Tác giả: Nam Thư
Editor: Tần Nhiếp Mặc
---------------------
Chương 30
Việc tích trữ hàng hóa điên cuồng thực ra đã bắt đầu từ lúc nhiệt độ bắt đầu tăng cao, lúc đó đã có không ít người làm điều đó. Giờ đã là tháng 10 rồi mà nhiệt độ vẫn không hề giảm, thậm chí nhiều khu vực mấy tháng trời không có lấy một giọt mưa, điều này khiến những người vừa bước ra khỏi đại dịch lại một lần nữa cảnh giác.
Nước họ vẫn còn khá ổn, chính phủ cố gắng chuyển sự chú ý của đa số người dân sang việc phục hồi sản xuất, thậm chí còn đưa ra nhiều biện pháp thuận lợi để hỗ trợ các khu vực tái khởi động kinh tế. Làn sóng phục công sôi động đã làm dịu bớt sự lo lắng của người dân về thời tiết nóng nực, vì vậy khi nhiệt độ tăng cao, các nước khác bắt đầu hỗn loạn thì bên họ vẫn coi như khá yên bình.
(Ờm J)
Cho đến khi nhiệt độ quá cao khiến quá nhiều người bị cảm nắng mà tử vong. Trong thời đại truyền thông phát triển như hiện nay, cho dù những nhà chức trách có nhanh chóng thanh lọc tin tức trên mạng thì cũng không thể che giấu hoàn toàn mọi thông tin. Lúc này người dân mới giật mình nhận ra rằng, có lẽ đây lại là một cuộc khủng hoảng chết người nữa. Thế là không cần ai nhắc nhở, các nhu yếu phẩm như gạo, mì, dầu ăn... đều được mua càng nhiều càng tốt. Lần phong tỏa do đại dịch xảy ra quá đột ngột, mọi người chưa có kinh nghiệm, giờ thì khác, ai cũng đã biết nên mua gì khi không thể ra ngoài. Những loại thực phẩm dễ bảo quản như đồ đông lạnh, đồ ăn nhanh, mì gói, đồ hộp... hầu như vừa lên kệ là cháy hàng.
Người lớn tuổi tranh nhau mua sắm ở siêu thị, người trẻ thì đặt hàng online, nhiều món dù tăng giá mạnh vẫn phải áp dụng chính sách hạn chế mua.
Đến nước này rồi mà vẫn có người tự cho là tỉnh táo, cho rằng dù có nóng thì cũng không thể đến mức như thế, cho rằng các thông tin khủng hoảng hay tận thế trên mạng chỉ là lời đồn thổi, thậm chí còn nghi ngờ đó là chiêu của chính phủ để kích cầu tiêu dùng. Chỉ cần nhìn số liệu tiêu dùng tăng vọt ở các tỉnh thành trong vài ngày gần đây là hiểu, vậy là họ cứ ôm tâm thế "mọi người đều mê, chỉ mình ta tỉnh" để từ chối hành động tích trữ bị họ cho là ngu ngốc đấy.
Từ khi vào siêu thị cũng phải xếp hàng và giới hạn số người, Tần Hoài và Mộ Nam không còn đi mua sắm thường xuyên nữa. Những gì có thể đặt online thì vẫn tiếp tục đặt, không mua được thì thôi. Mỗi tối ăn cơm xong, hai người lại đi dạo quanh khu dân cư, vừa tiêu hóa vừa thích nghi với cái nóng bên ngoài. Nhưng mỗi khi ra ngoài họ cũng rất chú ý, luôn mang theo quạt nhỏ và xịt hạ nhiệt, vì nếu chỉ để thích nghi mà lại bị cảm nắng thì thật không đáng.
