Tác giả: Nam Thư
Editor: Tần Nhiếp Mặc
------------------
Chương 29
Việc thuê một kho lạnh không quá phiền phức. Mặc dù thành phố họ đang ở không phải là thành phố ven biển nên ngành hải sản không phát triển, loại kho lạnh đặc thù này cũng không nhiều. Thế nhưng ở đây lại có mấy khu chợ trung chuyển hải sản khá lớn, tương đương với một cảng cá chuyên trung chuyển hàng hải sản từ biển vào nội địa. Thêm vào đó, nhiều chợ thực phẩm tươi sống cũng cần sử dụng đá, nên lượng đá ra vào vẫn khá lớn. Việc anh tham gia vận chuyển trung gian cũng không quá gây chú ý.
Sau khi Mộ Nam dán miếng cách nhiệt và rèm cách nhiệt cho cửa sổ cả hai căn phòng, bên phía Tần Hoài cũng đã xử lý xong xuôi. Ban ngày xe tải lớn không được phép lưu thông, thêm vào đó trời cũng nóng, Tần Hoài không muốn đưa Mộ Nam ra ngoài trong thời tiết như vậy nên mỗi đêm anh đều đưa Mộ Nam cùng đi vận chuyển. Bên kho lạnh phải thuê người phụ giúp xếp đá vào xe tải chở hàng, sau đó anh sẽ lái xe đến nhà kho thuê ở chỗ khác để Mộ Nam thu hết số đá đó vào không gian. Mỗi đêm chạy hai ba chuyến là có thể lén đưa vài tấn đá vào không gian.
Còn về phần xăng dầu thì càng đơn giản hơn, thậm chí không cần dùng đến giấy tờ giả. Sau khi liên hệ được với người mua tư nhân, anh chỉ cần lái xe tải nhỏ đến chỗ hẹn để chất hàng lên xe, chỉ cần nói rằng mình là người trung gian chuyển hàng, người ta cũng chẳng buồn hỏi nhiều. Kiểu người như anh – lấy hàng từ tay những tay buôn xăng dầu nhỏ rồi chuyển giao cho người mua để ăn chênh lệch – có rất nhiều. Còn người khác buôn bán thế nào, có bị điều tra vì làm lớn quá hay không thì không phải chuyện của họ.
Tuy nhiên, vì Tần Hoài nhập hàng khá thường xuyên, hầu như ngày nào cũng kéo mấy xe rời khỏi đây, khiến tay buôn dầu hơi tò mò: "Làm ăn phát đạt thế?"
Tần Hoài cười, đưa cho anh ta một điếu thuốc, vừa nhìn những người đang giúp bốc hàng vừa nói: "Nếu không phải nguồn hàng trước có chút rắc rối, tôi cũng không cần tìm nguồn mới. Hàng trong tay tôi ấy à, chưa bao giờ sợ không bán được, chỉ sợ không đủ mà bán thôi."
Tay buôn dầu nghe vậy cũng có chút bất ngờ. Không ngờ người trông còn trẻ mà lại là tay lão luyện. Thấy đối phương dường như có nhiều mối giao hàng, lại trả tiền rất sòng phẳng nên thử hỏi dò một câu: "Các anh chỉ làm xăng dầu thôi à?"
Tần Hoài liếc nhìn hắn: "Sao, anh còn có hàng gì khác à?"
Tay buôn dầu đáp: "Có chứ, rượu trắng, lấy không?"
Trước đây, Tần Hoài đã cho người chuẩn bị mấy thùng rượu trắng ở thành phố B, nhưng anh không uống rượu nên mấy thùng đó chỉ để phòng thân sau này. Tất nhiên, nếu giá cả hợp lý thì lấy thêm vài thùng cũng chẳng sao: "Hiệu gì? Bao nhiêu tiền?"
