Thiên Tai Tận Thế Hành

Chương 35: Vật tư



Tác giả: Nam Thư

Editor: Tần Nhiếp Mặc

---------------------------

Chương 35: Vật tư

Chính quyền vẫn nắm bắt tâm lý dân chúng cực kỳ chuẩn xác, biết vào thời điểm nào nên đưa ra quyết định gì để xoa dịu sự bất an đang âm ỉ bùng lên.

Khi việc dùng nước ở khu dân cư của Mộ Nam trở nên khó khăn hơn, đài truyền hình địa phương cùng cộng đồng dân cư liên tiếp phát thông báo: bắt đầu từ thứ Hai, mỗi khu phố sẽ tổ chức phát nhu yếu phẩm do nhà nước trợ cấp. Cư dân mang theo giấy tờ tùy thân đến đúng địa điểm, đúng giờ được thông báo để nhận. Không ai được nhận hộ người khác, còn những ai bệnh tật hoặc già yếu không thể ra ngoài thì phải báo với khu phố để được cán bộ trực tiếp mang đến tận nhà.

Ban đầu, phần quà phát có chút lựa chọn: mỗi người được ba chai nước một lít, và hoặc là hai cân gạo, hoặc một gói mì ăn liền gồm năm phần nhỏ. Rau xanh thì gần như không có. Thời tiết nắng nóng không mưa, cây trồng ngoài trời cháy rụi gần hết. Chỉ còn vài loại rau sạch trồng trong nhà kính công nghệ cao, nhưng sản lượng ít ỏi, đừng nói nuôi cả thành phố, đến một quận còn chưa chắc đủ. Vậy nên chính quyền đành bó tay, chỉ có thể phát phần lương thực tối thiểu để dân duy trì sự sống, mỗi ba ngày mới được nhận một lần.

Dù ít ỏi, nhiều người vẫn thấy nhẹ nhõm phần nào. Ít nhất còn có đồ ăn miễn phí, không no nhưng không chết đói. Trong cảnh giá cả leo thang, nhiều người đã cạn đường xoay sở, có tiền cũng chẳng mua nổi thực phẩm, chút lương thực này chẳng khác gì cứu mạng.

Đến lượt khu của Mộ Nam nhận đồ, tầng của họ – trừ nhà họ Trương – thì mấy gia đình còn lại đã bàn nhau đi chung. Bây giờ ra đường không an toàn: xe máy cướp giật, chặn đường, thậm chí xông vào nhà cướp đồ ngày càng trắng trợn. Dù luật pháp vẫn còn đó, nhưng bọn này chỉ nhằm vào những người đi lẻ, hoặc trông yếu ớt dễ bắt nạt, cướp xong là chạy. Một nhóm toàn thanh niên cao lớn, khí thế chẳng dễ bắt nạt, đi cùng nhau chắc chắn yên tâm hơn.

Từ lần Mộ Nam bị ngộ độc thực phẩm, Tần Hoài không để cậu ra ngoài thêm lần nào. Nhưng lần này không thể nhận hộ, đành phải dẫn cậu đi, coi như cho cậu hít thở không khí ngoài trời. Đúng giờ hẹn, ba gia đình cùng ra khỏi nhà, gặp nhau ở cửa thang máy.

Vừa gặp, Giản Sơ đã hạ giọng hỏi ngay: "Nhà các anh có nhiều gián không? Tôi cứ thấy đâu đâu cũng như đang bò cả ổ vậy."

Từ Mính bật cười: "Cũng đỡ. Tôi lấy được vài loại thuốc xua côn trùng bên thú y, gián cũng bớt hẳn. Nhưng giờ bệnh viện cũng hết hàng rồi, tuần sau mới về thêm. Nếu các cậu cần, tôi đăng ký giữ sẵn một ít cho."

Mộ Nam nhìn Tần Hoài, thấy anh khẽ gật đầu mới vội đáp: "Chúng tôi cần! Anh lấy được một thùng luôn thì càng tốt."

Từ Mính đáp: "Còn phải chờ xem hàng về bao nhiêu, đủ thì tôi gom cho các cậu một thùng."

Giản Sơ thì thực tế hơn, dù cũng muốn mua nhưng vẫn hỏi giá trước: "Một chai bao nhiêu tiền vậy?"

