Tác giả: Nam Thư
Editor: Tần Nhiếp Mặc
--------------
Chương 27
Nhìn kho hàng chất đầy hàng hóa, Mộ Nam phấn khích đưa tay ra: "Chúng ta có thể thu hàng luôn không anh? Hay phải đợi đến tối quay lại một chuyến nữa ạ? Tất cả những thứ đã mua đều ở đây rồi đúng không anh? Còn gì nữa không ạ?" Cậu cảm thấy sau khi sống lại mình càng giống như một chú chuột hamster, cảm giác thỏa mãn và an toàn khi tích trữ đồ đạc này phần nào đã xua tan đi nỗi sợ hãi và lo lắng về tương lai của cậu.
Tần Hoài nói: "Hiện tại chỉ có bấy nhiêu đây thôi, những thứ cần mua đều đã chuẩn bị gần đủ rồi, mà anh vẫn còn ít tiền, đợi về anh xem có thể mua thêm gì nữa không."
Mộ Nam tò mò đi vòng quanh từng kệ hàng: "Anh đã mua những gì rồi vậy?"
Tần Hoài: "Một số thực phẩm đóng gói chân không, rau củ sấy khô, mấy món ăn vặt mà hồi nhỏ em thích, gạo, mì, dầu ăn, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, quần áo, thuốc lá, rượu, thuốc đông y và tây y."
Mộ Nam: "Thuốc đông y?"
Tần Hoài gật đầu: "Có vài loại thuốc đông y dùng rất tốt như bột cầm máu, bột trừ sâu. Với lại theo giấc mơ của em thì sau này có đợt nắng nóng nên anh cũng mua một ít cao bôi có tác dụng làm dịu, có thể dùng khi bị cháy nắng, bỏng hay muỗi đốt."
Mộ Nam cũng đã mua một ít thuốc trị bỏng nhưng không nhiều. Cậu đã dùng hết số tiền trong thẻ bảo hiểm y tế của mình rồi còn mua thêm mấy chục nghìn tệ thuốc men. Nhưng vì còn nhiều thứ cần mua để phục vụ nhu cầu hàng ngày nên cậu cũng không tiêu quá nhiều tiền vào thuốc. Bây giờ Tần Hoài lại mua thêm không ít vừa vặn bù đắp những chỗ còn thiếu đó.
Tần Hoài tiếp tục nói: "Khi thu hàng em nhớ chú ý một chút, mấy loại thuốc em hay uống anh cũng mua khá nhiều, em nhớ để thuốc đó vào một khu riêng để lúc cần dùng thì có thể lấy ngay."
Mộ Nam gật đầu, nhìn kệ hàng rồi lại xác nhận với Tần Hoài: "Vậy em thu hàng nhé?"
Tần Hoài nói: "Nhiều thế này em có thể thu hết trong một lần không? Nếu không thì đừng cố quá, chúng ta có thể quay lại nhiều lần mà."
Kho hàng rộng hơn 500 mét vuông, những dãy kệ cao vài mét, lối đi chỉ vừa đủ một người bước chân vì chất đầy các loại vật tư, còn những món hàng được mua theo thùng thì chất cao đến tận xà nhà. Anh đã bán cổ phần và dự án độc quyền trong tay, tổng cộng thu hồi được gần hai mươi triệu, còn năm triệu nữa chưa về tài khoản. Nhưng số tiền đợt đầu đã được đổi thành cái kho hàng đầy ắp này, phần lớn là đồ dùng sinh hoạt, thực phẩm giá trị không cao nên số lượng rất khủng. Bày ra hết thì đúng là có thể mở một siêu thị.
Ngay cả Mộ Nam cũng chưa từng thu gom một lần nhiều đồ đến vậy. Trước đây nhiều nhất cũng chỉ là vài xe tải cải bắp và dưa hấu, nhưng cậu vẫn thấy mình làm được. Đã đến đây rồi thì cứ gom hết một lần cho xong.
Dù không phải lần đầu thấy Mộ Nam thu đồ vào không gian, nhưng nhìn những dãy kệ và đống hàng lần lượt biến mất, Tần Hoài vẫn cảm thấy cảnh tượng này thật ảo diệu.
Phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới dọn sạch cả kho. Tần Hoài luôn chú ý đến trạng thái của Mộ Nam, chỉ cần thấy cậu có chút gắng gượng là sẽ lập tức dừng lại. Nhưng từ đầu đến cuối Mộ Nam đều rất hào hứng, thu hàng một cách vô cùng vui vẻ, đến khi thu xong hết đồ vẫn còn cảm thấy chưa đã.
Nhìn kho hàng trống không, Mộ Nam thỏa mãn nói: "Em cảm giác nửa đời sau của chúng ta chẳng cần lo gì nữa. Chỉ là sau khi về, em phải sắp xếp lại tất cả mọi thứ, nếu không thì bên trong có gì, ở đâu, em cũng chẳng biết."