Tay buôn dầu báo tên hiệu, rồi rút điện thoại ra mở máy tính và bấm vài con số. Tần Hoài nhìn qua rồi lắc đầu: "Cao quá. Giá này tôi chuyển tay cũng chẳng lãi được bao nhiêu, không đáng công."
Tay buôn xăng dầu thấy có hy vọng bèn cười cười thương lượng với anh. Cuối cùng cũng gần chạm đến mức giá thấp nhất bên anh ta, lúc này Tần Hoài mới gật đầu: "Được rồi, rượu trắng tôi chưa làm bao giờ, thử trước một mớ, nếu chạy được, tôi lại tìm anh."
Tay buôn dầu lập tức vui vẻ coi Tần Hoài như anh em thân thiết. Chỉ cần có tiền kiếm thì đều là huynh đệ cả! Hơn nữa, rượu trắng còn lời hơn xăng dầu nhiều, vì giá xăng dầu đã cố định, lời lãi cũng có hạn, nhưng rượu thì khác – kênh bán khác, giá lấy vào cũng khác. Bán một hai chai rượu có thể lời hơn cả một hai can dầu. Với những người như Tần Hoài – có nhiều mối tiêu thụ, hàng gì cũng bán được – tất nhiên là đáng để kết giao. Nếu có thể ổn định được mối rượu này, thì mấy tháng thua lỗ vì dịch bệnh có khi còn bù lại được.
Chỉ tiếc là, tay buôn dầu tưởng ngon ăn, nhưng thời gian dành cho hắn kiếm tiền cũng không còn nhiều nữa.
Vào ngày nhiệt độ lần đầu tiên vượt ngưỡng 40 độ ở thành phố họ, một chiếc xe con đã phát nổ khi đang lưu thông. May mắn là không có thương vong. Chiếc xe đó lúc đầu bốc khói, người trên xe vừa phát hiện đã lập tức dừng lại, vội chạy ra phía sau xe lấy bình chữa cháy. Một số xe đi ngang qua cũng dừng lại giúp đỡ, nhưng đáng tiếc ngọn lửa không được dập tắt, cuối cùng xe vẫn nổ. Khi cảm thấy có điều không ổn, những người tham gia chữa cháy và chủ xe đã vô thức chạy ra xa một chút. Vừa may họ vừa rời đi thì chiếc xe "ầm" một tiếng nổ tung.
Lúc đó Tần Hoài đang lái xe, theo dòng xe chạy vòng quanh bùng binh, chiếc xe phát nổ chính là chiếc phía sau anh. Vừa xảy ra vụ nổ, toàn bộ các xe phía sau đều bị kẹt lại. Nếu không phải anh vừa may mắn ở phía trước, e là cũng sẽ bị mắc kẹt ở giữa đường, tiến thoái lưỡng nan. Mặc dù Mộ Nam từng nói cậu mơ thấy sau này khi nhiệt độ tăng cao, nhiều phương tiện và thiết bị điện tử sẽ tự dưng phát nổ, nhưng giờ tận mắt chứng kiến vẫn khiến người ta rùng mình.
Xe Tần Hoài vừa xuống cầu, điện thoại từ Mộ Nam đã gọi tới: "Anh đang ở đâu vậy?"
Tần Hoài đáp: "Đang trên đường về, đến đại lộ Thanh Xuyên rồi."
Giọng Mộ Nam bên kia điện thoại như thở phào nhẹ nhõm: "Anh xử lý xong thì về nhanh nhé, nếu còn gì cần lấy thì tối em đi với anh. Em vừa thấy tin có xe phát nổ trên cầu Không Cảng, sợ chết đi được."
Tần Hoài nói: "Tin lên nhanh thật đấy. Xe phát nổ chính là xe phía sau anh, anh cũng nhìn thấy rồi. Em đừng lo, anh đang về rồi, mười phút nữa là đến nhà."
Mộ Nam hối thúc: "Vậy anh mau lên, em đợi ở nhà."