Từ Mính nói thật: "Giá nhập từ bệnh viện là ba trăm sáu một chai, năm trăm ml. Chủ yếu là khử mùi, xua gián, muỗi, bọ chét, ve rận... Ngày trước giá chỉ bảy, tám chục, giờ dính đến diệt côn trùng là giá tăng chóng mặt."

Nghe xong, Giản Sơ thở dài não nề: "Đắt thế... thôi chắc tôi vẫn tự tay đập gián cho tiết kiệm."

Thang máy nhanh chóng tới nơi. May mà giờ này ít người đi lại, nhiều người tranh thủ ra từ lúc trời mới tối để nhận phần, giờ lượt xuống thưa hơn hẳn.

Nhìn chiếc quạt phun sương mini trong tay Mộ Nam, Giản Sơ bật cười: "Cái này hay nhỉ, vừa xịt vừa quạt, gió thổi mát rượi. Sao trước tôi không nghĩ ra mua thế này nhỉ?"

Mộ Nam giơ quạt phun sương xịt hai cái cho cậu ta: "Hồi trước tôi ở nhà vẽ tranh suốt, mùa hè có khi mấy tháng liền không ra ngoài, bật điều hòa mà vẫn khô rát. Thấy loại quạt phun sương này lạ lạ nên mua về dùng."

Không ngờ món đồ tưởng mua cho vui ấy giờ lại quý giá, làm mát tốt hơn hẳn quạt tay thường. Sau khi quay ngược về quá khứ, cậu còn mua thêm mấy cái dự trữ. Chỉ có điều, Tần Hoài kiên quyết không chịu dùng loại quạt nhỏ xinh này, thà quạt tay còn hơn.

Thấy anh đang quạt tay, Mộ Nam cười khẽ, đưa quạt phun sương xịt vài hơi lên mặt anh để làm mát. Tần Hoài chỉ liếc nhìn cậu, không nói gì, để mặc cậu làm.

Ra khỏi khu dân cư, đường phố sáng hơn trước. Do người dân chủ yếu đi đêm, chính quyền đã thay hệ thống đèn đường dày đặc hơn, sáng hơn, nhiều chỗ còn lắp thêm đèn diệt muỗi, xung quanh là từng đàn côn trùng kêu lẹt xẹt bên bóng đèn xanh tím.

Họ gặp nhiều người đã nhận đồ xong trở về, kẻ thì chửi rủa chính quyền keo kiệt, "cho chẳng đủ dính răng"; người thì thở dài cảm kích, nếu không có những phần phát này chắc gia đình đã nhịn đói. Nỗi lo lớn nhất của dân là không biết việc phát lương thực miễn phí này kéo dài được bao lâu. Nếu cuộc sống không sớm trở lại bình thường – thất nghiệp, nắng nóng, thiếu thực phẩm cứ tiếp diễn – thì khi không còn những trợ cấp này, họ sợ chẳng thể cầm cự nổi nữa.

Vừa đi, Giản Sơ vừa lên tiếng: "Tôi nghe nói có mấy khu dân cư bắt đầu lắp đặt hệ thống điện mặt trời rồi. Với cái nắng gay gắt và số giờ chiếu sáng như hiện nay, phát điện chắc dễ như trở bàn tay ấy nhỉ."

Từ Mính lắc đầu: "Cái đó chắc chỉ có khu biệt thự thôi. Muốn đủ điện cho cả một chung cư cao tầng, trừ phi dán kín toàn bộ mặt ngoài tòa nhà bằng tấm pin mặt trời, mà làm thế còn chưa chắc đủ. Chỉ có nhà biệt thự, mái rộng, ít tầng thì mới phù hợp. Còn mấy khu chung cư như chúng ta ở, lắp điện mặt trời nhiều lắm cũng chỉ đủ chạy thang máy với thắp đường thôi."

Dư Tử Bách tiếp lời: "Nhưng nếu thời tiết nắng nóng và bức xạ kéo dài kiểu này trở thành 'bình thường mới' của cuộc sống, thì chắc chắn năng lượng mặt trời sẽ được phổ cập. Chỉ không biết đây là hiện tượng nhất thời, hay tương lai sẽ mãi như vậy."

