Tác giả: Nam Thư
Editor: Tần Nhiếp Mặc
------------------
Chương 28
Thu một lần nhiều đồ như vậy tiêu hao tinh thần là điều chắc chắn. Khi Tần Hoài tỉnh lại, Mộ Nam thậm chí còn chưa dậy. Tuy cậu đang ngủ nhưng sắc mặt đã hồng hào hơn so với buổi sáng, không còn trắng bệch như thiếu máu như trước. Cậu ngủ một mạch đến tận khi mặt trời lặn bụng đói sôi lên, lúc đó mới tỉnh dậy.
Vừa nhìn thời gian, Mộ Nam cũng phải kinh ngạc với khả năng ngủ của mình: "Em ngủ nguyên cả một ngày luôn à?"
Tần Hoài xoa mái tóc rối bù của cậu: "Ngủ là phản ứng bản năng để cơ thể hồi phục mà. Thế nào, còn buồn ngủ nữa không?"
Mộ Nam lắc đầu: "Ngủ lâu thế rồi sao còn buồn ngủ nữa. Chỉ là ngủ lâu quá, người em mỏi ghê luôn."
Tần Hoài bật cười, đưa tay kéo cậu dậy khỏi giường: "Đi rửa mặt đi, ngủ mệt rồi thì ra ngoài đi dạo một chút. Trời vừa tắt nắng, đi loanh quanh gần đây xem em muốn ăn gì, ăn xong thì ghé tiệm cắt tóc cắt lại cái đầu đi."
Mộ Nam vừa đi về phía nhà tắm vừa liếc nhìn tóc Tần Hoài: "Lần trước em cắt cho anh cũng khá ổn mà, em cũng có chút tay nghề đấy chứ."
Tần Hoài cười đáp: "Là tại tay nghề anh kém, cắt cho em giống như bị chó gặm ấy. Đi sửa lại đi."
B thành sau khi mặt trời lặn đã không còn cái nóng cái rát nữa, mà chỉ còn cái oi bức khó chịu, đến mức không khí hít vào phổi cũng như mang theo sức nóng. Mới đi ra ngoài một lát, trên người đã như phủ một lớp màng dính không thông khí, bết rít đến khó chịu. May mà gần khách sạn có một trung tâm thương mại, có thể mua sắm, ăn uống, còn có cả tiệm cắt tóc. Quan trọng nhất là trong trung tâm thương mại có điều hòa, không cần chịu cái nóng ngoài trời.
Vì ngủ suốt cả ngày, chút đồ ăn buổi sáng cậu ăn được từ lâu đã tiêu hóa hết, giờ bụng đã đói cồn cào rồi. Thế là hai người vào một nhà hàng ăn tối trước, sau đó mới đến tiệm cắt tóc. Dù là tiệm cắt tóc cao cấp, nhưng cả hai đều không chọn tạo kiểu, chỉ bảo thợ cắt ngắn bớt. Giờ này có tạo kiểu đẹp đến mấy cũng chẳng giữ được bao lâu, tạo cho ai ngắm nữa đâu.
Nhìn khuôn mặt hai người, nhà tạo mẫu còn hơi tiếc nuối. Nếu tạo kiểu một chút thì nhan sắc có thể tăng thêm cả trăm điểm. Nhưng người đẹp thì dù có cắt ngắn vẫn cứ đẹp – đúng chuẩn "có sắc thì tùy hứng". Cắt tóc xong thì trời đã tối hẳn, vốn định quay về khách sạn, lại tình cờ phát hiện một cửa hàng bán đồ dã ngoại. Trong tiệm còn bán cả dao, nhưng là loại dao thủ công mỹ nghệ như đao Đường, đều chưa được mài bén. Dù sao ở trung tâm thương mại thì không thể bán dao thuộc diện quản lý được. Dù vậy, loại đao Đường như thế này cũng khá hiếm thấy.