Mỗi ngày, Tần Hoài đi đâu, làm gì, vì không muốn dẫn Mộ Nam theo mà lại sợ cậu lo lắng nên luôn báo trước với cậu. Mộ Nam đang ở nhà gói bánh sủi cảo thì thấy có người trong nhóm cộng đồng dân cư đăng tin về vụ nổ xe trên cầu Không Cảng – mà cây cầu đó lại là tuyến đường Tần Hoài thường đi qua khi về nhà – khiến cậu sợ quá liền gọi điện ngay. Nghe Tần Hoài nói sắp về đến nhà, Mộ Nam mới yên tâm hơn. Cậu cảm thấy không thể để Tần Hoài ra ngoài nữa, nhiệt độ bây giờ đã bắt đầu tăng lên, không thể ôm tâm lý may rủi mà chạy ra ngoài được. Dù sao thì những thứ họ tích trữ cũng đã khá đầy đủ, mấy đồng còn chưa tiêu hết thì thôi vậy, mạng sống mới là quan trọng.
Tần Hoài đậu xe trong hầm để xe, từ hầm đi thang máy lên nhà mất chưa đến năm phút, nhưng người đã ướt đẫm mồ hôi – đủ thấy nhiệt độ lúc này nóng cỡ nào.
Vừa bước vào cửa, Mộ Nam đã đưa cho anh một chiếc khăn ướt: "Anh mau lau mồ hôi đi, giảm nhiệt đã. Lau xong thì đi tắm đi anh. Nóng thế này, lát nữa mình ăn mì lạnh nhé. Anh muốn uống coca đá hay bia lạnh? Em để vài chai trong ngăn đông, chắc giờ cũng gần thành đá bào rồi."
Tần Hoài: "Bia đi."
Tắm rửa sạch sẽ xong, ngồi trong phòng điều hòa mát lạnh, Tần Hoài vừa ăn mì lạnh vừa nói:
"Tối nay đi lấy thêm một chuyến đá nữa là trả lại kho lạnh luôn. Xăng dầu thì không lấy nữa. Thứ dễ cháy dễ nổ như vậy, thời tiết thế này mà không thể thu vào không gian ngay lập tức thì nguy hiểm quá. Những thứ chúng ta chuẩn bị cũng đủ dùng vài năm rồi. Mai tối còn phải ra ngoài thêm một chuyến nữa, xe chúng ta đặt đã có thể nhận rồi. Lúc đó lái thẳng vào kho thu vào không gian luôn, chứ mà đậu xe RV trong khu chung cư kiểu mình thì chắc chắn bị người ta để ý, quá lộ liễu."
Mộ Nam hỏi: "Mình còn lại bao nhiêu tiền vậy anh?"
Tần Hoài lấy điện thoại ra xem tài khoản, trừ mấy khoản còn chờ thanh toán: "Cỡ hơn 30 vạn (300.000 tệ) gì đó." Xe RV là mua trả góp, việc đầu tiên sau khi có thể ra ngoài là anh dẫn Mộ Nam đi xem xe và làm hồ sơ cho vay. Có lẽ do sau dịch, kinh tế suy thoái nên thủ tục cho vay làm khá nhanh, chưa tới nửa tháng đã xong, chỉ là xe đặt thì chưa về. Anh liên tục giục bên đại lý, cuối cùng cũng hối được họ giao xe.
Mộ Nam cắn đũa thở dài: "Còn nhiều tiền vậy luôn á."
