Thiên Tai Tận Thế Hành

Chương 34: Mâu thuẫn



Tác giả: Nam Thư

Editor: Tần Nhiếp Mặc

---------------------------

Cảnh báo: tiếp tục có mấy chi tiết tả gián bò, ổ gian,... gây khó chịu hoặc nặng hơn là mắc ói!

Chương 34: Mâu thuẫn

Trời nóng hầm hập, đồ ăn vừa đắt vừa nhanh hỏng, chưa hết khổ sở vì chuyện đó thì một cơn ác mộng khác lại ập đến – lũ gián trong nhà ngày càng trở nên ngông cuồng, không còn chút kiêng dè nào.

Những căn hộ lát sàn đá hoa cương còn đỡ. Nhưng từ lúc bức ảnh một cư dân mạng đăng cảnh sàn gỗ nhà mình bị gián bò kín truyền khắp internet, hết người này đến người khác lại đăng thêm hình ảnh tương tự. Không hề phóng đại chút nào: vừa bẩy tấm sàn lên, bên dưới là một ổ gián đặc quánh, chen chúc đến mức rợn người, như ong bám đặc tổ mật. Cảnh tượng ấy chẳng khác nào một phân cảnh trong phim khoa học viễn tưởng về thảm họa côn trùng.

Thế là các công ty diệt côn trùng và thợ lát sàn bỗng chốc trở thành "hàng hiếm". Những công ty sửa nhà từng phá sản vì dịch bệnh phong tỏa và thời tiết khắc nghiệt, nay đột ngột hồi sinh, đơn đặt hàng kéo tới tới tấp. Chỉ cần thay vài viên gạch thôi cũng đã kiếm ra tiền, huống chi giờ phải làm việc nặng giữa cái nóng oi ả này – giá dịch vụ tất nhiên không hề rẻ. Nhưng khách cần thì quá đông, nhân lực lại quá ít, đến mức dù có tiền cũng chẳng mời được người đến làm.

Mộ Nam vừa lướt mạng vừa cảm thán khi thấy những bài đăng kể chuyện đồ đạc, thực phẩm bị gián phá hỏng: "May thật, nhà mình lát gạch đá."

Tần Hoài khẽ bật cười. Nhà họ Mộ trước kia cũng lát sàn gỗ, nhưng thằng bé này vốn nghịch ngợm, suốt ngày chạy nhảy, ném đồ chơi tung tóe. Dù tầng dưới là một thầy giáo hiền lành chưa từng phàn nàn, cũng không thể vì thế mà cứ được đà làm ồn. Cuối cùng, không kìm được cậu bé, họ đành thay toàn bộ sàn bằng đá hoa cương. Giờ nghĩ lại, đúng là may mắn vô cùng, nếu không giờ còn khổ gấp bội.

Nhưng không phải ai cũng được như họ. Nhà họ Trương vừa dọn về căn hộ bỏ trống hơn một hai năm, nhà cửa không sợ có người ở, chỉ sợ lâu ngày không ai ngó ngàng. Đã thế nền lại là sàn gỗ.

Trương Tử Thông – cháu trai Trương Kiến Văn – xem những tin tức gián bò dưới sàn gỗ, rùng mình tưởng tượng nhà mình cũng thế. Nhịn không nổi, cậu bậy tay cạy thử một tấm sàn đã hơi bong mép. Vừa nhấc lên, cả nhà chết sững – bên dưới quả thật là một ổ gián lúc nhúc.

Đáng sợ hơn là họ vừa mới chuyển về được mấy ngày, còn bận dọn đồ từ căn nhà cũ bị cháy sang, đồ đạc chất đống khắp phòng khách chưa sắp xếp. Giờ thì xong: gián từ dưới sàn tuôn ra, bò khắp nơi, chui vào đống đồ... cảnh tượng đủ khiến người ta phát điên.

Cả nhà họ Trương la hét, giẫm đạp, nhưng số gián quá nhiều, giẫm không xuể, trong tay lại chẳng có thuốc diệt. Ngoài việc mở cửa tháo chạy thì họ không biết làm gì hơn. Nhưng cửa vừa mở, gián lập tức túa ra hành lang. Tiếng la hét khiến hàng xóm hiếu kỳ mở cửa xem, kết quả là gián cũng nhân cơ hội chui vào vài nhà bên cạnh.