Mộ Nam chọn mấy thanh, thêm một vài món đồ dùng chuyên dụng mà trong không gian của cậu dù đã có nhưng cậu nghĩ rằng chuẩn bị thêm cũng không thừa. Khi thanh toán nhân viên còn nhắc nhở rằng loại dao này không được mang lên máy bay hay tàu cao tốc, chỉ có thể gửi qua các kênh chuyển phát chuyên biệt. Nếu cần, họ có thể hỗ trợ gửi hộ.
Nhưng Mộ Nam từ chối. Không cần phiền phức vậy.
Lại tiêu thêm một khoản tiền một cách vui vẻ, Mộ Nam xách hộp quà chứa mấy thanh đao định rời khỏi trung tâm thương mại: "Lát nữa về, chúng ta xem ngày mai đi đâu chơi. Chơi thêm một ngày thôi, hôm sau về nhà luôn. Em cứ thấy ở ngoài lâu không an toàn."
Cậu vừa dứt lời, bỗng nghe "ầm" một tiếng nổ lớn. Tần Hoài theo phản xạ kéo Mộ Nam vào lòng.
Họ đã ra đến cửa trung tâm thương mại. Cùng với tiếng nổ đó, toàn bộ đèn trong trung tâm phụt tắt, tiếng la hét vang lên, người bên trong hoảng loạn chen nhau chạy ra khiến con đường vốn rộng rãi trở nên chật chội.
Tần Hoài một tay cầm lấy hộp quà Mộ Nam đang xách, một tay nắm chặt cổ tay cậu kéo nhanh ra ngoài, sợ bị dòng người đang hoảng loạn từ bên trong xô tách nhau ra.
Khi chạy ra khỏi khu vực trung tâm thương mại, họ mới nhìn thấy rõ – không biết là tầng bốn hay tầng năm vừa có vụ nổ, khói đen cuồn cuộn bốc lên. Mặt đất đầy mảnh vụn từ vụ nổ rơi xuống. Có một hai người đi đường không may mắn đúng lúc đi ngang qua phía dưới bị mảnh kính rơi trúng người. May mà chỉ bị thương không nguy hiểm đến tính mạng.
Ban ngày vì trời nóng nên ít người ra ngoài, nhưng buổi tối thì người đi lại nhiều hơn. Lúc này nghe động tĩnh, mọi người kéo đến xem rất đông. Không lâu sau, tiếng còi xe cứu hỏa vang lên từ xa, bảo vệ trung tâm thương mại lập tức giữ gìn trật tự ở cửa. Nguyên nhân vụ nổ vẫn chưa rõ, liệu có nổ tiếp không cũng chưa ai biết, nên không thể để đám đông tụ tập ở đây, lỡ có sự cố gì trung tâm sẽ phải chịu trách nhiệm.
Những vụ nổ bất ngờ như thế này kiếp trước Mộ Nam đã gặp nhiều rồi. Chỉ thấy kỳ lạ là nhiệt độ hiện giờ cũng không đến mức quá cao – B thành chỉ đang dao động từ 35 đến 38oC. Mặc dù hơi nóng nhưng vẫn nằm trong giới hạn bình thường, không đến mức gây ra nổ. Có lẽ đây chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn?
Dù là do nắng nóng hay do tai nạn, Mộ Nam cũng không hứng thú đứng lại xem. Tần Hoài cũng chẳng phải người thích hóng chuyện, hơn nữa nếu còn tiềm ẩn nguy hiểm mà không rời đi sớm, hậu quả có thể nghiêm trọng. Khi đám đông đổ dồn về phía đó, Tần Hoài đã kéo Mộ Nam rời khỏi khu vực trung tâm thương mại, người xung quanh mới bắt đầu ít dần.
Chưa đến mười phút, Mộ Nam đã ướt đẫm mồ hôi, lưng áo của Tần Hoài cũng ướt sũng. Thấy vậy, Mộ Nam vội lấy quạt nhỏ ra quạt cho Tần Hoài.
Tần Hoài ngăn tay cậu lại, thấy sắc mặt cậu bình thường, không hề hoảng loạn vì vụ nổ bất ngờ, lúc này mới nói: "Chúng ta về khách sạn trước đã. Về tắm rửa, người đầy mồ hôi thế này phải hạ nhiệt ngay."