Từ khi trở về từ thành phố B đến nay đã hơn nửa tháng, gần như mỗi ngày họ đều thu gom hàng vào không gian. Mệt nhất là mấy chuyến đá, còn lại thì đỡ hơn. Họ đã mua nhiều nước khoáng, đồ uống, các loại thực phẩm đông lạnh, thịt tươi và một số rau củ quả. Vì sợ bị chú ý nên không dám mua quá nhiều một lần, nhưng tích góp mỗi ngày cũng được kha khá. Ngoài ra còn mua thêm quần áo, giày dép, chăn ga gối nệm. Những món lớn như máy phát điện, pin năng lượng mặt trời cũng gom không ít. Ngày nào cũng như nước chảy ra khỏi túi, nhưng vẫn còn dư hơn ba mươi vạn, chẳng bao giờ thấy việc tiêu tiền lại dễ dàng đến thế. Nếu không vì sợ bị phát hiện, chắc tiêu còn nhanh hơn nữa.
Tần Hoài nói: "Tiếc là thời gian không đủ, không thì có thể độ lại một chiếc xe dùng bên ngoài, loại xe độ thế này chịu đựng tốt hơn mấy chiếc xe phổ thông. Nhưng giờ trong tay còn lại chút tiền này e là không đủ nữa." Thời kỳ phong tỏa dịch bệnh không ra ngoài được, dù có tiền cũng chẳng ai dám liều mạng đi độ xe. Đến lúc có thể ra ngoài thì lại quá gấp gáp, đành phải từ bỏ luôn chuyện độ xe.
"Thôi vậy, mấy ngày này mình tranh thủ đi dạo ban đêm một chút, mua thêm gì hay ho thì mua. Lát nữa mình đi nhập ít kem que kem cây về nhé."
Mộ Nam gật đầu, lại hỏi: "Chiều nay anh không ra ngoài nữa chứ?"
Tần Hoài: "Không, chiều nay anh ở nhà gói sủi cảo với em."
Mộ Nam cười cười: "Đám thịt em rã đông gói hết rồi. Chiều ngủ một giấc đi, lại sắp đến những ngày ngủ ngày thức đêm rồi."
Tần Hoài nhìn cậu: "Lại?"
Mộ Nam hơi khựng lại, rồi lập tức cười hì hì: "Tối thì nhiều cảm hứng mà, hồi trước em vẽ tranh cũng toàn vẽ ban đêm, ban ngày ngủ."
Tần Hoài cau mày: "Ban đêm không ngủ, ban ngày không dậy, cứ thế thì cơ thể sẽ hỏng đấy."
Mộ Nam hừ nhẹ không buồn nghe lời dạy dỗ của Tần Hoài, đặt bát xuống rồi trèo lên giường ôm máy tính bắt đầu tìm phim truyền hình để giết thời gian.
Buổi chiều hai người cùng ngủ một giấc. Ăn tối xong, làm chút việc nhà, thấy cũng đến giờ, hai người mới cùng nhau ra ngoài. Vừa bước qua cánh cửa, cảm nhận sự khác biệt rõ rệt của hai thế giới trong – ngoài, Mộ Nam thở dài: "Tan chảy mất thôi, cả người như đang tan ra vậy."
Tần Hoài buồn cười nói: "Biết ngoài trời nóng đến thế mà cứ muốn ra ngoài."
Nếu có thể mãi ở trong nhà Mộ Nam cũng chẳng muốn ra ngoài làm gì. Nhưng bây giờ vẫn còn trốn được trong phòng điều hòa, nhỡ sau này mất điện thì sao? Con người dù có sức thích nghi tốt, nhưng vẫn cần một quá trình thích nghi. Nếu bây giờ ra ngoài thường xuyên một chút, cảm nhận sự nóng bức ngoài kia, đến khi thật sự vào thời kỳ nóng đỉnh điểm cũng không bị sốc nhiệt quá mức.
Trong siêu thị có nhiều người hơn họ tưởng. Nhưng rất nhiều người đẩy xe trống đi loanh quanh, có vẻ không thực sự mua sắm gì, đa phần là đến "trốn nóng" nhờ điều hòa.
Nghe thấy có người than thở món gì đó lại tăng giá, Mộ Nam vô thức nhìn thêm một cái. Cậu vốn không nhạy cảm với giá cả, trừ phi là món gì đó cậu có ấn tượng cụ thể — như nước khoáng hai đồng một chai, mà giờ tăng lên năm sáu đồng, lúc đó mới nhận ra giá đang leo thang.