Không rõ có phải vì ngày nào cũng chạy bộ rèn luyện, lại học tán đả với Tần Hoài hay không mà Mộ Nam cảm thấy thân thể kiếp này của mình khỏe hơn nhiều. Ít nhất giờ cậu có thể cùng Tần Hoài đi bộ ngoài trời vài tiếng đồng hồ, cùng lắm là đổ mồ hôi như tắm. Còn kiếp trước, cũng vào thời điểm này, cậu từng ra ngoài mua đồ nhưng mỗi lần vừa bước ra cửa là đầu óc choáng váng vì nóng, phải mất rất lâu mới thích nghi được.
Khi họ đang đi dọc bờ sông, thì bên kia đường có một đám người vây quanh, mấy người bán hàng xung quanh đang bưng chậu nước hắt lên mặt người đang nằm trên đất. Lúc này xe cứu thương cũng vừa tới, Mộ Nam và Tần Hoài đứng lại nhìn từ xa, cho đến khi người đó được đẩy lên xe cứu thương.
"Trông có vẻ là dân văn phòng vừa tan ca. Hôm nay thông báo bao nhiêu độ vậy anh?"
Tần Hoài lấy điện thoại ra nhìn: "44 độ."
Mộ Nam bĩu môi chê bai: "Em thấy ít nhất cũng phải năm mươi độ ấy. Anh nhìn không khí ngoài kia đi, từng đợt từng đợt cứ nóng hầm hập, mà đây còn là buổi tối đấy. Trước kia mùa hè nóng nhất cũng phải đến giữa trưa mới thấy không khí vặn vẹo như vậy, dù sap lúc đó nhiệt độ mặt đất đã rất cao rồi."
Tần Hoài mỉm cười: "Nếu thực sự cao đến mức đó, e rằng bên trên cũng không dám công bố thật. Họ sẽ phải giảm bớt đi một chút, nếu không dân chúng lại càng hoảng loạn lại càng tranh nhau mua đồ."
Mộ Nam mở túi đeo hông lấy ra bình xịt làm mát xịt lên người Tần Hoài, rồi đưa anh quạt nhỏ để tự quạt: "Anh làm mát đi. Chúng ta đi thôi, về nhà nào, nóng thế này chẳng có mấy cửa hàng mở cửa đâu."
Trên đường về, Mộ Nam nhìn thấy tin nhắn của bác sĩ Từ mà cậu mới kết bạn gần đây, liền nói với Tần Hoài: "Anh ơi, bác sĩ Từ hỏi mình có muốn mua bạt che nắng không, bảo là có người nuôi chó làm nghề này. Loại này được quảng cáo là bạt dày, cách nhiệt, còn có lớp hóa chất đặc biệt chống tia UV. Hơi đắt tí, hơn hai trăm tệ một mét, nếu chúng ta cần thì có thể mua chung với anh ấy."
Giờ mấy loại vật liệu cách nhiệt như vậy cũng đang cháy hàng, nắng ngoài trời quá gắt, rèm cửa thông thường không thể ngăn được nhiệt và ánh nắng. Ngay cả rèm chống sáng, vào trưa nắng đỉnh điểm mà bật điều hòa trong nhà vẫn thấy không khí nóng bức, vì vậy nhiều người bắt đầu mua loại vải dày cản sáng để che kín nhà cửa ban ngày. Nếu không thì điều hòa cũng như vô dụng, bật lên vẫn đổ mồ hôi.
Tần Hoài cầm điện thoại của Mộ Nam xem ảnh bác sĩ Từ gửi, tấm bạt trông đúng là rất dày, khác hẳn loại bạt che nắng mỏng thông thường. Lúc này mà còn mua được loại vải này cũng không dễ: "Em nhắn lại với anh ấy là chúng ta đồng ý, mình cũng mua một ít đi. Giờ nhiều người đã bắt đầu lắp bạt ngoài cửa sổ rồi, chúng ta cũng nên bắt đầu làm thôi."
Mộ Nam nhắn lại với bác sĩ Từ, chẳng mấy chốc bác sĩ Từ đã lập nhóm, kéo cả Dư Tử Bách vào. Hóa ra anh ta cũng hỏi Dư Tử Bách, mà họ lại ở gần nhau, mua chung thì tiện kéo về một lượt.
