Thiên Tai Tận Thế Hành

Chương 33: Gián



Tác giả: Nam Thư

Editor: Tần Nhiếp Mặc

--------------------

Cảnh báo: chương này có chi tiết về gián, mô tả dễ làm rợn những người sợ/ghét gián, nên cân nhắc hoặc chuẩn bị tinh thần nhé!

Chương 33: Gián 

Nếu không phải thật sự đã hết cách, Trương Kiến Văn cũng chẳng muốn quay về nơi này. Căn hộ này vốn là nhà tái định cư sau giải tỏa. Ngày xưa, ngôi nhà cũ của họ diện tích khá rộng, khi giải tỏa được chia bồi thường ba căn hộ, vừa khéo nhà có ba anh em trai mỗi người một căn. Vào cái thời mà khắp nơi chỉ toàn nhà dân thấp lè tè, dãy chung cư này đã được coi là loại tốt lắm rồi. Nhưng mấy năm sau, tốc độ phát triển quá nhanh, từng khu dân cư mới quy hoạch ngăn nắp mọc lên san sát, khu cũ này không có quản lý cũng chẳng có dịch vụ gì, dần dà trở nên nhếch nhác, lộn xộn và bẩn thỉu thấy rõ.

Khi đó, Trương Kiến Văn đã mua một căn nhà lớn hơn ở nơi khác, chỉ là căn nhà mới ấy còn đang xây dựng chưa bàn giao. Sau khi nhận nhà còn phải sửa sang, để trống ít nhất một, hai năm cho bay hết mùi vật liệu, thế nên bọn họ tạm coi chung cư Cảnh Lân này là chỗ ở lưng chừng. Sau khi dọn đi, họ từng định bán căn hộ này, nhưng nhìn giá nhà lúc ấy, nghĩ bụng để thêm vài năm biết đâu giá lại tăng gấp đôi, thế là cứ giữ lại.

Ban đầu căn nhà trống cũng có người thuê, khách thuê trước vừa trả nhà từ năm kia. Khi ấy đứa cháu nội vừa lên cấp ba, cả nhà tất bật lo chọn trường, chẳng ai còn tâm trí lo cho thuê nhà nữa. Mà loại nhà cũ kỹ, chỉ có hai phòng một phòng khách, tiền thuê chưa đến ba nghìn một tháng chẳng đáng bận tâm, tất nhiên cháu nội vẫn là quan trọng hơn. Thế rồi một khi bỏ trống là bỏ trống tới tận bây giờ.

Gia đình họ quay lại là vì nơi ở trước đây bị cháy. Nguyên nhân cháy là do có người ăn trộm điện trong hộp kỹ thuật điện của tòa nhà. Hộp điện này chạy xuyên cả chung cư, mỗi tầng đều có một cánh cửa nhỏ, vốn không khóa để tiện cho việc kiểm tra an toàn. Nhưng chính vì vậy lại tạo cơ hội cho kẻ xấu câu trộm điện.

Họ cũng chẳng rõ nhà nào bắt đầu câu trộm từ bao giờ, hay là gần đây tiêu thụ điện quá lớn, không kham nổi tiền điện nên mới nổi tà tâm. Dây điện bị đấu nối lung tung dẫn đến chập mạch, một lần là cuốn phừng phừng cả dãy hộp điện chạy dọc tòa nhà. May là đây chỉ là hộp điện yếu, tuy lửa bốc lên nhưng lúc đó đang ban đêm, mọi người trong tòa nhà lại hay thức khuya, chỉ cần nghe động một chút là cảnh giác chạy ra. Nhờ vậy, trước khi lửa kịp lan rộng nhiều người đã kịp thoát thân.

Thực ra đám cháy không lớn, nhưng mỗi tầng, mỗi nhà đều có vật liệu dễ bén lửa chắn lối, khiến lửa bùng lên dữ dội. May mắn là thương vong không nhiều, chỉ có hai căn vì cửa bị lửa nung đỏ không mở được, chủ nhà mắc kẹt bên trong hít phải khói độc quá nặng mà không qua khỏi. Còn lại phần lớn chỉ là một phen kinh hồn bạt vía.