Tần Hoài nghe động tĩnh cũng ra xem, nhưng anh không mở cửa, chỉ nhìn qua lỗ nhòm. Thấy nhà họ Trương la hét, hành lang gián bò kín sàn, anh lập tức đẩy Mộ Nam vào nhà: "Bên ngoài đầy gián, mau vào đóng cửa lại."

Nghe vậy, Mộ Nam nổi hết da gà: "Gián bò cả hành lang à? Nhiều lắm sao?"

Tần Hoài đáp khẽ: "Có lẽ từ nhà họ Trương tràn ra. Nhìn số lượng này, chắc chắn là nhà lát sàn gỗ rồi."

Lời vừa dứt, điện thoại Mộ Nam rung. Trong nhóm chat mua màng lọc không khí, Dư Tử Bách gửi tin nhắn thoại. Vừa bật lên đã nghe tiếng Giản Sơ hoảng loạn xen chút ghê tởm: "Đừng ai mở cửa! Ngoài kia gián nhiều kinh khủng khiếp!"

Rõ ràng nhà họ Dư đã mở cửa và gián lẻn vào. Ngay sau đó, bác sĩ Từ gửi thêm một đoạn thoại, giọng điềm tĩnh nhưng nghe ra sự kìm nén: "Nhắc muộn rồi."

Mộ Nam dù biết tình hình căng thẳng nhưng vẫn không nhịn được cười: "Bên đó cũng dính gián rồi."

Loài này mà đã biết bò vào nhà, không bắt chết được thì tối ngủ sao yên? Ai biết nó ẩn góc nào, có bò qua giường, bát đũa, hay đẻ trứng sinh sôi ngay trong nhà không... chỉ nghĩ thôi đã lạnh sống lưng.

Nhà họ Trương vẫn hoảng loạn ngoài hành lang, đứa nhỏ khóc thét né tránh, người lớn thì chộp mọi thứ trong tay ra đập gián, mong giết được con nào hay con đó.

Nhưng gián đâu chịu đứng yên, chúng nhanh chóng chui vào các khe tối rồi theo cầu thang thoát hiểm tản đi. Hành lang yên tĩnh trở lại, nhưng trong nhà họ Trương vẫn còn cả ổ. Trương Tử Thông khăng khăng đòi ra khách sạn ngủ, thà ở ngoài còn hơn về căn nhà ấy.

Tần Hoài chắc chắn cửa sắt nhà mình kín khít, gián không lọt vào, nên sau khi quan sát thấy không nguy hiểm nữa, anh quay lại nhà.

Mộ Nam đang ngồi trên giường ôm gối cười khúc khích, vẫy tay gọi anh: "Anh nghe thấy bên kia không? Hóa ra cách âm nhà mình chẳng tốt lắm, trước giờ yên tĩnh là vì tiếng chưa đủ lớn."

Ngồi trong phòng khách mà vẫn nghe rõ tiếng Giản Sơ bên cạnh hét lạc giọng, chỉ huy Dư Tử Bách săn gián. Nghe thôi cũng hình dung được cảnh hỗn loạn gà bay chó chạy bên đó.

Thật ra, hai người ấy đúng là khổ sở hết mức. Vì nóng quá nên họ trải đệm ngủ ở phòng khách để dùng điều hòa chung, hai phòng ngủ đóng kín giữ hơi lạnh. Trước đây nghe tin gián tràn lan, họ đã cẩn thận nhấc đồ khỏi sàn, đóng kỹ cửa bếp và nhà tắm, sợ gián bò ra làm bẩn chỗ ở. Ai ngờ chỉ một lần mở cửa đã đổ sông đổ biển. Giản Sơ đạp chết được hai con, còn vài con biến mất không dấu vết. Hai người phải lật tung nhà, nâng cả giường tìm gián – không bắt được thì chẳng thể ngủ yên.