Mộ Nam nói: "Vậy ngày mai mình về nhà luôn đi anh. Anh còn chuyện gì cần giải quyết ở đây không?"
Tần Hoài đáp: "Không còn chuyện gì cần làm nữa."
Thấy anh thực sự không định quay lại căn phòng thuê kia, Mộ Nam xác nhận lại: "Thật sự không cần quay lại thu dọn đồ ạ? Dù sao để vào không gian cũng đâu chiếm chỗ."
Tần Hoài lắc đầu: "Không cần thiết, chỉ có mấy bộ quần áo mà thôi. Tiền thuê phòng cũng mới trả mấy tháng, giờ hủy hợp đồng tạm thời cũng phiền phức, không đáng để tốn thời gian."
Tần Hoài không mua nhà ở đây. Từ khi về nước, anh chỉ thuê một căn hộ nhỏ. Ban đầu định chờ Mộ Nam tốt nghiệp sẽ đón cậu về rồi mua nhà, sửa sang theo ý cậu để định cư. Nhưng chưa kịp thực hiện thì mọi thứ đã thành ra thế này.
Căn phòng thuê kia cũng chẳng có gì đáng kể, chỉ có vài bộ quần áo. Giấy tờ quan trọng anh đều mang theo người khi đến tìm Mộ Nam. Trong phòng gần như trống trơn, thậm chí đồ nội thất cũng rất ít. Giường cũng chỉ là một tấm nệm đặt dưới sàn. Khởi nghiệp không hề dễ dàng, từng giây từng phút đều phải dồn cho công việc. Phòng thuê chỉ đơn giản là nơi để ngủ, nên anh chưa bao giờ để tâm đến chuyện ở đâu. Vì vậy, khi đưa Mộ Nam đến B thành anh mới chọn ở khách sạn. Anh không muốn để Mộ Nam thấy cái nơi trống hoác không hề giống "nhà" kia, sợ cậu sẽ buồn.
Thấy Tần Hoài thật sự không còn gì cần dọn, Mộ Nam nói: "Vậy được rồi, không có thì mình đi sớm một chút, còn phải tìm xe nữa. Em cảm giác bên ngoài bây giờ nguy hiểm quá, không muốn đi chơi nữa đâu."
Tần Hoài nói: "Thật sự không đi nữa à? Nếu không đi lần này, sau này e rằng chẳng còn cơ hội đâu."
Mộ Nam lắc đầu: "Không đi nữa, em chỉ muốn về nhà thôi."
Dù có đi chơi cũng chỉ để có thêm kỷ niệm để nhớ về sau này, nhưng nếu chỉ vì một ngày đi chơi mà trên đường gặp chuyện không may, đến cả tương lai cũng chẳng còn thì còn kỷ niệm với hồi ức gì nữa.
Thấy Mục Nam sốt ruột muốn về nhà, Tần Hoài đương nhiên không ép buộc gì, chỉ nói:
"Vậy anh đặt vé trước, nếu còn đủ thời gian chúng ta có thể thuê xe riêng, ghé qua mấy điểm thăm quan dọc đường, dù chỉ là ngồi xe nhìn lướt qua cũng tốt hơn là đi thẳng về."
Mộ Nam thấy cũng hợp lý, dù sao cũng không làm trễ việc về nhà.
Thực tế chứng minh, khi tâm trạng không đặt vào chuyện du lịch, dù có đến những nơi được đánh giá cao, cũng chỉ là qua loa nhìn cho có. Nhất là mỗi khi mở cửa xe ra, làn sóng nóng bức táp vào mặt thì càng chẳng còn tâm trí đâu mà chơi. Nhưng Mộ Nam vẫn kiên trì, mỗi lần đến một điểm đến nào đó đều kéo Tần Hoài lại rồi nhờ tài xế chụp giúp vài tấm ảnh. Cậu mới mua một cái máy in ảnh, về nhà sẽ in ra sau. Dù đi chơi không trọn vẹn lắm nhưng cũng xem như đã từng đặt chân đến.