Nhưng lửa tắt rồi, nhà cũng tan hoang, cả căn đen thui, nước cứu hỏa ngập hết. Ở khách sạn mãi chẳng phải cách, Trương Kiến Văn nghĩ sửa sang nhà cửa đâu phải chuyện ngày một ngày hai. Thế là năm người nhà họ thu dọn ít đồ đạc còn dùng được, thuê xe giá cao chở hết về căn hộ bỏ trống bên này, miễn sao có chỗ đặt chân.

Việc nhà họ trở về cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Mộ Nam và những người khác, cùng lắm là tầng này đông đủ hơn trước, hơi ồn ào một chút vì nhà họ đông người. Gần đây, cả nhà Mộ Nam ra ngoài cũng ít hẳn. Trước kia còn chi tiêu lặt vặt, giờ trong tay Tần Hoài chưa đầy mười vạn. Từ sau đợt phong tỏa dịch bệnh, bao gia đình đã chật vật thiếu trước hụt sau, giờ trời nóng như đổ lửa, giá cả leo thang chóng mặt, sinh hoạt càng khó khăn. Trong lúc người ta phải thắt lưng buộc bụng, nếu họ lại tiêu xài thoải mái sẽ dễ bị để ý. Sau lần Mộ Nam bị ngộ độc thực phẩm, Tần Hoài cũng bớt hẳn chuyện đưa cậu ra ngoài, không còn đua đòi mua hàng theo nhóm nữa, bắt đầu đóng cửa sống kín đáo, dè dặt hơn.

Nắng nóng kéo dài khiến nguy cơ thiếu nước, thiếu lương thực ngày một lộ rõ. Nhiệt độ cao gây ra hai vấn đề lớn nhất: mực nước giảm mạnh và thực phẩm mau hỏng. Giá cả vốn đã cao, nay càng tăng tới mức người bình thường chẳng thể kham nổi. Thế nhưng, ngay cả có tiền, muốn mua một miếng thịt đông lạnh cũng chẳng có hàng.

Một số thương nhân vô lương tâm lấy thịt ôi thiu tái đông lạnh rồi đóng gói bán ra. Người mua mang về rã đông thì không ăn nổi. Có kẻ còn tệ hơn, cắt miếng thịt ra bên trong thấy cả dòi chết bị đông lạnh theo. Bỏ ra số tiền lớn mà mang về đống thứ chẳng thể nuốt nổi, giữa cái nóng hầm hập, cộng thêm lo sợ cho tương lai, nhiều người không chịu nổi áp lực cuộc sống, chỉ còn biết sụp đổ.

Thực phẩm là mồi lửa cho cuộc khủng hoảng đầu tiên bùng phát giữa trận nắng nóng kéo dài chưa dứt này. Trước kia, dù bị phong tỏa, ít ra vẫn còn cơm ăn nước uống, giá cả có đắt đỏ hơn nhưng vẫn nằm trong ngưỡng người ta chịu đựng được. Thế mà giờ đây, một cân thịt heo đông lạnh bị hét giá tới bốn, năm trăm đồng, đắt đến vậy rồi mà mang về nhà còn là đồ hư thối, thử hỏi ai chịu nổi.

Nghiêm trọng hơn, nhiệt độ cao khiến lợn, bò, dê và cả gia cầm trong trang trại chết hàng loạt. Thậm chí dịch bệnh còn lan nhanh trong đàn gà, vịt, làm nhiều khu chợ gần như chẳng còn chút thịt nào để bán. Còn rau xanh, lúa gạo cũng héo khô trên đồng, có người túm một nắm bông lúa, mười bông hết tám là lép.