Bác sĩ Từ bên kia cũng chẳng khá hơn. Dù sống một mình, sạch sẽ kỹ lưỡng, trước đó đã mang thuốc diệt côn trùng từ bệnh viện về xịt khắp nhà, vậy mà chỉ một lần mở cửa khiến mọi công sức tiêu tan. May là anh ngủ trong phòng riêng, cửa đóng kín giữ nhiệt nên chỉ cần xử lý phòng khách là tạm yên tâm. Dẫu vậy, anh vẫn lấy băng dính, quyết định tối nay dù tìm thấy hay không cũng sẽ dán kín mọi khe cửa phòng ngủ mới dám chợp mắt.

Một đàn gián nhỏ thôi đã đủ khiến ba gia đình sống không yên.

Nhưng không chỉ nhà họ Trương mới khổ. Không phải căn hộ lát sàn gỗ nào cũng có ổ gián, nhưng nguy cơ cao hơn nhiều so với sàn đá. Thêm nữa, khu chung cư cũ này lại có vài người tiện tay vứt rác từ ban công xuống giếng trời. Dù mỗi tuần dọn một lần, rác vẫn chất đống, ruồi muỗi, kiến, chuột kéo đến. Trước kia tầng thấp đã khổ sở vì thế, nay gián bùng phát như dịch bệnh, khu vực này nghiễm nhiên trở thành ổ dịch côn trùng.

Gián nhiều đến mức mấy đứa trẻ tầng dưới còn bị chúng cắn. Gián vốn không có độc, nhưng mang theo vô số vi khuẩn. Có một bé bị cắn dị ứng nặng, suýt chút nữa không cứu được.

Nạn gián tràn lan như dịch, chính quyền thành phố phải ra văn bản cho các phường, yêu cầu mỗi khu dân cư cử người đi nhận thuốc diệt côn trùng. Không diệt sạch tận gốc thì ít nhất cũng phải ngăn để chúng không phá hỏng cuộc sống dân cư.

Một khu chung cư ở thành phố khác sau khi phun thuốc, xác gián gom lại chất cao như một ngọn đồi nhỏ. Cảnh tượng khiến dân mạng rợn tóc gáy. Nhiều người thắc mắc: chỉ vì nóng thêm vài độ thôi mà gián có thể sinh sôi kinh khủng đến thế sao?

Người ta bắt đầu đoán rằng, có lẽ từ trường Trái Đất đang thay đổi. Con người tạm thời chưa thể cảm nhận rõ rệt sự biến động này, nhưng thiên nhiên và các loài côn trùng, động vật thì đã bị ảnh hưởng. Thời tiết trở nên cực đoan, sâu bọ sinh sôi đột biến – tất cả như đang báo hiệu rằng hành tinh này đang trải qua một cuộc biến động dữ dội chưa từng có.

Trong khu dân cư, chiến dịch diệt côn trùng kéo dài suốt ba ngày liên tiếp. Thông báo được dán khắp nơi, trên nhóm chat cộng đồng cũng liên tục @ mọi người, nhắc họ tránh ra ngoài trong khung giờ phun thuốc.

Ba ngày phun thuốc liên tục quả thực đem lại hiệu quả đáng kể. Ít nhất, những ai quen xuống dưới sân hóng gió, tám chuyện buổi tối đều bảo rằng từ hôm đó, không còn thấy cảnh gián bò lổn nhổn khắp nền nữa. Nhưng thuốc diệt chỉ xử lý được không gian chung, còn bên trong mỗi căn hộ lại là chuyện khác. Nhiều nhà thậm chí vì thuốc phun ngoài sân mà gián dạt hết vào trong, khiến tình hình càng thêm thảm họa. Không ít người cầu cứu khu dân cư giúp họ liên hệ công ty diệt côn trùng, họ sẵn sàng trả tiền ngay. Khổ nỗi gián ở khắp nơi, các công ty diệt côn trùng đơn đã nhận kín, dù ban quản lý có đứng ra cũng khó tìm được người, cuối cùng ai khổ nấy chịu, tự mình xoay xở.

Nhưng có người "tự xử" lại làm cả tầng phải chịu vạ lây, như nhà họ Trương là một ví dụ điển hình.