Buổi trưa họ ăn qua loa tại nhà hàng trong ga xe, rồi đợi đến giờ lên đường. Nhưng chuyến này không về thẳng, bọn họ sẽ xuống xe giữa chừng để đi lấy chiếc xe mà Tần Hoài đã bỏ lại nửa đường không lái về được.
Mộ Nam nghĩ xe để lâu vậy chắc bị dán đầy phiếu phạt rồi, dù sao cũng đã hơn tuần kể từ khi hết phong tỏa. Ai ngờ khi tìm được xe của Tần Hoài lại chẳng có tờ phạt nào trên đó:
"Chẳng lẽ người ta thấy là do dịch nên tha cho?"
Tần Hoài kiểm tra trước sau, ngoài việc xe hết xăng thì không có gì đáng ngại, chỉ là bụi bám dày vì để lâu mấy tuần:
"Chắc vậy. Đường bộ vừa mới được thông lại, nên có lẽ tạm thời chưa kiểm tra kỹ. Nhưng vài ngày nữa chắc sẽ bắt đầu dọn dẹp xe đậu bên đường thôi."
Mộ Nam nhìn quanh: "Giờ em lên xe lấy một can xăng từ không gian ra nhé?"
Tần Hoài gật đầu, mở cửa xe. Mộ Nam lấy một can xăng nhỏ đã chuẩn bị sẵn rồi làm bộ lấy từ ghế sau. Tần Hoài đổ một ít vào bình chỉ đủ để xe khởi động rồi chạy đến trạm xăng gần nhất. Giờ còn có thể mua xăng thì không cần tiêu hao hàng tích trữ.
Dù để lâu, xe vẫn nổ máy bình thường. Mộ Nam lau sơ kính trước, bụi nhiều đến mức nhìn chẳng rõ:
"Xe này chắc phải mang đi rửa sạch một trận mới được."
Tần Hoài lái xe ra khỏi chỗ đậu ven đường, Mộ Nam nhanh chóng leo lên ghế phụ: "Để em dẫn đường cho."
Tần Hoài nói: "Vậy em tìm trạm xăng gần nhất với chỗ rửa xe đi."
Mộ Nam lập tức mở bản đồ: "Đi thẳng mười phút là có trạm xăng, nhưng em không chắc có mở không."
May mắn là trạm xăng còn hoạt động, Tần Hoài liền xuống đổ đầy bình. Mộ Nam ngó ra cửa sổ nhìn chằm chằm, chờ xe khởi động lại rồi hỏi: "Hay là mình tìm chỗ vắng rồi rút xăng ra?"
Do trạm xăng không bán lẻ, nếu muốn tích trữ, cách nhanh nhất là đổ đầy bình rồi rút ra, đổi trạm khác lại đổ tiếp.
Tần Hoài bật cười: "Làm vậy phiền lắm, mất thời gian mà chưa chắc tích được bao nhiêu."
Mộ Nam hỏi: "Thế ngoài cách đó, anh còn cách nào không?"
Tần Hoài nói: "Tìm mua chỗ tư nhân ấy, có người có nguồn riêng mà, thậm chí xăng của họ còn tốt hơn trạm xăng, chỉ là hơi mắc chút thôi."
Mộ Nam có bằng lái nhưng không có xe nên chưa từng quan tâm chuyện xăng xe, nghĩ tới chuyện rút xăng đã hết đát rồi. Nghe Tần Hoài nói, cậu hỏi: "Anh tìm được chỗ mua rồi à?"
Tần Hoài gật đầu: "Liên hệ xong rồi, anh còn thuê 1 xe tải nhỏ nữa, vài hôm nữa đi lấy."
Mộ Nam không nhịn được giơ ngón cái: "Đỉnh quá anh ơi!"
Từ chỗ lấy xe chạy về mất tầm 7–10 tiếng. Họ xuất phát lúc ba giờ chiều, tối nghỉ ở khách sạn, rạng sáng hôm sau mới về đến nhà. Dọc đường ghé mấy siêu thị, ăn ở vài nhà hàng ngon lành rồi đóng gói đem đi. Dù sao cứ bỏ lên xe là được, ai biết là mua bao nhiêu.