Cái nóng tự nó không đáng sợ, chỉ cần ở trong nhà, điện không cắt, con người rồi cũng gồng gánh mà chịu đựng được. Nhưng khủng hoảng lương thực mới thật sự đáng sợ. Nhiều người lo rằng đến lúc có tiền cũng chẳng mua được gì để ăn, vốn đã có thói quen tích trữ, nay càng phát điên tích trữ hơn. Không ít vụ xô xát nổ ra vì người ta không hài lòng siêu thị hạn chế người vào mua, khiến gần trăm người thương vong. Lại có những vụ đập phá vì siêu thị hết hàng trên kệ, không mua nổi gì mang về.

Xưa nay người ta vẫn nói, trong nước an toàn, trật tự, dù quản lý có nghiêm khắc chặt chẽ thế nào, ít ra dân chưa từng phải hoảng loạn vì miếng ăn. Một khi cái đói bắt đầu gieo sợ hãi vào lòng người thì dù chính quyền ra tay mạnh mẽ cũng khó lòng trấn an được. Bởi không có thức ăn đồng nghĩa với cái chết đang hiển hiện trước mắt, còn đáng sợ hơn cả cái nóng hay dịch bệnh. Và từ cơn khủng hoảng ấy lại sinh ra một vấn nạn khác: trộm cắp, cướp bóc vào nhà lấy hết thứ gì đáng giá, đặc biệt là đồ ăn. Dù chưa đến mức phải gặm vỏ cây, đào đất tìm củ dại như những trận đói xưa, nhưng không ít người đã thấy bất an, nghĩ cách tích trữ thêm chút "an toàn" cho bản thân.

Sau khi bàn bạc và bỏ phiếu, cư dân khu Mộ Nam quyết định lắp cửa chống trộm có thẻ từ ở sảnh tầng một. Khu này không có đơn vị quản lý tòa nhà, từ khi dịch bùng phát, mọi chuyện đều do khu dân cư tự đứng ra lo liệu, lâu dần thành thói quen. Gần đây xảy ra mấy vụ cướp vào nhà ở khu khác, trong nhóm có người liền hỏi ý kiến mọi người xem có cần lắp cửa chống trộm không. Không cần hệ thống camera phức tạp, chỉ phát thẻ từ theo đầu người, ra vào quét thẻ. Như vậy, nếu kẻ xấu muốn vào làm chuyện bất chính, không có thẻ thì không lọt vào được, cũng coi như thêm một tầng bảo vệ.

Do không có ban quản lý, việc liên hệ lắp đặt do cán bộ khu phố đảm nhiệm, nhưng chi phí thì chia đều cho các hộ dân.

Giá bộ cửa vốn không đắt, chỉ vì tình hình cướp bóc gia tăng nên giá bị đẩy lên, hơn nữa đã làm thì phải làm cho chắc chắn, nên tính ra mỗi hộ chỉ góp khoảng ba trăm đồng là đủ.

Tòa nhà này cao hai mươi sáu tầng, mỗi tầng hai bên, mỗi bên năm hộ. Nhưng không phải căn nào cũng có người ở, trước đây nấm mốc độc hại từng khiến không ít người tử vong, rồi nhiều nhà chê khu nhà cũ kỹ không ở, sau đợt nóng khủng khiếp lại có vài hộ dọn đi, nên giờ chỉ còn 209 hộ thực sự sinh sống.

Ba trăm đồng, trừ khi cực kỳ khó khăn, còn không thì ai cũng lo được. Số tiền ấy giờ còn chưa đủ mua một cân thịt heo. Nếu ai thật sự túng thiếu, khu phố cũng sẽ tùy tình hình hỗ trợ. Thế nên, khi cán bộ báo giá lên nhóm cư dân, mọi người hưởng ứng rầm rộ để sớm lắp cửa bảo vệ. Đa số đồng ý xong, hôm sau cán bộ đã đi thu tiền từng nhà.