Gián trốn dưới sàn gỗ ư? Được thôi, bẩy tung tất cả lên, để xem còn chỗ nào cho chúng ẩn náu. Nhà họ Trương có vẻ khá giả, thậm chí sắm sẵn mấy bộ đồ bảo hộ. Để tránh bị gián bò lên người, họ mặc đồ kín mít rồi dùng xà beng cạy từng tấm ván. Ai ngờ vừa bẩy lên, gián ào ra bốn phía, bò loạn khắp nơi, đến mức hai căn hộ bên cạnh chẳng dám mở cửa. Nếu chỉ là không mở cửa thì còn đỡ, chịu khó nhịn ra ngoài một lát cũng được. Nhưng bếp nhà hai hộ ấy lại hướng vào giếng trời, gián theo tường leo lên, phóng thẳng qua cửa sổ. Chủ cũ chỉ lắp một quạt hút đơn giản chứ không bịt kín, thế là gián cứ thế tràn vào, như thể nhà mình biến thành đường quốc lộ cho chúng.

Giờ tất cả cửa sổ đều đóng kín để tránh hơi nóng phả vào, vậy mà chỉ cần nghiêng đầu ra nhìn qua lớp kính là thấy gián bò đầy trên lan can, trên nền bếp. Cảnh tượng ấy khiến người ta buồn nôn không chịu nổi. Chưa kể nhà họ Trương không làm xong trong một ngày, bẩy sàn cả mấy hôm, thi thoảng đứng đợi thang máy cũng bị gián từ đâu lao vèo qua chân – thật là tra tấn thần kinh.

Không nhịn nổi nữa, Giản Sơ trực tiếp gõ cửa họ Trương, cố gắng giữ giọng ôn hòa nhưng không kìm được bức xúc: "Không nói gì khác, anh chị cạy sàn có thể làm gọn trong một ngày không, để người khác đỡ khổ lây? Hoặc vừa bẩy vừa xịt thuốc cũng được. Không có công ty đến xử lý thì tự mua thuốc phun đi, giết được con nào hay con ấy, còn hơn là cạy tung ra rồi để cả tầng bị gián hành hạ."

Trương Kiến Văn vốn sĩ diện cao. Dù đối phương nói năng lịch sự, ông ta vẫn thấy mất mặt, trừng mắt đáp cộc lốc: "Nói thì dễ lắm! Cô đi mua thử một chai thuốc diệt gián xem, nếu mua được tôi trả cô gấp đôi!"

Giản Sơ tức đến bật cười: "Mua không được thuốc thì anh để gián tràn sang nhà người ta như vậy à? Khó quá thì báo ban quản lý, tôi vừa thấy có hộ xuống đó nhận thuốc còn gì..."

Chưa nói hết câu, Trương Kiến Văn đã gắt lên: "Cô tưởng muốn nhận là nhận được ngay à? Phải xếp hàng! Lấy không được thuốc, không diệt được gián, chẳng lẽ chúng tôi dọn ra khách sạn ở? Tiền phòng cô trả không? Đúng là lũ trẻ bây giờ nói năng chẳng biết suy nghĩ, lễ phép để đâu không biết!"

Vài câu thôi đã đủ để Dư Tử Bách hiểu rõ: đối phương không phải loại người dễ nói chuyện. Anh kéo Giản Sơ về nhà, tránh đôi co vô ích.

Giản Sơ tức sôi máu, lườm anh: "Anh kéo em làm gì! Cái ông già chết tiệt đó đúng là ngang như cua! Còn dám nói em vô lễ? Nếu em vô lễ thật thì ngay lần gián đầu tiên bò sang nhà, em đã đá tung cửa họ rồi!"

Dư Tử Bách bất đắc dĩ: "Thôi nào. Giờ thuốc diệt còn khó kiếm hơn cả khẩu trang hồi trước, mua không được cũng dễ hiểu. Đóng cửa kín lại, chờ thêm hai hôm, bên ban quản lý hứa sẽ có thuốc, lúc đó mình xin về xịt một lượt cho sạch."

Dù được an ủi, Giản Sơ vẫn bực bội. Không một câu xin lỗi, còn quay sang trách người ta vô lễ – đúng là hết nói nổi.

