìn liền bị anh đẩy trở lại: "Ngồi yên phía sau, đừng tò mò."
Người đàn ông trung niên không biết bị kích động bởi điều gì, mắt đỏ ngầu dùng hết sức bóp cổ chàng trai. Chàng trai ấy vùng vẫy kịch liệt nhưng vì đang ngồi ở ghế trong, bị chặn bởi cơ thể của người đàn ông nên những người khác chỉ có thể kéo từ phía sau lưng ông ta. Lối đi lại hẹp, khiến hai ba người cũng không thể tách được người đàn ông đang phát điên này ra.
Nhân viên tàu nhanh chóng đến nơi yêu cầu những người tụ tập giải tán và gọi thêm hai người đàn ông trông khỏe mạnh đến hỗ trợ. Phải rất vất vả họ mới kéo được người đàn ông trung niên ra khỏi chỗ ngồi. Những người xung quanh vội vàng tiến tới, cố gắng gỡ tay ông ta khỏi cổ chàng trai trẻ.
Người đàn ông vẫn vùng vẫy cố gắng lao tới để tiếp tục tấn công, miệng chửi rủa: "Thằng súc sinh! Tao bóp chết mày, thứ súc sinh này! Có cha mẹ mà không được dạy dỗ, độc ác như vậy, mày chết cả nhà rồi à!"
Chàng trai trẻ bị bóp cổ không thốt nổi tiếng nào, mặt tái nhợt. Không rõ là do bị bóp quá mạnh hay do quá sợ hãi, anh ta ngã xuống đất không thể đứng dậy, chỉ có thể nôn khan mà không nôn ra được gì. Quần đùi kaki màu be của anh ta đã ướt đẫm ở phần đũng quần, vết ướt rất rõ ràng.
Mộ Nam để ý thấy chiếc ba lô đen mà người đàn ông trung niên luôn ôm trong lòng lúc này đã rơi xuống đất, không biết vì sao lại bị mở ra để lộ chiếc hộp màu ngọc trắng và một mảnh vải vàng. Nhìn kích thước và hoa văn chạm khắc của chiếc hộp, rất rõ ràng đó chính là hộp đựng tro cốt mà cậu đã đoán trước đó.
Chẳng bao lâu, người đàn ông phát điên bị vài người đàn ông khác khống chế lôi ra khỏi toa tàu. Nhân viên tàu đến giúp chàng trai trẻ đứng dậy, nhặt lại chiếc ba lô chứa hộp tro cốt trên sàn và yêu cầu những người tụ tập đứng xem mau chóng ngồi xuống, không được tụ tập đông người.
Tần Hoài vẫn đứng đó nhưng không phải để xem náo nhiệt mà là để che chắn, sợ đám đông xô đẩy có thể làm tổn thương Mộ Nam phía sau. Giờ kẻ gây rối đã bị lôi đi, anh cũng liền ngồi xuống.
Anh vừa ngồi xuống, Mộ Nam tò mò hỏi: "Chuyện gì vừa xảy ra vậy anh? Sao lại đánh nhau? Suýt chút nữa là cậu kia bị bóp chết rồi."
Tần Hoài nói: "Đáng đời cậu ta thôi."
Vì ngồi ngay cạnh lối đi và không có thói quen ngủ khi lên tàu, Tần Hoài luôn tỉnh táo, lướt điện thoại xử lý các công việc liên quan đến kho hàng và khách sạn, nên mọi chuyện xảy ra bên cạnh anh đều chứng kiến từ đầu đến cuối.
Ghế ngồi trên tàu cao tốc khá chật, người ngồi bên trong muốn ra ngoài thì người ngồi bên ngoài phải nhích qua một chút. Khi chàng trai trẻ ngồi bên trong muốn đi vệ sinh, lúc quay lại chỗ ngồi người đàn ông trung niên hơi nghiêng người nhường đường. Không ngờ dây tai nghe của chàng trai mắc vào khóa kéo của ba lô người đàn ông suýt chút nữa làm rơi ba lô xuống đất. Người đàn ông cũng không nói gì, chỉ căng thẳng mở ba lô kiểm tra, bên trong là một hộp tro cốt có dán ảnh đen trắng.