Người tới nhà Mộ Nam là Chủ nhiệm Lý cùng một nhân viên nhỏ trong khu. Chủ nhiệm Lý chính là người từng thoát một vụ trả thù điên cuồng của ông bố mất con, nhờ lời nhắc nhở của Mộ Nam mà giữ được mạng. Ông chưa từng quên ân tình này – nếu không có lời cảnh báo khiến ông cảnh giác hôm đó, có lẽ giờ ông chẳng còn sống, vợ con biết bấu víu vào đâu. Đứa trẻ trong nhà còn đang đi học, giờ cuộc sống vốn đã khốn khó, ông càng thấm thía sự may mắn ngày ấy và biết ơn Mộ Nam sâu sắc hơn.

Lần này ngoài việc đến thu tiền lắp cửa chống trộm, ông còn muốn hỏi xem nhà Mộ Nam có cần hỗ trợ gì không. Dù sao, chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp, chưa bước chân vào xã hội, chắc tiền tiết kiệm chẳng còn bao nhiêu, sau bao lần thiên tai bào mòn, biết đâu cuộc sống đã túng quẫn. Anh trai cậu có trở về nhưng còn trẻ, làm việc chưa lâu, thu nhập chắc chẳng bao nhiêu. Hai đứa trẻ non nớt như vậy, trong tưởng tượng của ông, hẳn đang ngày uống nước cầm hơi, ăn mì sống, thắt lưng buộc bụng một ngày một bữa mới trụ được.

Trước giờ chưa có dịp, nay tiện mới hỏi thăm được.

Nghe xong ý tứ của Chủ nhiệm Lý, Mộ Nam hơi bất ngờ: "Ý chú là... vào làm trong siêu thị sao?"

Chủ nhiệm Lý gật đầu: "Đừng thấy giờ siêu thị trông nguy hiểm vậy, nhưng ý thức pháp luật và trật tự xã hội ở đây vẫn mạnh lắm. Hơn nữa, để bảo đảm hoạt động của những siêu thị lớn, nhà nước đều bố trí cảnh sát bảo vệ. Như siêu thị Vân Thượng ngay gần nhà mình, đi bộ mười phút, đạp xe ba phút là tới, lương không cao nhưng bao hai bữa ăn cho nhân viên."

Mộ Nam không ngờ chỉ một câu nhắc nhở lần trước lại khiến ông Lý nhớ ơn đến vậy. Việc làm ở siêu thị, nhìn thì nguy hiểm nhưng thực ra là một cơ hội hiếm có. Không phải nói là không bao giờ thiếu đồ ăn, nhưng chắc chắn dễ xoay xở hơn so với chen lấn ngoài kia. Quan trọng hơn, trong thời buổi này, vô số ngành nghề sụp đổ, nạn thất nghiệp lan rộng, người không việc làm, mất nguồn sống, vật giá trên trời... tất cả dồn lại khiến xã hội hoảng loạn. Bởi thế, một công việc ổn định, cho dù lương ít, chỉ cần bao cơm thôi, cũng đủ để vạn người tranh nhau đến nát đầu.

Đối diện cơ hội quý giá này, Mộ Nam khẽ lắc đầu, khéo léo từ chối: "Cháu làm việc qua mạng, hiện tại hoàn cảnh này ảnh hưởng không lớn, thu nhập vẫn đủ lo sinh hoạt nên chắc không đi siêu thị làm được ạ."

Trong mắt Chủ nhiệm Lý, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây ngô. Thời buổi này, công việc trên mạng nào có gì đảm bảo, nói mất là mất ngay. Siêu thị dù vất vả nhưng ổn định, miễn còn dân cần ăn uống, siêu thị còn mở, lại có thêm mối quan hệ ông sẵn sàng giúp, công việc này không bao giờ đứt. Chẳng phải an toàn hơn những việc "ảo" kia nhiều sao?

Thấy Mộ Nam kiên quyết, ông lại nói: "Vậy để anh cháu đi cũng được." Dù không cùng huyết thống, nhưng đã ở chung, ăn chung, nếu anh cậu có một công việc ổn định thì cũng là thêm một lớp bảo đảm cho cả hai đứa.