Tới siêu thị lần nữa rồi xách theo một đống túi bỏ lên ghế sau, Mộ Nam đẩy Tần Hoài lên ghế phụ:
"Em lái. Sắp vào cao tốc rồi, giờ cũng 9 giờ đêm, chắc không còn siêu thị lớn nào mở đâu, mình về thẳng đi."
Mộ Nam không cho anh cãi, lên ghế lái. Tần Hoài đành nhường chỗ: "Lái ban đêm nguy hiểm đấy, trên cao tốc càng phải cẩn thận."
Mộ Nam cười: "Anh yên tâm, em lái tốt lắm đó."
Sống lại trong 3 tháng qua, tay lái của cậu cũng thành thạo hơn nhiều.
Xe khởi động chạy thẳng vào cao tốc. Dù đêm khuya vắng vẻ Mộ Nam vẫn tập trung cao độ. Mãi đến khi nhận ra Tần Hoài cứ nhìn mình, cậu mới hỏi:
"Sao vậy?"
Tần Hoài mỉm cười nhìn về phía trước:
"Lái không tệ. Em đúng là lớn thật rồi."
Mộ Nam không nhận ra nỗi cô đơn ẩn sau nụ cười ấy, chỉ thấy được khen nên có chút tự đắc:
"Em vốn dĩ đã lớn rồi mà."
Xe thuận lợi vào thành phố, về đến khu chung cư. Do Mộ Nam không có xe riêng nên chưa làm thủ tục đậu dưới hầm. May mắn là sau dịch có nhiều người về quê, chỗ đậu trên mặt đất khá thoáng, cậu đậu luôn dưới tòa nhà họ ở.
Xuống xe, Mộ Nam duỗi lưng răng rắc cả người như rã rời. Ban ngày Tần Hoài lái, cậu ngồi cũng mệt. Tối đến cậu lái lại càng căng thẳng, giờ chỉ muốn ngã lưng ngủ một giấc.
Trùng hợp là lúc đi gặp hàng xóm, về cũng lại gặp. Nhà bên cạnh – chỉ có một mình Dụ Tử Bách. Thấy họ xuống xe, anh ta cười chào hỏi:
"Trùng hợp ghê, muộn vậy mới về à?"
Mộ Nam mải duỗi người, Tần Hoài đáp: "Ừ, còn cậu cũng mới về à?"
Dụ Tử Bách giơ túi đồ: "Bạn cùng phòng tôi sắp tan ca nên xuống mua chút đồ ăn đêm."
Mùi nướng thơm lừng trong gió khiến Mộ Nam vốn không thấy đói cũng bắt đầu thèm. Nhưng lại quá mệt, giờ chỉ muốn về nhà nghỉ thôi.
Chỉ một ánh mắt, Tần Hoài liền hiểu: "Muốn ăn không?"
Mộ Nam gật đầu, Tần Hoài cười: "Vậy em lên trước đi, anh đi mua."
Mộ Nam vội kéo tay Tần Hoài, cậu mệt, Tần Hoài còn mệt hơn:
"Gọi đồ ăn là được rồi, về thôi về thôi, em nóng muốn chết rồi."
Ba người đang chờ thang máy thì có một anh chàng cao ráo đẹp trai bước vào. Mộ Nam không kìm được liếc nhìn. Sao trước giờ cậu không để ý, chỗ này nhiều trai đẹp thế nhỉ?
Dụ Tử Bách hình như quen người đó, cười chào: "Bác sĩ Từ, giờ này mới tan ca à?"
Người được gọi là bác sĩ Từ trông hơi mệt, nhưng vẫn cười: "Ừ, có ca mổ đột xuất nên về trễ."
Câu nói này khiến Mộ Nam không khỏi cảm thán – làm bác sĩ đúng là không dễ dàng mà.
Thang máy đi lên, Mộ Nam thấy Dụ Tử Bách bấm tầng 17, còn bác sĩ kia không bấm gì, liền định hỏi, thì Dụ Tử Bách đã mỉm cười nói: "Anh ấy ở cùng tầng với chúng ta, số 7."