Tần Hoài thì nhạy hơn cậu nhiều, cầm một chai sữa chua Mộ Nam thích uống: "Chai này trước là 23 đồng 6 xu."
Mộ Nam nhìn giá: "Giờ là 27 đồng 5, tăng bốn đồng."
Tần Hoài bỏ thêm mấy chai vào xe: "Nóng thế này, mấy thứ này bán chạy, chi phí vận chuyển chắc cũng tăng, nên giá tăng là phải."
Mộ Nam cầm lên một lóc Yakult: "Cái này thì sao anh, tăng chưa á?"
Tần Hoài gật đầu: "Tăng hai đồng, cũng tạm. Em muốn thì lấy thêm vài lóc đi."
Mộ Nam tất nhiên là muốn rồi. Dù trong không gian của cậu đã tích cả đống thùng Yakult, nhưng nhiều không bao giờ là đủ. Tùy tiện chọn thêm vài hộp sữa chua, ít đồ ăn vặt, một xe hàng đã đầy ắp. Khi đến quầy thanh toán, thấy ở khu đồ ăn lạnh còn mấy cái sandwich cậu hay ăn, Mộ Nam liền chạy lại lấy vài cái: "Còn cả cơm hộp quay lò vi sóng nữa này, em chưa ăn thử bao giờ, mua vài hộp về thử không?"
Tần Hoài đẩy xe lại gần: "Mua đi."
Trên kệ không còn nhiều loại cơm hộp kiểu này, mấy hộp còn lại cũng toàn vị khác nhau. Thế là Mộ Nam lấy hết luôn, đến hộp cuối cùng thì nghe có người cười nói bên cạnh: "Hộp cuối cùng này nhường cho tôi được không?"
Mộ Nam quay lại, thấy là bác sĩ sống cùng tầng với họ, liền vội nói: "Bác sĩ Từ, trùng hợp quá. Anh thích vị nào? Lấy thêm vài hộp cũng không sao, tụi em chỉ muốn ăn thử thôi."
Từ Mính cầm lấy hộp vị tiêu đen cuối cùng trên kệ: "Một hộp là đủ rồi, cảm ơn."
Tần Hoài hỏi: "Bác sĩ Từ mới tan ca à?"
Từ Mính gật đầu, thở dài: "Dạo này nóng quá, dù ra đường tránh giờ cao điểm nắng gắt thì vẫn có nhiều thú cưng bị bỏng, nặng thì cả móng bị cháy rộp, còn không thì cũng sốc nhiệt. Bệnh viện thú y bận lắm."
Mộ Nam ngạc nhiên: "Thú cưng?"
Từ Minh cười: "Tôi là bác sĩ thú y mà."
Mộ Nam "ồ" một tiếng, cậu cứ tưởng anh là bác sĩ khám cho người.
Đang nói chuyện, Từ Mính như nhớ ra điều gì đó, bèn quay sang hai người họ: "Hai người có trong nhóm dân cư không? Có thể thêm tôi vào với không? Ban ngày tôi đi làm không có thời gian ra ngoài, trước đây cũng chưa vào nhóm, giờ một số thông báo của khu tôi không nhận được."
Chuyện này thì đâu có gì phiền phức, Mộ Nam lập tức lấy điện thoại ra: "Vậy để tôi kết bạn với anh trước rồi thêm anh vào nhóm. Lúc dịch anh không ở nhà à?"
Từ Mính lắc đầu: "Tôi ở luôn trong bệnh viện mấy tháng. May mà lúc đó có vài tình nguyện viên tốt bụng thỉnh thoảng mang đồ ăn đến, không thì chắc chết đói rồi. Lúc ấy không nghĩ tình hình sẽ căng như vậy, trong bệnh viện có mấy con chó mèo mới phẫu thuật cần chăm sóc. Lúc thì mưa to, lúc thì sương mù, cũng sợ đi lại nguy hiểm nên tôi mới ở tạm bệnh viện. Kết quả là ở một cái thành vài tháng luôn."