Những nơi cậu không muốn đi, tất nhiên cũng không thể để anh mình đi thay. Mộ Nam lập tức lên tiếng giúp Tần Hoài từ chối khéo:

"Anh cháu còn đang bận xử lý công việc của công ty, bận hơn cả cháu nữa, chủ nhiệm Lý, tấm lòng của chú chúng cháu xin ghi nhớ. Chỉ là bây giờ chúng cháu thật sự không rảnh, dù có muốn đổi công việc thì cũng phải làm xong việc hiện tại trước đã."

Hai anh em đã không muốn, ông cũng chẳng thể vin vào lý do "tốt cho các cháu" mà ép buộc. Đành cười xòa:

"Vậy khi nào hai đứa thấy cần việc cứ tới tìm chú, chú xem có thể giúp sắp xếp một suất."

Nghe đến đây, Mộ Nam mới thở phào nhẹ nhõm. Quả đúng là cái kiểu khiến người ta sợ hãi nhất – là khi có ai đó đột nhiên quan tâm quá mức.

Trở vào nhà, cậu lại thở ra một hơi dài. Vốn là anh mình đang ra ngoài nộp tiền, chẳng hiểu sao đột nhiên bị gọi ra, ai ngờ là để nhận một "ân báo đáp" của Chủ nhiệm Lý.

Trong phòng, Tần Hoài đã nghe rõ từng câu từng chữ. Thấy cậu bước vào, mới hỏi: "Làm ở siêu thị... có vấn đề gì sao?"

Nếu không có gì đáng ngại thì quả thật đây là một cơ hội tốt: vừa nắm được thông tin, vừa tiếp cận nguồn thực phẩm gần nhất. Dù hai người chẳng cần mua thêm gì, nhưng công việc ấy chính là một tấm bùa hộ mệnh tốt. Anh tin rằng Mộ Nam cũng nghĩ được như vậy, nhưng cậu vẫn từ chối. Chỉ có thể là vì trong "giấc mơ" kia, cậu đã thấy điều gì đó.

Mộ Nam đáp: "Cũng không hẳn là vấn đề... Chỉ là sau này, chính phủ sẽ bắt đầu phát hàng thiết yếu cho dân, các siêu thị trở thành điểm phát hàng. Lúc đó, người phát hàng đều là binh lính, không có nhân viên bình thường. Nghĩa là bây giờ có vào làm thì cũng chẳng làm được lâu, vừa cực vừa nguy hiểm, cuối cùng công việc cũng bị thay thế, vậy cần gì phải đi thêm một vòng vô ích."

Điều đáng sợ hơn cả là sau khi trật tự xã hội sụp đổ, một thời gian dài cướp bóc, giết người tung hoành không kiêng dè ngoài kia. Khi thiên hạ tin rằng tận thế đã đến, chẳng còn quốc gia, chẳng còn pháp luật, mạnh được yếu thua, nắm đấm là chân lý – họ sẽ tha hồ làm điều mình muốn.

Những kẻ có suy nghĩ đó không hề ít. Chúng tụ tập thành bầy, gây án có mục tiêu rõ ràng. Và mục tiêu chính là những ai từng làm ở siêu thị – chúng tin rằng những người đó lợi dụng chức vụ để tích trữ được nhiều hơn dân thường. Giàu thực sự thì ở khu cao cấp, bảo vệ nghiêm ngặt, khó mà động vào; còn nhân viên siêu thị – vừa dễ tìm, vừa có thể cướp được nhiều, đúng là một công đôi việc.

Mộ Nam không hề muốn mình và Tần Hoài dính vào thứ nguy hiểm tiềm ẩn ấy. Đừng nhìn cửa sắt nhà họ dày nặng tưởng chắn chắn, gặp bọn người kia chẳng khác gì tờ giấy. Nếu không phải không gian của cậu còn sơ sài, chẳng thể như tiểu thuyết mang cả núi cả sông, trồng trọt cư trú trong đó thì còn đỡ, đằng này muốn an toàn chỉ có thể dựa vào sự cẩn thận từng li từng tí của chính mình.