Ban đầu Dư Tử Bách đã định mua loại bạt che nắng bên ngoài này, nhưng Giản Sơ thấy không cần thiết, vì lúc đó giá các loại bạt như vậy bị thổi phồng rất cao, loại có thể cách nhiệt bị đội giá lên đến hơn ngàn tệ một mét. Anh nghĩ cùng lắm thì mua loại vải chắn sáng dày hơn để bịt kín cửa sổ là được. Nhưng loại mỏng, chỉ chắn được ánh sáng thì hoàn toàn không ngăn nổi sức nóng. Căn nhà họ thuê dùng điều hòa cũ, vì quá nóng nên điều hòa chạy cũng yếu xìu, không làm mát nổi. Mà thời tiết nóng thế này, không có điều hòa thì đúng là có thể mất mạng.
Vì vậy thời gian trước, Giản Sơ đã bỏ tiền ra mua một máy điều hòa mới, loại tủ đứng lớn, định để trong phòng khách, rồi dời hết giường ra phòng khách ngủ chung. Dù sao phòng ngủ sát cửa sổ, nhỏ nhưng cách nhiệt kém, còn phòng khách có ban công, cách mặt trời trực tiếp một khoảng, chỉ cần đóng cửa ban công rồi che chắn thêm một lớp là hiệu quả cách nhiệt tốt hơn nhiều. Nhưng cửa sổ phòng khách dù có dán bao nhiêu lớp vải vẫn không chịu nổi nắng gắt mỗi ngày, đúng lúc bác sĩ Từ hỏi, Dư Tử Bách liền quyết định mua luôn. Mà hai người họ chỉ cần che cửa sổ ban công phòng khách, phòng ngủ thì tạm không cần quan tâm, nên cũng không cần nhiều mét vải, chi phí cũng không đáng kể.
Tốc độ của bác sĩ Từ rất nhanh, có lẽ là do nhà anh ta cũng bị nắng nóng nướng chín đến không chịu nổi, tuy ban ngày anh ta không có ở nhà vì phải đi làm, nhưng cái hơi nóng còn sót lại sau khi bị phơi nắng suốt cả ngày thì thật sự còn nóng hơn cả phòng xông hơi. Vì vậy, sau khi xác nhận cả hai nhà đều muốn mua, anh ta lập tức liên hệ với phụ huynh của chú chó.
Nhà của Tần Hoài cần khá nhiều, mua luôn ba mươi mét, dù sao bên nhà trồng rau nuôi gà kia cũng cần che chắn lại. Nhà của Dụ Tử Bách thì chỉ định che chắn cửa ban công, nên chỉ cần năm mét. Bác sĩ Từ muốn che hết tất cả các cửa sổ trong nhà, nên cũng mua không ít, hai mươi mét. Thế là hai người họ chia nhau trả phí vận chuyển, không bắt Dụ Tử Bách phải góp, vì anh ấy chỉ mua chút xíu, chia tiền vận chuyển thì hơi thiệt, mà Tần Hoài với bác sĩ Từ cũng không phải kiểu người thích chiếm lợi của người khác.
Dụ Tử Bách thấy họ khách sáo quá cũng hơi ngại, thấy họ thật sự kiên quyết, thì thôi đành giúp một tay. Dù sao đống vải này cũng cần người phụ khuân lên lầu, dù có thang máy thì trời nóng thế này cũng khá tốn sức. Trong lúc họ vác mấy cuộn vải che nắng vào thang máy, có không ít người hỏi mua ở đâu, vì hiện tại món này đã cháy hàng, có tiền cũng không mua được.
Bác sĩ Từ đã chuẩn bị từ trước, đưa danh thiếp cửa hàng của vị phụ huynh nuôi chó cho những người hỏi. Còn giá bán cho người khác thế nào thì không phải chuyện anh ấy có thể kiểm soát.