Mộ Nam cảm thán: "Vất vả thật. Tôi thêm anh vào nhóm rồi nhé, đợi nhóm trưởng duyệt là xong."
Từ Mính cười nói: "Cảm ơn cậu."
Chắc Từ Mính chỉ đến mua bữa tối nên sau khi lấy cơm hộp thì đi thanh toán luôn. Lúc này Mộ Nam mới quay sang Tần Hoài nói: "Hôm nọ nghe người ta nói gì đó về ca phẫu thuật, em còn tưởng anh ấy là bác sĩ khám cho người, còn thầm nghĩ trẻ vậy mà đã có thể lên bàn mổ rồi, giỏi thật."
Tần Hoài cười: "Hồi nhỏ em còn nói sau này lớn lên sẽ làm bác sĩ thú y nữa kìa. Hồi đó dì không cho em nuôi chó, em bực lắm, nói sau này lớn lên sẽ làm bác sĩ thú y, như vậy sẽ có vô số chó mèo của riêng mình."
Mộ Nam cũng bật cười: "Hồi nhỏ em có lắm ước mơ lắm, nào là muốn nuôi thú làm bác sĩ thú y, muốn ăn vặt thì mở tiệm tạp hóa, thích đi xe thì muốn làm nhân viên bán vé xe buýt, trứng chiên trước cổng trường ngon quá thì muốn làm ông chủ bán trứng chiên, còn cả bán gà rán, pha trà sữa nữa. Ước mơ mà, theo sở thích mà thay đổi thôi."
Tần Hoài cười càng rạng rỡ hơn: "Những ước mơ đó của em đúng là gần gũi thật. Người ta thì mơ làm nhà khoa học, phi hành gia, ít nhất cũng là ông chủ lớn."
Mộ Nam nói: "Thực tế chứng minh, người ta cũng phải học hành tử tế thì mới được. Sau này nhà khoa học hay phi hành gia sống chắc còn dễ hơn cả đại gia nữa ấy chứ. Dù sao cũng là nhân tài quốc gia mất bao công sức mới đào tạo được, là nền tảng của đất nước. Còn làm ông chủ, trừ phi là kiểu giàu đến mức ảnh hưởng đến sinh kế quốc dân, sau một trận 'kia kia' mà vẫn còn vốn tích trữ được, không thì chỉ có thể ngồi vỉa hè moi rễ cây thôi."
Những đại gia có thể đạt đến tầm ảnh hưởng như vậy trên cả nước cũng chẳng có mấy ai. Theo trí nhớ của Mộ Nam về kiếp trước, tình hình cũng chẳng khác mấy. Có vài thương nhân gốc Hoa và không ít ông chủ lớn – cả nổi tiếng lẫn không – đã quyên góp nhiều khoản tiền cực lớn. Nói là để ủng hộ chương trình vũ trụ quốc gia, nhưng thực tế số tiền đó được dùng vào đâu thì Mộ Nam – một người dân bình thường – tất nhiên không biết. Chỉ là sau này chính phủ vẫn có thể liên tục xuất kho vật tư, xem ra phía trên chắc cũng đã âm thầm chuẩn bị cho tương lai rồi.
Giờ mà tích trữ thêm thật nhiều thì cũng không còn lý trí nữa. Dù với phía trên mà nói chỉ là lượng nhỏ không đáng kể, có khi cũng chẳng bị ai để ý, nhưng biết đâu lại xảy ra chuyện ngoài dự liệu. Vậy nên ở nhà không làm gì mới là an toàn nhất.