Giản Sơ rùng mình: "Trời ơi, mà nếu mãi như vậy thì quá kinh khủng rồi. Nắng gắt, mưa chẳng có, nước trên Trái đất bị hun khô hết thì con người biết sống kiểu gì nữa."

Từ Mính vừa đi vừa hỏi bâng quơ: "Hình như bây giờ đang bắt đầu có làn sóng 'hồi hương' rồi. Nhiều người không trụ nổi ở thành phố, đang tìm cách xin nhà nước bố trí về quê làm nông."

Nghe vậy, Tần Hoài chau mày: "Giống như thời xưa phái trí thức về nông thôn à?"

Từ Mính khẽ cười: "Chắc chắn không đến mức như vậy. Dù nhà nước có muốn đưa bớt dân ra khỏi thành phố để giảm áp lực, người nông thôn chưa chắc đã đồng ý tiếp nhận. Với lại bây giờ lấy đâu ra đất bỏ không mà giao cho người khác trồng trọt? Muốn khai hoang cũng chẳng phải ngày một ngày hai là xong. Chưa kể dân thành phố sinh ra, cả đời chưa từng cầm cuốc, giờ bảo về quê làm ruộng, trời nóng thế này, có đất chưa chắc đã cày cấy nổi."

Giản Sơ càng nghe càng tò mò: "Thế cuối cùng là họ định làm kiểu gì?"

Từ Mính giải thích: "Nghe đồn là sẽ kiểm tra lại hộ khẩu, ai còn hộ khẩu nông thôn thì ưu tiên về quê. Có người thấy cơ hội này liền muốn bỏ tiền đi theo những người được về, mong sang làng người ta tìm được chỗ ở, có mảnh đất canh tác. Chỉ cần giúp ổn định chỗ ở thôi, không cần nhập hộ khẩu cũng được, đã sẵn sàng trả công cả triệu tệ rồi."

Nghe đến đây, Giản Sơ càng thấy khó hiểu: "Có từng ấy tiền thì mua đứt căn nhà ở quê luôn cho nhanh, sao phải phiền phức đi nhờ người khác?"

Từ Mính bật cười: "Cậu tưởng dân quê dễ bị lừa chắc? Tình hình càng xấu, ai mà chẳng biết có đất là có cơ hội sống sót. Mấy ngàn năm nay đều thế rồi: có ruộng cày thì còn đường sống hơn người không có. Nhất là gặp thiên tai, ở thành phố mất nước, mất điện là cắt đứt nguồn sống ngay lập tức. Trước đây nông thôn còn bị coi rẻ, bây giờ lại thành 'miếng bánh thơm', nhưng nếu dân thành phố ùn ùn kéo về, chẳng khác nào tranh giành miếng ăn của dân quê. Đất khai hoang vốn thuộc về họ, tự dưng bị người ngoài chiếm. Không quen biết, không dây mơ rễ má, chạy về quê người ta liệu họ có để yên không? Thực tế là giờ họ đã đoàn kết chống người ngoài rồi."

Những lời này không sai. Mộ Nam đã từng nghe chuyện tương tự trong kiếp trước. Khi ấy cậu đã vào một khu căn cứ tư nhân, nghe người khác kể lại: vào thời kỳ nắng nóng cực đoan, nhiều người nhận ra thành phố sắp không sống nổi, muốn chạy về nông thôn tránh nạn. Nhưng bất kể đi sớm hay muộn, nếu không có bà con quen biết bảo lãnh, kết cục đều bị dân bản địa đuổi đi. Thậm chí có người chi tiền lớn mua quan hệ, cuối cùng khi tiền mất giá, vẫn bị đẩy ra khỏi làng.

Ngay từ khi sống lại, Mộ Nam chưa từng nghĩ đến chuyện về quê an cư. Thứ nhất, làm nông đâu phải chuyện nói là làm được. Thứ hai, cho dù cậu tranh thủ đi sớm, trước khi xã hội hỗn loạn một năm, thì rủi ro bị coi là người ngoài và bị đuổi vẫn rất cao. Lúc đó, nhà ở thành phố không còn, quê cũng không dung, coi như mất cả chì lẫn chài.