Gián bò lên ban công nhà Giản Sơ, hiển nhiên nhà bên cạnh – Mộ Nam – cũng bị vạ lây. Nhưng nhờ ban công nhà họ kín, gián chỉ có thể dừng ngoài lớp kính, không lọt vào được. Ban đầu Mộ Nam không để ý, mãi một hôm cậu hứng lên kéo rèm xem trời sáng thế nào, mới phát hiện cả đám gián đang đậu kín cửa sổ ngoài ban công.

Trong nhà mát lạnh, ngoài kính lại có lớp màng cách nhiệt, gián chẳng chui vào nổi. Chúng chỉ len qua khe hở, tìm chút bóng râm và hơi mát bám trên mặt kính, biến ban công nhà người ta thành "ổ trú ẩn" tạm thời.

Nhìn cảnh ấy, Mộ Nam rùng mình hét lên một tiếng cao vút như thể vừa xem phim kinh dị.

Tần Hoài đang rửa mặt trong phòng tắm, nghe tiếng hét, giật mình cầm nguyên bàn chải lao ra. Thấy cậu vẫn nhảy nhót trên giường, không bị thương tích gì, anh mới thở phào: "Sao thế?"

Mộ Nam run run chỉ ra cửa sổ: "Bên ngoài sắp biến thành tổ gián rồi! Ghê quá!"

Tần Hoài vừa đánh răng vừa nói: "Đừng động vào, để anh xử lý."

Mộ Nam kéo phắt rèm lên, tay lần tìm sợi dây nhỏ buộc ở màng cách nhiệt ngoài cửa. Đó là dây cậu cố ý lắp để có thể kéo màng lên từ trong nhà. Vừa kéo vừa lẩm bẩm: "Cho chúng mày phơi nắng chết luôn!"

Tần Hoài vừa buồn cười vừa lo: "Coi chừng gián chưa chết mà em lại bị nắng thiêu đấy."

Anh nhớ rõ một tin tức gần đây: một đứa trẻ chừng bảy tám tuổi, tò mò kéo rèm ra giữa trưa, nhìn thẳng vào mặt trời. Chỉ vài phút thôi, đôi mắt đã trắng nhợt, mờ dần, sau đó gần như mù lòa. Dù được cấp cứu kịp thời, thị lực vẫn tổn thương vĩnh viễn.

Nghĩ đến chuyện đó, Tần Hoài vội bước tới: "Để anh, em tránh ra."

Mộ Nam cũng sực nhớ nguy hiểm, vội lôi từ không gian dự trữ ra hai chiếc kính râm, dúi cho anh một cái: "Nhớ đấy, đừng nhìn mặt trời! Chỉ kéo lên hở chút thôi, xua gián là được."

Tấm màng vừa kéo, luồng nhiệt nóng rực lập tức tràn vào. Lũ gián vốn tìm hơi mát, bị nắng phả xuống liền tản chạy tứ tung. Chẳng mấy chốc mặt kính sạch trơn.

Mộ Nam bĩu môi: "Hôm nay chạy rồi, biết đâu mai chúng lại tới. Sao tự nhiên gián nhiều như vậy chứ?"

Kiếp trước cũng từng xảy ra đợt bùng phát gián như thế, không ai tìm được lời giải. Càng về sau chuột, sâu bọ các loại càng tràn lan. Nhưng khi ấy người ta chẳng còn bận tâm nguyên nhân nữa – thay vì sợ, họ chỉ nghĩ: liệu thứ này có ăn được không, nếu ăn được thì cũng là lương thực.

Tần Hoài trầm ngâm: "Có khi nào do động đất không?"

Mộ Nam hơi sững lại: "Ý anh là... giống như động vật thường trở nên khác thường trước khi xảy ra động đất ấy hả? Nhưng chẳng phải còn ít nhất hai tháng nữa mới có trận động đất sao? Chẳng lẽ lũ vật này đã bắt đầu bất an từ bây giờ rồi à?"

Tần Hoài cũng không chắc, nhưng anh không loại trừ khả năng đó: "Có thể chưa chắc là động đất, mà là khí hậu và các điều kiện tự nhiên đang thay đổi toàn diện. Cả hệ sinh thái chao đảo, nên sinh vật nào cũng trở nên hỗn loạn, bất ổn."