Khó khăn lắm mới chuyển hết số vải lên lầu, mấy người cũng mệt bở hơi tai. Mộ Nam sớm đã đứng chờ ở cửa thang máy, vừa thấy họ liền xịt ngay bình xịt hạ nhiệt, sợ họ bị sốc nhiệt.
Bác sĩ Từ cười nhìn cậu: "Cái này được đấy, lúc cấp cứu hạ nhiệt rất hữu ích."
Mộ Nam tỏ ra tiếc rẻ: "Lúc mua lại mua ít quá, giờ muốn mua thêm thì bên đó đã hết hàng rồi." Dĩ nhiên là chuyện này không thật, từ sau khi cảm nhận được sức nóng, cậu đã mua nhiều nhất là mấy thứ hạ nhiệt này, dùng mỗi ngày một bình cũng đủ dùng vài năm, nhưng nói thì cứ nói vậy.
Bác sĩ Từ nói: "Lúc trước tôi không nghĩ đến chuyện này, để tôi hỏi bạn bè xem có nguồn nào nhập được mấy thứ này không, nếu có, tôi sẽ báo lại, nếu cần thì mình cùng mua."
Mộ Nam lập tức đồng ý, dù sao Tần Hoài vẫn còn tiền, không dùng thì cũng uổng.
Dụ Tử Bách giúp hai nhà dọn đống vải vào trong. Nhà Tần Hoài thì dễ, chỉ cần để bên trong cửa chống trộm là được. Nhà bác sĩ Từ thì phải kéo cả vào nhà. Dọn xong xuôi, anh mới nói: "Lúc lắp đặt cần người giúp thì cứ gọi tôi, tôi lúc nào cũng rảnh."
Tần Hoài cười đáp: "Được, lúc cần sẽ gọi, hôm nay vất vả rồi."
Nhà Dụ Tử Bách dễ xử lý, ban công không có che chắn gì, chỉ cần đứng trên ban công, đóng đinh cố định vải vào tường xung quanh cửa ban công là xong. Nhà Tần Hoài thì che chắn kín hết rồi, nếu muốn lắp đặt mấy tấm vải này bên ngoài cửa sổ thì phải thuê công nhân đến lắp đặt từ bên ngoài tường ở tầng trên.
Tần Hoài từ sớm đã báo trước với hai nhà ở tầng trên, họ cũng rất dễ nói chuyện. Tần Hoài còn nói, sau khi nhà mình lắp xong mà vẫn còn thừa vải, sẽ chia đều cho hai nhà kia. Anh vốn đã tính mua dư ra nên chắc chắn sẽ còn dư. Bây giờ loại vải che nắng này khó mua vô cùng, chỉ cần tiện tay giúp một chút mà cũng có được vài mét vải che nắng, dù chỉ che được một cái cửa sổ thì họ cũng lời rồi, nên tất nhiên đồng ý ngay.
Tần Hoài hành động rất nhanh, ngày hôm sau liền thuê hai công nhân đến lắp đặt. Vì lắp từ tầng trên nên chỉ cần đóng vài cái đinh vào tường ngoài rồi treo vải lên là được, không cần vào trong nhà, tiết kiệm được không ít phiền phức. Mất gần cả buổi tối, cuối cùng cũng che được hai mặt cửa sổ bên ngoài, vẫn còn dư lại bốn năm mét, anh để luôn ở tầng trên cho hai nhà kia chia nhau.
Cuối cùng cũng xong việc che chắn cửa sổ bên ngoài, Mộ Nam mới thoải mái nằm trên giường ngắm thành quả. Nhà họ thực ra đã khá ổn, trước đó đã dán phim cách nhiệt, bên trong cửa sổ cũng lắp thêm một lớp rèm giữ nhiệt. Hơn nữa, khi thay cửa sổ, Mộ Nam còn đặc biệt chọn loại rèm rất dày, chắn nắng tốt. Ba lớp ngăn như vậy ít nhất cũng giảm được một nửa lượng nhiệt từ bên ngoài. Giờ lại thêm một lớp vải dày bên ngoài, dù không mở điều hòa thì nhiệt độ trong nhà cũng thấp hơn ngoài trời gần mười độ.