Nghe Từ Mính nói xong, Giản Sơ thở dài, liếc sang Dư Tử Bách với vẻ tiếc nuối: "Đúng là bọn mình không có mối quan hệ kiểu này, chẳng hưởng được đặc quyền 'xóm làng' hồi giải tỏa đất đai, cũng chẳng ăn ké được chính sách xóa đói giảm nghèo. Giờ đến cơ hội kiếm sống ở nông thôn cũng không có. Trước đây hộ khẩu thành phố được coi là bảo bối, giờ nhìn lại... chẳng giá trị gì."

Dư Tử Bách thản nhiên đáp: "Ông ngoại tôi là người nông thôn."

Câu này vừa dứt, cả nhóm đều ngoái nhìn cậu, ngay cả Giản Sơ cũng vậy. Biết nhau bao năm, cậu vẫn không rõ gốc gác của Dư Tử Bách. Chỉ biết mẹ cậu đã mất từ lâu, cha tái hôn và có thêm đứa em trai cùng cha khác mẹ nhỏ hơn mười tuổi, coi như lập gia đình mới, cắt đứt liên hệ với cậu. Chuyện ông ngoại, chưa từng nghe Dư Tử Bách nhắc đến.

Thấy ánh mắt mọi người đổ dồn về phía mình, Dư Tử Bách nhún vai, cười nhạt: "Đáng tiếc là tôi chưa từng gặp ông ngoại. Ông mất từ sớm, mẹ tôi hồi đó còn nhỏ, phải nhờ họ hàng cưu mang. Sau này bà rời quê lên thành phố bươn chải, rồi chẳng bao giờ quay lại nữa."

Giản Sơ cảm thán: "Thật mỉa mai. Bao người liều mạng thoát nghèo, bám trụ ở thành phố cho bằng được, không ngờ cuối cùng, con đường sống lại nằm ở nơi họ bỏ đi. Đến lúc ấy, liệu họ có cảm giác như bị số phận trêu ngươi không nhỉ?"

Từ Mính nhếch môi: "Biết đâu được, chắc đó gọi là 'định mệnh' thôi."

Rời khỏi cổng khu dân cư, men theo con đường dẫn tới siêu thị, đã bắt đầu có vài sạp bán hàng rong. Có lẽ họ thấy mấy hôm nay chính phủ phát trợ cấp, lượng người qua lại tăng, nên tranh thủ kiếm tiền. Có sạp bán đồ chơi phát sáng, có quần áo, đồ gia dụng, cũng có người kéo cả tủ lạnh mini chạy máy phát ra đường bán kem que.

Mộ Nam liếc nhìn, trên tủ lạnh đặt hai tấm bảng giá: một bên "30 tệ", bên kia "50 tệ". Cậu tò mò bước đến nhìn vào: những cây kem ngày xưa chỉ hai ba tệ giờ niêm yết 30, loại từng bốn, năm tệ nay nhảy lên 50.

Đi lâu dưới cái nóng hầm hập, Tần Hoài quay sang: "Muốn mua một cây ăn cho mát không?"

Mộ Nam lắc đầu ngay lập tức. Cậu chỉ xem cho biết thôi. Trong không gian cậu tích trữ đồ ăn đầy đủ, về nhà đóng kín cửa bật quạt ăn vừa an toàn vừa kín đáo, tội gì phung phí tiền trời mà còn phải phô trương giữa đường.

Cậu kéo tay Tần Hoài rảo bước đi tiếp. Vừa quay lưng, phía sau đã có một đứa bé lao tới, bám lên tủ lạnh chỉ tay reo lên: "Ba ơi, con muốn ăn cái này!"

Người cha nhìn bảng giá, cau mày kéo tay con: "Đi thôi, nhận xong đồ về nhà nhanh, nóng muốn chết rồi!"

Đứa nhỏ không chịu: "Con muốn kem, con muốn ăn mà! Ba, mua cho con đi!"

Người đàn ông đang bực bội vì trời nóng lại gặp con quấy, lập tức quát: "Ăn cái gì mà ăn! Cơm còn sắp không đủ ăn, đòi kem đắt thế à? Có hiểu chuyện không hả!"