Nghe vậy, bác sĩ Từ quay sang cười với Mục Nam:
"Hiếm khi thấy cậu không đeo tai nghe như hôm nay, dù tình cờ gặp nhau nhiều lần rồi nhưng hôm nay xem như là lần đầu chính thức chào hỏi ha. Tôi tên Từ Mính."
Anh ta ở đây gần bốn năm, lần đầu anh ta gặp cậu hàng xóm này cậu vẫn mặc đồng phục cấp ba. Cũng không hẳn là thường xuyên nhưng một tháng sẽ luôn đụng mặt 1 lần, có lúc đụng phải đối phương cũng xem như người xa lạ, cứ đi thẳng không liếc mắt đếm xỉa gì, làm anh từng nghĩ nhóc này lạnh lùng thật.
Mộ Nam nghe xong có hơi ngại ngùng: "Chào anh, tôi là Mộ Nam, đây là anh trai tôi, Tần Hoài."
Tần Hoài xoa đầu cậu cười: "Ngại quá, em tôi hơi nhút nhát nên không giỏi giao tiếp lắm."
Bác sĩ Từ không phải người câu nệ, chuyện này cũng không đáng để bận tâm nên mỉm cười: "Giờ mấy đứa trẻ đều vậy mà, đeo tai nghe vào là không thèm để ý ai."
Chỉ mới vài câu nói thang máy đã đến nơi, mọi người chào nhau rồi ai về nhà nấy. Vừa vào cửa, Tần Hoài đóng cửa sổ hết, mở điều hòa rồi hỏi: "Em không thích giao lưu gì sao?"
Giờ anh đã rõ những gì Giang Hiên nói về Mộ Nam đều là giả. Một Mộ Nam lớn lên một mình như thế, không phải là kiểu người hoạt bát nhiệt tình, hướng ngoại có nhiều bạn bè như anh tưởng.
Mộ Nam trước mặt anh ngoại trừ chính chắn hiểu chuyện hơn so với trước đây cũng không khác gì nhiều. Nhưng con người luôn có nhiều mặt – trước người thân, bạn bè, ở trường, nơi làm việc đều khác nhau. Không thể chỉ nhìn Mộ Nam khi ở trước mặt anh mà đoán được cuộc sống cậu những năm qua. Nhìn cách cậu không biết hàng xóm cạnh nhà là ai cũng đủ hiểu – Mộ Nam của anh và hai chữ "nhiệt tình" không hề liên quan.
Tưởng Tần Hoài định dạy dỗ mình, Mộ Nam lúng túng: "Người ta không bắt chuyện trước thì em cũng đâu tiện chủ động. Với lại em vẽ truyện tranh rất tốn não, nhiều khi nghe nhạc khi đi bộ mới có cảm hứng, nen thành ra không chú ý xung quanh."
Tần Hoài nhớ đến Mộ Nam hồi còn nhỏ ngọt ngào gọi bác gọi cô, giờ lại chẳng quen ai bên cạnh.
Thấy Mộ Nam lén quan sát nét mặt anh, Tần Hoài khẽ nhéo mặt cậu: "Anh có trách em đâu. Nếu em mà thấy ai cũng bắt chuyện anh càng đau đầu hơn."
Mộ Nam xoa mặt: "Thế mà em nhìn anh cứ như muốn hỏi tội em ấy, hù chết em rồi."
Tần Hoài không tiếp tục vấn đề này nữa, từ trong tủ lấy ra quần áo sạch rồi đẩy người vào phòng tắm: "Muốn ăn đồ nướng hay ăn gì khác không?"
Mộ Nam đáp: "Đồ nướng đi, anh gọi nhiều một chút nha, ăn không hết thì có thể để vào không gian luôn cũng được."
Nghe Tần Hoài đáp một tiếng, Mộ Nam mới bước vào phòng tắm, đóng cửa lại, nhìn mình trong gương không khỏi khẽ thở dài một hơi.