Cậu thanh niên ăn mặc sành điệu đeo tai nghe quanh cổ khi thấy hộp tro cốt trong ba lô của người đàn ông thì không biết là bị giật mình hay thấy xui xẻo. Cậu ta bất ngờ đẩy người đàn ông một cái rồi mắng: "Mẹ kiếp, ông mang hộp đựng xác chết lên tàu à?"
Có lẽ vì không ngờ bị đẩy bất ngờ cộng thêm hộp tro cốt khá nặng, người đàn ông chỉ kịp ôm lấy một tay, tay kia còn đang mở ba lô kiểm tra nên không giữ vững được. Cú đẩy khiến cả chiếc ba lô rơi xuống đất, hộp tro cốt bên trong cũng lăn ra, nắp hộp bật mở, thậm chí mảnh vải vàng bọc tro cốt cũng lòi ra một góc. May mắn là tro cốt bên trong không bị vương vãi.
Vậy mà cậu thanh niên kia không hề cảm thấy mình sai, còn tiếp tục chửi rủa, nào là mang người chết lên tàu, không sợ xui xẻo à, đã mang thứ như vậy thì đừng đi phương tiện công cộng, liên tục văng tục chửi bới một tràng.
Sau đó, người đàn ông trung niên phát điên, đầu tiên tát mạnh vào mặt cậu thanh niên kia. Khi cậu ta cố gắng phản kháng, ông ta không ngần ngại bóp chặt cổ cậu ta. Mọi người xung quanh bị sự việc bất ngờ này làm cho choáng váng, lập tức lao tới can ngăn. Những gì xảy ra tiếp theo chính là cảnh tượng mà Mộ Nam nhìn thấy khi bị tiếng ồn đánh thức.
Nghe xong lời kể của Tần Hoài, Mộ Nam tỏ vẻ bất mãn: "Chậc, loại người như vậy có bị đánh chết cũng đáng đời."
Những người khác trong toa tàu cũng bàn tán về sự việc này, phần lớn đều cho rằng cậu thanh niên kia xứng đáng bị như vậy. Đây là hậu quả của việc gia đình không dạy dỗ tử tế, cuối cùng phải học bài học từ những cú đòn của xã hội. Có lẽ cậu ta xuất thân từ gia đình khá giả được nuông chiều từ nhỏ. Chứ trong chuyện này thì người không cần phải quá hiểu chuyện, chỉ cần biết làm người bình thường thôi cũng sẽ không bao giờ có hành động xúc phạm như làm rơi hộp tro cốt của người khác. Đặc biệt là khi đại dịch vừa mới kết thúc, biết bao người đã ra đi. Nhiều người mất mạng nơi đất khách quê người, không mang tro cốt về thế này thì mang kiểu gì? Đâu phải ai cũng có tiền để thuê xe riêng.
Tàu dừng lại ở một ga giữa chặng khoảng mười lăm phút. Từ cửa sổ, Mộ Nam thấy người đàn ông trung niên và cậu thanh niên kia bị các nhân viên tàu đưa xuống. Chiếc túi đen lại quay về tay người đàn ông, ánh mắt ông đỏ hoe vẻ mặt có phần tê dại, ôm chặt chiếc túi để mặc cho nhân viên dẫn đi. Còn cậu thanh niên thì gần như được hai nhân viên đỡ hai bên, chắc hẳn vì suýt bị bóp cổ đến chết nên chân tay mềm nhũn không thể tự đi nổi.
Suốt chặng đường còn lại cho đến khi tới nơi, không có chuyện gì bất ngờ xảy ra nữa. Vừa bước xuống tàu, một luồng không khí nóng hầm hập ập tới. Giữa trưa nắng gắt, mặt trời chói chang khiến người ta khó lòng chịu đựng lâu ở bên ngoài. Tần Hoài lập tức dẫn Mộ Nam đến khách sạn. Điều hòa trong phòng đã được bật sẵn từ trước nhưng Mộ Nam vẫn vào tắm ngay để xua bớt cái nóng bức trên người.
Khi Tần Hoài tắm xong đi ra, bữa trưa Mộ Nam đặt cũng vừa được mang tới. Tưởng rằng sắp phải đi ngay, Mộ Nam vừa ăn vừa hỏi: "Chúng ta sẽ đi nhận hàng luôn sao? Có thể chất hết lên mang đi một lượt không?"