Nhưng nói là "không làm gì", chứ Mộ Nam và Tần Hoài mỗi ngày vẫn tiêu kha khá. Cách ngày lại đi siêu thị một chuyến, buổi tối lái xe ra xa một chút, mua xong là cất hàng lên xe, về khu thì tay không bước vào cũng không bị ai chú ý. Ngoài ra còn đặt đồ trên mạng, mỗi ngày tiêu mấy nghìn tệ, nhận vài bưu kiện đồ dùng sinh hoạt, cũng không ai thấy kỳ lạ.
Mặc dù nhiệt độ hiện tại nóng đến mức kỳ lạ, nhưng vẫn dao động quanh mức 42-43 độ. Dù đã cao đến mức khiến một số người bắt đầu cảnh giác, nhưng phần lớn vẫn chỉ than thở: năm nay thật xui xẻo, nóng quá sức tưởng tượng.
Cho đến khi một bản tin được đưa ra: một cụ già bị say nắng ngất xỉu giữa đường, người đi đường do dự một lát, rồi mới cùng nhau đưa cụ vào chỗ râm mát. Nhưng phần da tiếp xúc với mặt đất của người đó đã bị bỏng đỏ cả một mảng lớn. Dù được đưa đi cấp cứu ngay lập tức, cuối cùng vẫn không qua khỏi. Sau khi tin tức này được lan truyền, mọi người mới thực sự nhận ra: cái nóng này không chỉ đơn thuần là kỳ lạ, mà còn có thể cướp mạng người.
Khu dân cư nơi Mộ Nam sống xem như khá may mắn. Vì là khu cũ nên nhiều thiết bị đã đến giới hạn sử dụng cao nhất, có nguy cơ mất an toàn. Năm ngoái, khi tiến hành đợt cải tạo lần hai cho các khu dân cư cũ, khu của họ là khu đầu tiên được nâng cấp. Trước đây, các tầng thấp dùng nước ngầm, tầng cao dùng nước từ bồn chứa. Sau khi cải tạo, toàn bộ được chuyển sang dùng nước ngầm. Hệ thống hộp điện ngoài trời và dây cáp điện của cả khu cũng được thay mới hoàn toàn.
Còn khu bên cạnh thì vừa mới bắt đầu cải tạo hệ thống nước thì gặp dịch bệnh phải ngừng thi công. Giờ hệ thống ống nước còn chưa làm xong, tất nhiên chưa thể đụng đến hộp điện. Thế là một chiều nọ, một tiếng nổ lớn vang lên – máy biến áp ở khu đó phát nổ. Hai tòa nhà dùng chung hộp điện ấy, tổng cộng gần 600 hộ gia đình, tất cả đều mất điện.
Máy biến áp nổ đúng vào khoảng hai, ba giờ chiều. Mộ Nam và Tần Hoài – người đã quen đảo lộn ngày đêm – bị tiếng nổ làm giật mình tỉnh giấc. Kéo rèm ra xem, thấy dưới khu nhà không có gì khác thường, hai người mới thở phào. Rất nhanh sau đó, có người gửi ảnh máy biến áp cháy lên nhóm cư dân.
Mộ Nam nói: "Tiếng to như vậy, em còn tưởng toà nhà mình gặp chuyện gì."
Tần Hoài cũng giật mình: "Tối qua khu ký túc xá hàng không dân dụng cũng bị nổ máy biến áp, hôm nay lại thêm cái nữa."
Mộ Nam đổ người xuống giường: "May mà thiết bị bên mình vừa được thay mới, không thì chắc phải ba cái nổ liên tiếp rồi."
Tần Hoài cũng nằm xuống lại, nhưng sau cú giật mình thì không còn buồn ngủ nữa, bèn lấy điện thoại ra xem.
Hiện nay, chủ đề nóng nhất trên mạng là tình trạng nắng nóng toàn cầu. Có người nói, các sông băng ở vùng cực đang tan chảy với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường. Nếu băng tan hết, có thể sẽ giải phóng những loại virus không có cách chữa, vì trong lớp băng đó không chỉ có xác thú dữ thời viễn cổ, mà còn có những virus cổ xưa từ hàng vạn đến hàng triệu năm trước.