Đêm qua được nghỉ ngơi ngon lành, nếu không phải còn nhiều việc phải làm, Mộ Nam cũng muốn nằm lười trên giường không dậy. Tuy giờ nhiệt độ vẫn chưa bắt đầu tăng mạnh, nhưng cũng đã khá nóng rồi, cậu đã mua rất nhiều đồ cách nhiệt, có loại dán lên kính cửa sổ, có loại lắp bên ngoài kính để cản ánh nắng, còn có loại để trong nhà để chắn sáng và cách nhiệt. Cậu cố gắng tạo nên lớp chắn ba tầng trong ngoài để ngăn ánh nắng chiếu vào, như vậy sau này dù mất điện không dùng được máy lạnh vẫn có thể dùng máy phát điện. Máy phát điện không đủ công suất để chạy máy lạnh, nhưng chạy một chiếc quạt điều hòa thì vẫn được.
Chặn được phần nào cái nóng gay gắt cộng thêm quạt điều hòa để giảm nhiệt, tuy không mát như máy lạnh nhưng ít nhất cũng không nóng đến mức chịu không nổi. Sau khi cản nhiệt như vậy, nhiệt độ trong phòng ít nhất cũng giảm xuống khoảng hơn ba mươi độ. Nếu thật sự quá nóng mà quạt điều hòa cũng không làm gì được, lần này Mộ Nam còn chuẩn bị cả hồ bơi phao, nước cũng đã đổ sẵn và cất trong không gian. Đến lúc đó nếu nóng quá chịu không nổi, thì cậu và Tần Hoài sẽ ngâm mình trong nước để hạ nhiệt, quyết tâm đạt đến cảnh giới "không ra ngoài mà vẫn không bị nóng chết"!
Nhìn Mộ Nam đang chuẩn bị chiến đấu một trận lớn, Tần Hoài bất đắc dĩ nói: "Dán mấy tấm cách nhiệt trước đã, rèm cách nhiệt trong nhà có thể lắp được rồi, nhưng mấy tấm chắn nhiệt ngoài kính tạm thời đừng lắp, quá lộ liễu. Nếu sau này có người bên ngoài lắp mấy cái chắn nắng thì mình hẵng lắp theo. Trước khi người ta làm thì mình không được gây động tĩnh lớn như vậy."
Mộ Nam nghĩ cũng đúng, phòng ngừa quá kỹ từ sớm thế này e là sẽ khiến người khác để ý: "Vậy cũng được, hôm nay dán mấy cái cửa sổ trước, bên chỗ anh cũng phải dán nữa, cửa sổ bên đó toàn là loại cũ, giòn lắm, em sợ nhiệt độ cao quá làm nổ kính, cách được chút nào hay chút nấy."
Tần Hoài nói: "Em cứ từ từ dán ở nhà, anh đã khóa hết các cửa sổ rồi, lúc đứng trên bệ để dán nhớ cẩn thận, không được mở cửa sổ ra, nghe chưa."
Mộ Nam nhìn Tần Hoài: "Em dán một mình á? Thế anh định đi đâu thế?"
Tần Hoài: "Anh đi xem kho lạnh."
"Kho lạnh?"
Tần Hoài nói: "Anh vừa xem qua rồi, bây giờ đang vào mùa nên đá bán khá chạy, giá cũng hơi cao khoảng ba đến năm trăm tệ một tấn. Anh tính thuê một kho lạnh, mua ít đá về, nếu thật sự nóng quá chịu không nổi lại không phát điện được thì đặt vài cục đá lớn trong nhà để làm mát."
Mộ Nam chớp chớp mắt, cậu cũng từng nghĩ đến chuyện dùng đá nhưng không nghĩ tới việc mua đá mà là định chờ đến mùa đông, tận dụng cái lạnh bên ngoài để làm đá trữ sẵn, như vậy hè năm sau có thể dùng, dù sao tiết kiệm được chút nào hay chút ấy. Lúc này nếu không nhờ Tần Hoài nhắc, cậu cũng chưa ý thức được rằng, bây giờ họ đã có tiền, không cần phải sống tằn tiện quá mức nữa rồi.