Cái điều hòa đắt đỏ mà trước đó cậu mua giờ cũng phát huy được hiệu quả tuyệt vời, miễn là đủ điện, điều hòa này chạy rất mạnh. Nhưng họ vẫn chỉ để nhiệt độ ở mức 24–25 độ. Dù đặt 18–19 độ sẽ rất sảng khoái trong cái thời tiết nóng thế này, nhưng chênh lệch nhiệt độ trong và ngoài nhà quá lớn không tốt cho sức khỏe.
Dù nhiệt độ trong nhà không quá thấp, nhưng so với bên ngoài vẫn có sự khác biệt rõ rệt. Vì vậy, mỗi lần ra vào, Tần Hoài và Mộ Nam đều sẽ đứng ở cửa mở hé một chút, để cơ thể thích nghi với nhiệt độ dần.
Căn nhà bên kia của Tần Hoài, điều hòa là loại đã thay từ vài năm trước, tuy có cũ nhưng vẫn dùng được. Vì bên đó có trồng rau nuôi gà, nên anh luôn để điều hòa ở mức thấp nhất. Nhưng mấy con gà trong nhà dạo gần đây không hiểu có phải do nhiệt độ vẫn quá cao không mà lừ đừ, không chịu ăn. Sau khi phủ tấm vải che bên ngoài, chúng lại hoạt bát trở lại. Lần trước Tần Hoài đã nói, gà trống thì chỉ cần giữ lại một con là đủ, nên hai người bàn với nhau xem khi nào giết thêm một con nữa.
Ban đầu định làm thịt trong vài hôm tới, nhưng bị một chuyện bất ngờ làm gián đoạn.
Nhiệt độ cao kéo dài không dứt, không cần chính phủ tuyên truyền, nhiều người đã bắt đầu thay đổi giờ sinh hoạt để thích nghi. Nhiều cửa hàng, trung tâm thương mại cũng thay đổi giờ hoạt động: đóng cửa ban ngày, mở vào buổi tối. Trừ một số ít người vì công việc không thể đảo lộn ngày đêm, phần lớn người dân đã dần thích nghi với nhịp sống ban đêm.
Khi Tần Hoài và Mộ Nam đi dạo buổi tối, họ thấy ngày càng nhiều cửa hàng mở cửa, thậm chí có cả những người bày hàng rong. Có một quán lẩu bò cũ vốn đã đóng cửa từ sau đợt dịch cũng mở lại. Quán đó là nơi mà Tần Hoài và Mộ Nam ăn từ nhỏ, nhưng từ khi Tần Hoài ra nước ngoài thì không ăn nữa. Mộ Nam thì thỉnh thoảng không muốn gọi đồ ăn ngoài sẽ xuống mua một phần lẩu bò.
Thấy quán đó mở cửa, Mộ Nam kéo Tần Hoài đi ăn: "Anh ăn thử xem, có còn giống mùi vị trước kia không?"
Tần Hoài ăn một miếng, cẩn thận cảm nhận rồi nói: "Hình như có hơi khác rồi."
Mộ Nam mỉm cười nói: "Vị giác của anh đúng là nhạy thật đấy. Quán này đổi chủ rồi, giờ là con trai của ông chủ cũ làm, nhưng nguyên liệu hầm và ớt vẫn do ông chủ cũ tự tay pha chế, nên tuy hương vị hơi khác một chút, mà thật ra cũng không lệch mấy. Trước em còn nghĩ nếu có thể hỏi mua được chút dầu ớt của họ thì tốt biết mấy, em thích ăn loại ớt này của họ lắm."
Tần Hoài nói: "Vậy lát nữa hỏi thử xem họ có bán không."
Mộ Nam lắc đầu: "Em có hỏi rồi, họ bảo nếu thích ăn thì có thể múc cho một bát mang về, dù sao em cũng là khách quen, nhưng bán thì không được, thái độ rất dứt khoát, giá nào cũng không chịu bán, nên em thôi luôn."