Mộ Nam không muốn đào sâu thêm, chỉ lo kiểm tra lại một lượt, đảm bảo cửa nẻo, rèm chắn đều được kéo kín, rồi mới yên tâm vào phòng tắm đánh răng. Trời đã sáng, mặt trời ló lên, cũng là lúc hai người chuẩn bị đi ngủ.

Việc cắt điện luân phiên gần đây phần nào giảm tải áp lực cho lưới điện, mọi người cũng dần quen với cảnh mỗi ngày mất điện vài tiếng. Nhưng thời tiết vẫn oi bức kỷ lục, mưa thì đã cả mấy tháng chưa thấy một giọt. Mực nước tụt xuống nhanh chóng, nguồn nước sinh hoạt ngày càng eo hẹp. Nghe đâu, có khu dân cư đã mất nước suốt gần một tuần liền, mỗi ngày chỉ có xe bồn đến chở nước phát cho cư dân, mỗi người vỏn vẹn năm lít. Thế mà còn được gọi là "khá nhiều", đủ để uống, đủ để không chết khát; tiết kiệm lắm thì hai ngày mới dám tắm qua một lần.

Còn chuyện giải quyết nhu cầu sinh lý? Đương nhiên là không đủ nước. Những nhà vệ sinh công cộng từng mở cho khách du lịch, người qua đường nay trở thành "nơi cứu cánh" của rất nhiều người. Nhưng khi quá đông người dùng, không có nước để rửa trôi, tình trạng bên trong thật kinh hoàng, cách xa mười mét đã muốn né đi đường khác.

Chỗ Mộ Nam và Tần Hoài tạm ổn hơn một chút, nhưng rồi cũng bắt đầu áp dụng chế độ hạn chế nước. Khác với điện phải cắt hẳn theo giờ, nước có thể bơm tập trung từng đợt. Chính quyền quy định từ nay mỗi ngày chỉ mở van một tiếng – từ nửa đêm đến một giờ sáng – ai muốn dùng thì phải tự chuẩn bị đủ thùng, xô để trữ cho cả ngày.

May mà Mộ Nam có không gian trữ đồ đặc biệt. Nước với cậu không cần đựng vào can, vào thùng – chỉ cần gom vào trong không gian ấy, chúng tự ngưng tụ thành từng khối nước như hồ nhỏ. Chỉ có điều, muốn lấy ra lại phải dùng tay trực tiếp dẫn nước ra ngoài. Trước đây khi còn dư dả, cậu thường đặt sẵn một thùng lớn trong phòng tắm, hứng đầy rồi thu vào không gian. Ban đầu mỗi lần làm vậy lại phải mua thêm thùng chứa, tốn kém vô cùng. Sau này túng tiền, cậu thử thu nước trực tiếp, không dùng thùng – thật bất ngờ là vẫn làm được, từ đó tiết kiệm được kha khá.

Nhưng dù nước trữ có nhiều đến đâu, cậu cũng chẳng dám hoang phí. Khi lệnh hạn chế áp dụng, Mộ Nam nhìn sang Tần Hoài, giọng có chút ngập ngừng: "Hay là... mình lấy cát vệ sinh ra dùng?"

Tần Hoài ngẫm nghĩ, hiện tại mỗi ngày vẫn còn một giờ cấp nước, chưa đến mức quá quẫn bách, nên lắc đầu: "Tạm thời chưa cần. Món này để dành đi, sau này có khi lại đổi được đồ ăn đấy."

Mộ Nam đỏ mặt, cảm thấy hơi mất tự nhiên. Một mình thì không sao, nhưng bây giờ hai người cùng ở, dùng đến mức đó quả thật ngượng ngùng. Cũng may chưa đến đường cùng, cậu đành bỏ ý định ấy, chăm chỉ dậy đúng giờ để trữ nước mỗi đêm.

Nhưng lượng nước từ vòi mỗi ngày cứ giảm dần, từ dòng chảy ào ào trở thành rỉ rả như sợi chỉ, cuối cùng gần như chẳng còn bao nhiêu. Áp lực tích tụ bấy lâu không đủ dùng, cuối cùng cũng bùng nổ...