Một cái tát nhẹ giáng xuống khiến thằng bé òa khóc nức nở. Người cha không dỗ dành, cứ thế lôi con đi. Người xung quanh chỉ liếc một cái rồi ngoảnh đi, chẳng ai can thiệp. Giá kem ngất ngưởng như vậy bây giờ đã quá quen. Thứ gì giúp hạ nhiệt – nước hay kem – đều chẳng có hàng rẻ. 30-50 tệ còn gọi là bình thường, chỗ khác có nơi bán tới cả trăm tệ một cây.

Khi bọn họ đến siêu thị, đã có một hàng dài xếp trước cửa. Người phát nhu yếu phẩm đều mặc quân phục rằn ri, bên cạnh còn hai người cầm súng đứng gác, nhìn là biết không phải nhân viên siêu thị. Gần đó dựng một tấm bảng lớn, dưới ánh đèn pha chiếu sáng rõ ràng các quy định nhận hàng: mỗi ba ngày được nhận một lần, không ai được nhận hộ. Trẻ dưới mười hai tuổi, cha mẹ phải mang sổ hộ khẩu đến lấy thay. Trên mười hai tuổi phải đi cùng. Người già không giới hạn tuổi tác, tự đi nếu còn sức, không thì báo khu dân cư để cán bộ mang đến tận nhà.

Mộ Nam cầm chiếc quạt phun sương xịt vài hơi lên mặt và cổ Tần Hoài, gió quạt thổi qua lập tức dịu hơn hẳn: "Anh, mình lấy gạo hay mì đây?"

Tần Hoài suy nghĩ một chút rồi đáp: "Chia ra cho dễ, em lấy gạo, anh lấy mì."

Dư Tử Bách đứng sau, ghé tai Giản Sơ nói khẽ: "Bọn mình cũng chia ra, mỗi người một loại đi."

Đứng đầu hàng, Từ Mính quay đầu nhìn bốn người phía sau, nửa đùa nửa thật: "Nhìn mấy người các cậu, tự nhiên tôi thấy cái kiểu sống cô độc một mình cũng chẳng còn thú vị nữa."

Mộ Nam bật cười an ủi: "Không sao mà, anh vẫn còn có... chó làm bạn đấy thôi, dù là chó nhà người khác."

Từ Mính nghe xong khẽ hừ: "Nói đến chó, các cậu biết dạo này trong khu có rất nhiều mèo chó bị người ta đánh chết không?"

Giản Sơ cau mày: "Đánh chết để... ăn thịt á? Cả thịt mèo cũng ăn sao?"

Từ Mính lộ rõ vẻ chán ghét: "Giờ người ta đói quá rồi, cỏ dại cũng ăn, thì mèo là cái gì đâu."

Dù nói thế, anh vẫn thấy khó chịu tột độ. Anh hiểu rằng nhiều người bị cái đói bức bách nên bất đắc dĩ, nhưng với người từng coi thú cưng như người nhà, chuyện đó giống như một vết dao cứa thẳng vào tim. Thời bình còn lắm kẻ mỉa mai chuyện tiêu tiền vì thú cưng, huống chi là bây giờ...

Anh chỉ thầm may mắn bản thân là bác sĩ thú y nhưng chưa từng nuôi thú cưng riêng. Nếu nuôi rồi, tận mắt thấy nó bị bắt giết làm thịt, chắc anh chẳng thể chịu đựng nổi.

Hàng người di chuyển khá nhanh, chẳng bao lâu đã tới lượt họ. Khi đến phiên Tần Hoài, anh vừa đưa chứng minh nhân dân vừa hỏi: "Giờ còn được vào siêu thị mua thêm đồ không?"

Người lính phụ trách phát nhu yếu phẩm đáp: "Được. Bên kia quét mã QR, theo hướng dẫn vào siêu thị trực tuyến, thanh toán xong nhận mã lấy hàng, đến cửa hàng đưa chứng minh nhận. Lưu ý: chỉ đúng người đó được nhận, không được nhờ lấy hộ. Mỗi người chỉ được mua một lần một tuần, hàng hóa cũng giới hạn số lượng. Quét mã sẽ thấy cụ thể."