Vừa nói Mộ Nam vừa húp một thìa canh, rồi gắp một miếng bò hầm cho vào miệng. Nhưng nhai được một lúc thì hơi nhíu mày: "Miếng thịt bò này có vị gì đó lạ lạ, hơi chua chua thì phải?"
Tần Hoài ăn một miếng trong bát của mình, không thấy có vị chua gì, lại gắp thử một đũa trong bát Mộ Nam, cũng không thấy gì bất thường: "Hay là thôi đi, đừng ăn nữa. Trời bây giờ nóng thế này, đồ ăn đúng là dễ bị hỏng."
Mộ Nam nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy cẩn thận vẫn hơn: "Vậy thôi, mình về nhà ăn bún sườn đi, là quán ở đầu ngõ hồi trước ấy, anh còn nhớ không? Hồi nhỏ mình hay ăn ở đó mà."
Tần Hoài tất nhiên là nhớ, nhưng nghĩ đến chuyện quán đó giờ hình như không mở cửa nữa, liền nhìn Mộ Nam nói: "Em mua sẵn rồi à?"
Mộ Nam gật đầu đắc ý: "Dĩ nhiên rồi. Em sợ sau này anh về mà quán đó không còn nữa, anh muốn ăn cũng chẳng được, nên em đã mua sẵn rất nhiều."
Quán bún sườn đó là món Tần Hoài thích nhất. Trước đây khi học cấp ba có tiết tự học buổi tối, Mộ Nam tan học sớm hơn nên thường đến đó mua bún sườn mang đến trường cho Tần Hoài. Có lẽ vì Tần Hoài thích ăn nên cậu cũng dần thích theo. Ở kiếp trước, về sau rất nhiều lần Mộ Nam luôn không kiềm được mà nghĩ: nếu có thể quay lại quãng thời gian cùng Tần Hoài ăn bún sườn năm đó thì tốt biết mấy. Dù không thể quay lại được, nhưng cậu vẫn có thể gom góp sẵn những thứ mà Tần Hoài thích.
Rời khỏi quán ăn, Mộ Nam kéo Tần Hoài vòng một đoạn đường về nhà, định đi mua nước đóng chai sỉ. Dưới nhà họ có một chỗ chuyên bán sỉ nước khoáng và nước giải khát, giờ có rất nhiều người đến mua theo thùng, họ mua nhiều cũng chẳng có gì lạ, dù sao tích trữ hàng cũng là gom góp từng chút một như vậy.
Nhưng đi được nửa đường, Mộ Nam đột nhiên ôm bụng nói với Tần Hoài: "Anh ơi, em thấy bụng khó chịu quá, hơi buồn nôn, muốn ói."
Tim Tần Hoài chợt thắt lại, vội vàng đỡ cậu ngồi xuống bồn hoa ven đường, dùng bình xịt làm mát xịt vài cái lên người cậu để hạ nhiệt, rồi lấy khăn ướt mát lau mồ hôi trên trán cậu, sau đó đắp lên sau gáy, lo lắng hỏi: "Ngoài buồn nôn và khó chịu ở dạ dày ra, em còn thấy gì khác không? Có chóng mặt không? Có tức ngực không? Có đau bụng không?"
Mộ Nam chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh quá, tim đập nhanh cộng với cái nóng ngột ngạt làm đầu cậu quay cuồng, nhưng bụng thì không đau, chỉ thấy buồn nôn dữ dội. Chưa kịp mở miệng nói thì dạ dày đã co thắt mạnh, đầu nghiêng sang một bên, nôn thốc nôn tháo ra hết, chút đồ ăn vừa ăn được đã nôn sạch.