Công việc siêu thị với Tần Hoài cũng chẳng quan trọng gì. Thấy cậu kiên quyết, anh cũng không nhắc lại, tiếp tục ngồi chỉnh lại cây nỏ trên tay. Thứ này vốn là hàng cấm, anh bỏ ra số tiền lớn mới lén lút đặt được hai bộ, một lớn một nhỏ. Sau đó còn tìm cách kiếm thêm ít phụ kiện lắp ráp, nhưng đều là gỗ gắn sắt tạm bợ, chẳng bền gì hết. Anh muốn để sau này tự chế, tiếc là thiếu dụng cụ mài giũa, nhưng làm thì vẫn làm được, chỉ là chắc chắn sẽ thô ráp, nhưng thô một chút còn hơn không có gì dùng.

Ngoài nỏ, anh cần chuẩn bị thêm nhiều mũi tên. Đơn giản thôi, không có kim loại thì gọt gỗ cũng được, miễn chịu nổi lực kéo và sức bật khi bắn, đầu vót thật nhọn, không giết người thì cũng đủ khiến đối phương trọng thương. Nếu có nhiều thời gian hơn, anh còn định tìm cách kiếm súng nóng. Ở nước ngoài anh từng quen với việc ngăn kéo nhà mình luôn có súng, chỉ tiếc lần này quá gấp chẳng kịp xuất ngoại, nếu không hai người đã an toàn hơn nhiều.

Mộ Nam nằm bò trên giường, chống cằm nhìn anh mài gỗ, tò mò hỏi: "Mấy cái đồ đeo tay như găng ấy, bấm nút một cái là 'vèo' bắn chết người ngay... trên phim có thật không hay chỉ bịa thôi vậy anh?"

Tần Hoài cười nhạt: "Có muốn anh kiếm luôn một chiếc xe bay biến hình với vài thanh kiếm laser nữa không?"

Mộ Nam tặc lưỡi, còn đang định phản bác thì khóe mắt bất chợt lia thấy một bóng đen nhỏ đang di chuyển trên sàn. Cậu bật dậy như lò xo, hét thất thanh: "Áaaa!!"

Tần Hoài giật mình quay lại, chỉ thấy cậu vớ ngay chiếc dép dưới chân lao tới đập liên hồi xuống đất.

Lúc này anh mới nhận ra – có một con gián vừa từ bếp bò ra, ung dung đi ngang phòng khách nhà họ.

Mộ Nam vừa đánh vừa kêu: "Nhanh lên anh! Chặn bên kia! Nó chạy về phía anh rồi!!"

Tần Hoài vừa nhấc chân định dẫm thì con gián đột nhiên giang cánh bay lên.

Một con gián biết bay – sát thương thấp nhưng độ ghê rợn đạt mười sao.

May mà nhà họ bài trí đơn giản, ngoài cái bàn ăn nhỏ và chiếc giường ra chẳng có gì để làm ổ cho lũ này. Con gián bay cuối cùng cũng chết dưới dép Mộ Nam.

Giết xong mới thấy cả người nổi da gà, vừa to vừa biết bay, ghê tởm không chịu nổi. Nói đi cũng phải nói lại, chuyện đập gián với cậu không còn xa lạ. Lý do nhà không để nhiều đồ, chẳng phải để tiện cất vào không gian mà vì kiếp trước cậu từng bị đám sinh vật bẩn thỉu này tra tấn đến phát điên.

Lúc đó trời vừa bắt đầu nóng, gián sinh sôi tràn lan. Ba bốn chục độ vốn là thiên đường cho chúng. Nhưng khi nhiệt độ tăng vọt, chúng biến mất. Người ta bảo gián chỉ chịu được đến năm mươi độ, mà ngoài trời đã năm mươi mốt, năm mươi hai, nhiệt độ mặt đất còn cao hơn nhiều, lũ này chịu không nổi nên chết sạch.