Ngoài virus, việc tan băng sẽ khiến mực nước biển dâng cao, đe dọa nghiêm trọng đến môi trường sống hiện tại của loài người. Có khả năng nhiều thành phố, thậm chí cả những quốc gia nhỏ sẽ vĩnh viễn biến mất dưới làn nước biển dâng.
Tất nhiên, những khủng hoảng đó dù có thể dự đoán trước, thì cũng còn cách cuộc sống hiện tại của họ một khoảng khá xa. Vấn đề lớn nhất hiện tại quanh họ là: hệ thống y tế lại đang căng thẳng trở lại.
Nhiệt độ quá cao khiến việc ra ngoài trở nên khó khăn, nhưng vì cuộc sống mưu sinh, người ta buộc phải ra đường. Không phải ai cũng có điều kiện tốt để ở yên trong nhà. Đợt dịch trước đã khiến nhiều người rơi vào nợ nần, giờ nếu không nhanh chóng đi làm kiếm tiền, họ lấy gì để sống? Nhiều người nghĩ: chỉ là nóng thôi mà, miễn là không đứng dưới nắng, uống nhiều nước thì không sao cả. Nhưng họ lại đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của mình – nhẹ thì say nắng nhập viện, nặng thì mất mạng.
Thậm chí có người còn chưa kịp vào viện đã chết. Những trường hợp bị chết vì nắng như vậy không hề ít. Nhưng số liệu tử vong cụ thể sẽ không được công bố. Không phải chính quyền không muốn cho dân biết để phòng bị, mà là vì nếu công bố, sẽ gây ra hỗn loạn và bất ổn nghiêm trọng hơn.
Người lý trí và trật tự thì có nhiều, nhưng người mất kiểm soát và không chịu nổi áp lực lại càng nhiều. Chưa kể đến những kẻ mưu đồ, sẵn sàng lợi dụng dư luận để kiếm tiền. Với họ, miễn có lợi là được, còn hậu quả xã hội, sinh mạng người khác thì không quan trọng.
Vì vậy, nhiều lúc người dân trách chính quyền che giấu, nhưng nếu không che giấu, tình hình sẽ chỉ càng tồi tệ hơn.
Trong cộng đồng của họ có một cô y tá. Có lẽ cô ấy cũng không biết nhiều, nhưng do công việc nên tiếp xúc hàng ngày với nhiều ca bệnh: từ say nắng đến chết vì nóng. Vì quá quen với những cảnh tượng đó nên cô càng ý thức được mức độ nghiêm trọng của cái nóng lần này. Cô đã lên nhóm cộng đồng khuyên mọi người: nếu có điều kiện thì nên tích trữ nhiều thức ăn và nước, nhất là nước uống. Ban ngày hạn chế ra ngoài, kể cả ban đêm ra đường cũng nên đi cùng người thân, kẻo bị ngất vì nóng mà không ai biết thì lúc phát hiện e rằng đã muộn.
Nếu là trước khi dịch bệnh xảy ra, có lẽ mọi người sẽ không quá cảnh giác trước tình trạng nắng nóng như thế này. Dù có tích trữ cũng chỉ đủ ăn trong một tháng là cùng. Nhưng bây giờ, mọi người vừa mới thoát khỏi thảm hoạ sinh tử lần trước, cho dù không có nắng nóng, vẫn đã có không ít người bắt đầu ý thức tự tích trữ. Nay lại gặp thời tiết khắc nghiệt dị thường, càng khiến nỗi sợ hãi lan rộng.
Vì vậy, khắp cả nước – thậm chí một số quốc gia nước ngoài – đã bắt đầu một làn sóng tích trữ đồ dùng và nhu yếu phẩm.