Tần Hoài một tay ôm chặt lấy cậu, một tay run run gọi điện thoại cấp cứu. Gọi mãi mới được, sau khi cố gắng giữ bình tĩnh để báo địa chỉ, người anh đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Mộ Nam nôn một lần rồi nhưng vẫn không đỡ buồn nôn, dựa vào người Tần Hoài, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Chắc chắn là do tô mì ban nãy, rõ ràng miếng thịt có vị chua. Cậu cảm nhận được tay Tần Hoài đang run, muốn an ủi vài câu, nhưng đầu óc choáng váng đến mức không thể mở miệng.
Tần Hoài đoán là do tô mì vừa rồi gây ra, nhưng vẫn không ngừng giúp Mộ Nam hạ nhiệt, đợi xe cấp cứu đến. Trong lúc đó, anh không biết là tim mình hay tim Mộ Nam đập nhanh hơn nữa.
Khi Mộ Nam nôn lần thứ hai, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng xe cấp cứu. Đây là lần đầu tiên Mộ Nam được đi xe cấp cứu. Ở kiếp trước, dù từng bị say nắng một lần nhưng khi đó tài xế xe buýt đã chở thẳng đến bệnh viện. Không ngờ qua hai kiếp người, cậu lại vẫn phải đi xe cấp cứu. Vừa lên xe, cậu cảm thấy nhân viên y tế trên xe đang gắn đủ thứ lên người mình, bên cạnh còn có tiếng máy móc phát ra tiếng "tít tít", nhân viên y tế hỏi Tần Hoài về tình hình.
Tần Hoài trả lời với giọng rất bình tĩnh: "Trước đó ăn một số đồ hình như không sạch sẽ lắm, rồi em ấy thấy chóng mặt buồn nôn, nôn hai lần, dạ dày khó chịu, nhưng chưa co thắt, không có tiền sử dị ứng thuốc."
Tuy nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng tay anh đang nắm tay Mộ Nam đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nhân viên y tế thấy sắc mặt Tần Hoài còn trắng hơn cả bệnh nhân, kiểu người nhà lo lắng quá mức như vậy họ đã gặp nhiều, nên liền an ủi: "Không sao đâu, huyết áp cậu ấy chỉ hơi thấp, thân nhiệt hơi cao chút nhưng vẫn trong mức cho phép, nếu không phải say nắng thì đa phần không có vấn đề gì nghiêm trọng."
Dù họ nói vậy, nhưng nhìn Mộ Nam nằm trên cáng cấp cứu, làm sao anh có thể yên tâm nổi.
Cho đến khi Mộ Nam được đẩy vào phòng cấp cứu, Tần Hoài mới như người mất hết sức mà ngồi bệt xuống sàn, dù sao ngoài sàn ra cũng chẳng còn chỗ nào để ngồi. Cả bệnh viện đông nghẹt người, nếu không phải chừa lối đi cho băng ca và cáng cứu thương chắc hành lang cũng kín người ngồi.
Qua một lúc lâu Mộ Nam mới được đẩy ra ngoài. Tần Hoài thấy vậy lập tức chạy tới, y tá bên cạnh nói: "Cậu ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là ngộ độc thực phẩm thôi. Truyền hết mấy chai nước này rồi đi lấy thuốc là có thể về nhà nghỉ ngơi. Mấy ngày tới đừng ra ngoài, cơ thể đang yếu rất dễ bị say nắng. Nhớ phòng chống nắng nóng, ăn uống thanh đạm một chút. Đây là phiếu thanh toán và đơn thuốc, người nhà đi đóng tiền và lấy thuốc trước nhé."
Tần Hoài nhận lấy đơn, cảm ơn y tá, rồi đẩy giường của Mộ Nam đến một góc trong phòng theo dõi. Đợi y tá rời đi, anh mới nhẹ nhàng vuốt gương mặt tái nhợt của Mộ Nam.
Mộ Nam mở mắt nhìn anh, sau khi nôn ra vẫn chưa uống ngụm nước nào nên cổ họng hơi khàn: "Anh..."
Tần Hoài nhìn cậu đầy đau lòng: "Còn khó chịu không?"
Mộ Nam nói: "Em đỡ nhiều rồi, không khó chịu nữa."