Ai ngờ sau đó, chẳng hiểu do thích nghi hay biến dị, chúng quay lại, điên cuồng tràn vào không gian sống của con người. Có thể ngoài trời quá nóng nên chúng chỉ còn cách chui vào nhà. Dù giết bao nhiêu, lúc nào cũng lại xuất hiện một đàn mới. Mộ Nam không sợ, nhưng cực kỳ ghê tởm – cái cảm giác đang ngủ mà gián bò qua người, đời này cậu thề không bao giờ muốn trải qua lần nữa!

Giờ nhiệt độ mới khoảng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu độ, chưa đến ngưỡng năm mươi. Tức là đợt "hoạt động mạnh" đầu tiên của chúng chính là lúc này. Cậu vẫn luôn nhớ rõ điều đó, sợ nhà mình cũng bị lũ gián quấy phá. Phòng trồng rau đóng kín, nhà bếp, nhà vệ sinh khóa chặt, phòng khách cửa sổ bịt kín, ngay cả khe ống điều hòa cũng dán mấy lớp băng keo. Tưởng rằng thế là yên ổn, không ngờ vẫn lọt được một con.

Thấy phản ứng của cậu dữ dội thế, Tần Hoài vội trấn an: "Được rồi, chết rồi mà. Đóng chặt cửa bếp, chắc không còn con nào vào được nữa. Trời nóng thế này, có mấy con côn trùng cũng bình thường. Lát nữa xịt thêm thuốc, bịt kín cửa, sẽ ổn thôi mà em."

Mộ Nam lắc đầu: "Không được! Phải dọn sạch phòng khách, kiểm tra từng ngóc ngách. Ống thoát ở sàn nhà tắm khi không dùng phải bịt chặt lại. Quan trọng nhất là bếp! Hay là... mình khóa bếp luôn, khỏi nấu ăn. Anh không biết đâu, lũ này kinh khủng lắm!"

Tần Hoài bật cười: "Nhát vậy sao? Vừa rồi còn dũng cảm đập chết nó cơ mà. Có nữa thì giết tiếp là xong."

Mộ Nam chỉ biết nhìn anh bằng ánh mắt khó tả. Ai chưa từng sống sót qua thời kỳ "côn trùng trỗi dậy" thì mới đơn thuần như thế.

May mà có không gian, muốn dọn trống nhà chỉ tốn vài phút. Anh không ngăn nổi cậu, đành làm theo. Chốc lát sau phòng khách đã trống trơn. Chiếc giường đã mấy tháng không di chuyển, cất vào không gian rồi lật lên dưới gầm vẫn bụi bẩn. Nhân lúc thuốc diệt côn trùng đang ủ trong bếp và nhà vệ sinh, hai người tranh thủ quét dọn kỹ lưỡng từng khe tủ, từng góc tường.

Dọn một căn phòng thôi mà mất nửa đêm. Nhìn đồng hồ sắp đến giờ cắt điện, họ vội đi tắm, lắp quạt điều hòa nối với pin, vừa nằm xuống chưa bao lâu, tiếng "tít" vang lên, điện bị ngắt.

Trong hơi gió nhẹ nhàng từ quạt, Mộ Nam vẫn chưa yên tâm: "Nhà tắm với bếp anh khóa kỹ rồi chứ?"

"Khóa rồi. Ngủ đi, cả đêm vất vả rồi."

"Gián đầy mầm bệnh, bẩn kinh khủng."

Tần Hoài vươn tay che tai cậu: "Đừng nghĩ nữa. Sạch sẽ lắm rồi, nhà đã khử trùng hết. Ngủ đi."

Mộ Nam rà soát lại mọi thứ trong đầu, cảm thấy ổn, mới khép mắt ngủ yên.

Sáng hôm sau, Tần Hoài đọc tin tức mới biết vì sao Mộ Nam ám ảnh gián đến vậy. Một cư dân mạng kể rằng, nhà mình lót sàn gỗ, dạo này cứ nghe tiếng sột soạt bên dưới, nhất là giữa trưa im ắng càng rõ. Cuối cùng không chịu nổi, anh ta lật hẳn ván sàn lên...

Và bên dưới, đặc kín là một biển gián đang bò lúc nhúc!