Tần Hoài sợ cậu bị nghẹn, vội đáp: "Không vội. Chiều nghỉ ngơi một chút đã, khoảng bốn, năm giờ thì tới kho xem qua. Nếu có nhận hàng thì cũng là tối mới đi, không cần gấp."
Nghe nói chưa phải vội ra ngoài ngay, Mộ Nam mới chậm rãi nhai kỹ hơn: "Vậy lần này quay về anh có cần ghé qua công ty không?"
Tần Hoài gật đầu: "Phải ghé qua một chút, còn mấy giấy tờ chuyển nhượng cần ký để có hiệu lực."
Mộ Nam ậm ừ một tiếng, liếc nhìn Tần Hoài: "Vậy có gặp Giang Hiên không?" Cậu vẫn canh cánh trong lòng chuyện Giang Hiên đã lừa mình.
Nỗi bận tâm này không chỉ vì chuyện lần này mà còn liên quan đến cả kiếp trước.
Sau khoảng thời gian trật tự tạm ổn định sau thảm họa sương mù, do bị nhốt trong nhà suốt thời gian đó Mộ Nam đã cố gắng liên lạc với Tần Hoài. Nhưng trong nhóm bạn học cũ không ai biết tin tức của anh. Đến khi sương mù tan hết, cậu vẫn không tìm được manh mối. Khi lệnh phong tỏa được dỡ bỏ, cậu lập tức chạy tới nhà Giang Hiên xin số điện thoại của anh ta từ bố mẹ anh ta.
Khi gọi điện, vừa mới giới thiệu tên mình, chưa kịp hỏi về Tần Hoài thì đầu dây bên kia đã lạnh lùng cắt ngang: "Tôi bận lắm," rồi dập máy luôn. Sau đó, số điện thoại ấy cũng không thể liên lạc được nữa.
Giang Hiên là người duy nhất mà Mộ Nam biết có thể tìm ra Tần Hoài. Cậu không quen thân với những bạn học khác của anh, chỉ có Giang Hiên là có liên hệ. Năm đó trước khi đi, Tần Hoài còn dặn rằng nếu có chuyện gì thì hãy tìm Giang Hiên. Vì lời dặn này, Mộ Nam tin rằng Giang Hiên chắc chắn có thể giúp mình liên lạc với Tần Hoài.
Không gọi được điện thoại, cậu tìm tới tận công ty của Giang Hiên nhờ thông tin từ bố mẹ anh ta. Dù trời lúc ấy đã rất nóng, nhưng đây là cách duy nhất để tìm Tần Hoài nên cậu không ngại vất vả. Nào ngờ tới nơi mới biết Giang Hiên đã nghỉ việc trước đó nửa năm, ngay từ trước khi thảm họa sương mù xảy ra.
Hy vọng cuối cùng tan biến, trên đường về Mộ Nam còn bị say nắng tới mức phải nhập viện. May mắn là cậu ngất trên xe buýt chứ không phải ngã ngay giữa đường. Khi đó, những người ngất xỉu ngoài đường đều bị nắng thiêu cháy đến mức da bong tróc cả lớp.
Chính vì thế, ở kiếp này khi liên lạc lại với Giang Hiên và biết rằng anh ta đã cắt đứt liên hệ với Tần Hoài, Mộ Nam cũng không nghĩ đến việc tìm hiểu thêm. Cậu cho rằng có thể Giang Hiên thực sự không biết gì. Dù sao kiếp trước cậu đã xưng tên mình và gọi ngay sau khi đại dịch qua đi. Nếu Giang Hiên biết chỗ của Tần Hoài sao có thể lạnh nhạt đến mức tắt máy thẳng thừng như vậy?
Không ngờ Giang Hiên lại lừa cậu. Điều khiến Mộ Nam không hiểu là, anh ta lừa cậu để làm gì? Lừa cậu thì có lợi ích gì cơ chứ?
Tần Hoài không biết gì về những chuyện ở kiếp trước, nghĩ rằng Mộ Nam vẫn còn để bụng chuyện lần này Giang Hiên lừa cậu nên cười nói: "Nếu hắn còn ở công ty thì có thể sẽ gặp. Em muốn anh đánh hắn một trận giúp em hả?"
Mộ Nam lắc đầu: "Em chỉ tò mò, tại sao Giang Hiên lại lừa em thôi."
TầnHoài hơi cụp mắt xuống, rồi bật cười: "Có lẽ là đầu óc hắn có vấn đề."