Những thùng hàng thu vào nếu không mở ra thì dù để trong không gian cậu cũng không biết bên trong là gì, thế nên mỗi món cậu đều phải tự tay sắp xếp lại. Nhưng chuyện này không gấp cứ từ từ mà làm, dù sao đồ trong không gian cũng không bị hư.
Hai người rời khỏi kho, Tần Hoài đóng cửa cẩn thận rồi lập tức rời khỏi khu công nghiệp. Kho này vẫn đang do anh thuê riêng, chỉ cần chưa trả lại thì không ai biết bên trong đã trống rỗng.
Ở một số chuyện Lucen vẫn rất giữ chữ tín, ví dụ như khoản tiền còn lại. Trên đường từ khu công nghiệp về khách sạn, Tần Hoài đã nhận được tin khoản đó đã chuyển vào tài khoản, tức là bây giờ anh còn dư năm triệu trong tay. Số tiền này nói nhiều thì cũng nhiều, mà ít thì cũng không hẳn, đủ để đưa Mộ Nam đi chơi vài ngày ở thành phố B, rồi trên đường về tiếp tục mua thêm đồ. Sau khi về, nhân lúc thời tiết còn ra ngoài được thì có thể mua thêm thịt cá và rau quả tươi – những thứ này khó bảo quản nên không thể nhờ người khác mua trước để trong kho, chỉ có thể chờ xem về đến nơi mua được bao nhiêu.
Vừa tính xong kế hoạch trong đầu thì bỗng thấy Mộ Nam yên tĩnh một cách bất thường. Anh vội quay sang nhìn thì thấy sắc mặt cậu hơi tái, trong lòng lập tức căng thẳng: "Nam Nam, em thấy không khỏe hả? Thấy chỗ nào khó chịu không?"
Mộ Nam mím môi nghiêng đầu tựa vào vai Tần Hoài: "Hơi nhức đầu một chút, chỉ một chút thôi, em nghỉ ngơi một lát là ổn."
Tần Hoài đưa tay sờ trán cậu thì thấy đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt anh lập tức tối sầm lại, quay ngay sang tài xế nói: "Đến bệnh viện, đến bệnh viện gần nhất!"
Mộ Nam vội kéo tay anh lại: "Đừng, về khách sạn đi, em muốn ngủ một lát. Cho em về ngủ trước được không? Nếu đau quá em nhất định sẽ nói với anh."
Tần Hoài thấy cậu còn tỉnh táo, lại không muốn đến bệnh viện nên do dự một chút rồi tạm thời thỏa hiệp: "Vậy mình về khách sạn trước, em nằm nghỉ một lúc. Nếu không đỡ thì mình đi bệnh viện ngay."
Lúc đó trên đường cũng ít xe ít người nên tài xế dưới sự thúc giục của Tần Hoài đã nhanh chóng lái xe về khách sạn. May mà cơn đau đầu của Mộ Nam không quá nghiêm trọng, chỉ là sắc mặt trắng bệch chứ vẫn còn có thể tự đi lại. Nếu không, Tần Hoài chắc chắn sẽ lập tức đưa cậu đến bệnh viện chứ chẳng chịu nghe lời cậu.
Đau đầu lại thêm thời tiết nóng nực, chỉ đoạn đường từ xe về đến phòng khách sạn mà Mộ Nam đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu cũng muốn tắm một chút nhưng đầu đau nhói, đau đến mức nếu không cắn răng chịu đựng thì đã sắp ngã xuống đất, sức đâu mà tắm. Vừa vào đến phòng, người cậu ướt sũng mồ hôi nằm vật ra giường.
Tần Hoài cũng không dám chạm mạnh vào cậu sợ làm cậu khó chịu hơn. Thấy cậu ra nhiều mồ hôi lạnh, anh đành pha nước ấm rồi từ từ lau người cho cậu.
Mộ Nam cũng không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ nhớ là đang đau rồi mơ màng ngủ mất. Ngược lại Tần Hoài thì thức canh cậu cả đêm, sợ cậu nửa đêm khó chịu mà mình ngủ quên không biết. May mắn là sáng hôm sau Mộ Nam đã đỡ hơn, thậm chí còn có một bất ngờ đáng mừng: "Em nhìn thấy được bên trong các thùng rồi!"
Tần Hoài thấy cậu vui vẻ phấn khởi hoàn toàn không có vẻ gì là còn khó chịu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Tuy là nhẹ nhõm nhưng sắc mặt vẫn không khá lên chút nào.
Mộ Nam nhìn sắc mặt anh cũng biết anh đang giận, tuy cậu cũng không ngờ thu nhiều đồ một lúc lại đau đầu như vậy, nhưng dù sao cũng là do mình không biết chừng mực khiến Tần Hoài lo lắng. Vì thế cậu rón rén chọc chọc vào người anh lấy lòng: "Anh ơi, em khỏe rồi, thật đấy ạ."