Lúc này Tần Hoài mới nói: "Vậy em nhắm mắt ngủ một chút nhé, anh đi đóng tiền lấy thuốc, sẽ quay lại nhanh thôi."
Nghe Mộ Nam khẽ đáp "ừ", Tần Hoài kiểm tra ống truyền và chai truyền dịch, chắc chắn là chưa truyền xong ngay được, mới rời đi để đi thanh toán và lấy thuốc. Nhưng cả đóng tiền lẫn lấy thuốc đều phải xếp hàng dài dằng dặc.
Trong lúc anh đang xếp hàng, đột nhiên từ phòng cấp cứu bên cạnh vang lên một tiếng khóc òa đầy tuyệt vọng. Một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, toàn thân nhếch nhác quỳ rạp xuống đất, níu lấy bác sĩ khóc lóc cầu xin: "Xin các bác sĩ, xin các người đừng bỏ cuộc... con tôi mới bảy tuổi thôi, năm nay còn định vào lớp một... xin hãy cố gắng cứu nó thêm lần nữa... bao nhiêu tiền cũng được, tôi cầu xin các người, hãy cứu lấy con tôi, cứu lấy con tôi với..."
Bên cạnh có người xì xào, thở dài bảo lúc đưa tới mặt mày đã trắng bệch, nhìn là biết không còn hy vọng. Trẻ con còn nhỏ thế này, tốt nhất đừng ra ngoài vào mùa nắng, say nắng là mất mạng đấy.
Trong lúc người phụ nữ ấy còn đang quỳ khóc van xin, bên phía giường theo dõi lại có một người trung niên đột ngột bắt đầu ói ra máu. Vài bác sĩ lập tức vội vã chạy tới cấp cứu.
Từ cửa chính lại có thêm mấy chiếc xe cấp cứu lao tới, một bên vừa đẩy bệnh nhân chạy vào phòng cấp cứu, một bên vừa hô lớn: "Tránh ra, tránh ra!"
Vội vàng bàn giao bệnh nhân xong, họ lại đẩy cáng chạy ngược ra ngoài, xe cấp cứu rời đi ngay lập tức, chắc là còn phải đến cứu người tiếp theo.
Tất cả mọi người trong bệnh viện đều bận rộn, tiếng khóc vang lên không dứt. Có người gọi tên người thân đang hôn mê, có người thì gào khóc hoảng hốt gọi bác sĩ, y tá đến cứu giúp. Những người mặc áo blouse trắng, dù già hay trẻ, đều hối hả chạy tới lui giữa các bệnh nhân, hầu như không có lấy một phút nghỉ ngơi.
Có người khóc nức nở lo lắng trước cửa phòng cấp cứu, có người mệt mỏi dựa vào tường trong phòng theo dõi mà ngủ thiếp đi. Có người vì không còn giường bệnh, đành trải tạm một tấm drap mỏng nằm dưới đất để truyền dịch. Cũng có không ít người bị say nắng được cấp cứu tạm thời xong liền được đưa gấp lên phòng cấp cứu tầng trên.
Thang máy chuyên dụng trong bệnh viện giờ không còn cho người nhà bệnh nhân sử dụng nữa, tất cả đều dành để vận chuyển bệnh nhân cấp cứu lên xuống thuận lợi.
Chỉ trong hơn mười phút Tần Hoài xếp hàng đóng tiền, gần như mỗi phút đều có người bị đưa tới cấp cứu. Có người được đẩy vào, có người thì được bế vào, cũng có người ba bốn người cùng khiêng vào — nhìn là biết do bị say nắng. Các bác sĩ, y tá đã quá quen tay, như một dây chuyền: bệnh nhân say nắng được cấp cứu tạm thời, nếu tình trạng ổn thì đưa vào phòng truyền dịch, còn nếu nặng hơn thì lập tức đưa lên tầng trên. Phòng cấp cứu cũng không giữ lại lâu, vì rất nhanh sẽ có thêm bệnh nhân khác cần cứu gấp được đưa vào.