Tần Hoài mặt lạnh nhìn cậu: "Anh đã nói là đừng miễn cưỡng rồi mà. Chúng ta có thể chia ra nhiều lần để lấy, không cần gấp như vậy."
Mộ Nam vô tội nhìn anh: "Nhưng lúc em thu đồ thật sự không hề gắng sức, em cũng đâu biết sau đó lại mệt như thế."
Tần Hoài gõ nhẹ vào trán cậu: "Em còn lý do à."
Mộ Nam ôm trán: "Em đã thấy không khỏe rồi, anh còn trách em nữa."
Tần Hoài quay đầu nhìn cậu, không nói gì. Mộ Nam lập tức xìu xuống: "Sau này em sẽ không liều lĩnh như vậy nữa, em sai rồi, anh đừng giận nữa mà."
Nhìn vẻ mặt đáng thương của cậu, Tần Hoài cảm thấy vừa buồn cười vừa không cười nổi, cuối cùng chỉ có thể bất lực hỏi: "Đói chưa?"
Mộ Nam gật đầu, Tần Hoài nói: "Đi tắm đi, anh sẽ gọi đồ ăn cho em."
Mộ Nam thì lại không vội tắm, thấy cơn giận của Tần Hoài đã qua lập tức hớn hở chia sẻ: "Em nhìn thấy được đồ trong không gian rồi! Trước đây những thùng trong không gian nếu không mở ra thì em không biết bên trong là gì. Nhưng giờ em nhìn thấy được hết! Em nghĩ năng lực điều khiển không gian vừa thu được này có thể liên quan đến ý niệm tinh thần, mà lần này sau khi luyện tập, ý niệm tinh thần của em đã mạnh hơn!"
Tần Hoài đưa tay véo má cậu một cái: "Đau không?"
Mộ Nam ôm má, đầy khó hiểu mà gật đầu: "Đau." Cậu đâu phải mình đồng da sắt, véo như vậy tất nhiên là đau rồi.
Tần Hoài lạnh nhạt: "Mạnh lên rồi vẫn là thân xác phàm trần, có ích gì?"
Mộ Nam làu bàu, bò từ trên giường dậy đi tắm. Sao lại vô ích chứ, ít nhất bây giờ cậu không cần phải lôi từng món ra khỏi hộp rồi lại sắp xếp từng cái một, tiết kiệm được khối công sức!
Ăn xong, Mộ Nam còn định nhân lúc trời chưa nắng gắt giữa trưa để ra ngoài đi dạo một chút, kết quả lại bị Tần Hoài ép nằm lên giường bắt ngủ tiếp. Cậu không biết tối qua Tần Hoài đã thức trắng để canh chừng mình, nhưng cũng biết khi cậu thấy không khỏe Tần Hoài chưa bao giờ có thể ngủ ngon giấc, nên cũng không phản kháng, vừa xem đồ trong không gian vừa trò chuyện với Tần Hoài. Nhưng chưa nói được bao lâu thì Tần Hoài đã không đáp lại nữa.
Mộ Nam quay đầu nhìn — Tần Hoài đã ngủ rồi.
Tần Hoài khi ngủ không còn vẻ sắc bén do năm tháng rèn giũa, thậm chí đường nét gương mặt còn phảng phất vẻ ngây thơ của thiếu niên. Nói cho cùng thì Tần Hoài năm nay cũng mới hai mươi tư tuổi, cái tuổi mà trong mắt nhiều bậc cha mẹ vẫn chỉ là đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Chỉ tiếc là cả cậu và Tần Hoài đều không có cơ hội để "chưa hiểu chuyện".
Cậu còn đỡ, vì có Tần Hoài gánh vác phía trước, ít nhất tuổi thơ của cậu từng vô lo vô nghĩ. Còn Tần Hoài từ nhỏ đã phải làm chủ, vừa gánh vác gia đình của bà ngoại, lại phải lo cho cậu. Tuổi còn nhỏ mà đã phải gánh trên vai những trách nhiệm vốn không thuộc về lứa tuổi ấy, nên từ bé đã trưởng thành sớm.
Nhìn chỗ trống bên cạnh Tần Hoài, Mộ Nam ôm chăn nhỏ từ giường mình rồi leo lên nằm bên cạnh anh. Có lẽ vẫn chưa ngủ sâu nhưng cũng không hoàn toàn tỉnh táo, vừa cảm thấy bên cạnh có người Tần Hoài liền đưa tay kéo cậu vào lòng ôm chặt.
Mộ Nam nhẹ nhàng vỗ lưng Tần Hoài dỗ anh ngủ, vỗ một lúc thì chính mình cũng chìm vào giấc ngủ theo luôn. Bên cạnh đã không còn động tĩnh, khóe môi Tần Hoài – tưởng đã ngủ say – khẽ cong lên, rồi cũng để bản thân chìm vào giấc ngủ sâu.