Tần Hoài gật đầu, nhận lại chứng minh, cầm lấy nước và mì ăn liền rồi cảm ơn, sau đó bước sang một bên để quét mã.

Ngay sau đó, Mộ Nam cũng nhận phần của mình – nước và gạo. Tần Hoài mở ba lô để cậu bỏ vào, rồi Mộ Nam cũng quét mã, định về nhà xem kỹ hơn.

Quay lại, cậu thấy Dư Tử Bách đang nhét phần nước của Giản Sơ vào ba lô mình, còn Tần Hoài lẳng lặng đeo cả hai phần trên lưng. Mộ Nam không nhịn được cười.

Tần Hoài vừa xếp đồ vừa bắt gặp nụ cười ấy, hỏi lại: "Sao vậy, cười gì đấy?"

Mộ Nam giơ quạt tay phe phẩy cho anh: "Nhớ ra chuyện buồn cười thôi."

Tần Hoài không hỏi thêm, chỉ rút từ túi ngoài một tờ khăn ướt, dịu dàng lau mồ hôi trên trán, trên cổ Mộ Nam. Lau xong, quạt gió thổi qua thấy mát hẳn: "Đã bảo mặc áo ba lỗ cho mát rồi, cứ cố mặc áo phông làm gì."

Mộ Nam liếc về phía những người ngoài kia chẳng mặc áo, mồ hôi vẫn chảy như suối: "Người ta không mặc áo mà mồ hôi còn ròng ròng kìa. Em cái thân gầy như gà luộc này, mặc ba lỗ ra ngoài nhìn kỳ lắm."

Đợi Dư Tử Bách và Giản Sơ cũng quét xong mã siêu thị, cả nhóm mới quay về. Giản Sơ vừa đi vừa mở app, không kìm nổi kêu lên: "Trời ơi, một chai nước 25 tệ, mà giới hạn chỉ mua được 5 chai, một tuần được mua có một lần."

Dư Tử Bách hỏi: "Bao nhiêu lít?"

Giản Sơ: "Chỉ 500ml thôi."

Từ Mính thở dài: "Xem ra nguồn nước thực sự căng thẳng rồi. Ngay cả siêu thị chính thức mà còn giá thế này. Các cậu để ý chưa, hôm nay phát đồ toàn là lính. Mười mấy hôm trước, siêu thị đóng cửa gây hoảng loạn, bảo là chỉnh đốn rồi sớm mở lại. Kết quả giờ mở, chẳng còn nhân viên cũ nữa."

Giản Sơ cũng thở dài nặng nề: "Tình hình này căng thật..."

Anh vốn trước làm chân chạy trong siêu thị khi còn ô nhiễm sương mù. Sau khi trời quang nhưng nóng như lửa, siêu thị không cần người giao hàng nữa, anh chuyển sang làm ở kho vận chuyển hàng. Giờ nghe tin chỗ đó cũng sắp đóng cửa, chưa kịp tìm được việc mới. Giá cả thì leo thang, người có việc làm còn không kham nổi, mất việc rồi chỉ biết trông chờ vào mấy phần trợ cấp thế này để sống qua ngày.

Biết áp lực của bạn, Dư Tử Bách vỗ vai anh hai cái an ủi. Bản thân cậu cũng chẳng dư giả gì, nhưng hai người có nhau, còn đỡ hơn một mình.

Đi chưa được bao xa, ký ức về chuyện mèo chó vừa nhắc khi xếp hàng lại hiện hữu sống động trước mắt: phía trước vang lên tiếng chó tru thảm thiết, xé toạc cả đêm tối oi nồng. Một chiếc mô-tô lao qua, người ngồi sau túm chặt chân sau của một con Golden Retriever, cả thân trước con chó bị kéo lê trên mặt đường, vừa kêu gào vừa để lại một vệt máu đen thẫm trên nhựa đường.

Xe vụt qua nhanh, nhưng tiếng gào đau đớn của con chó khiến người đi đường ai nấy đều khựng lại, quay đầu nhìn theo.

Chỉ vài giây sau, phía xa có một cô gái, chân trần mất cả giày, tay nắm đoạn dây dắt chó đã đứt, vừa khóc vừa chạy theo gào gọi tên "Ruby". Đuổi đến mức kiệt sức, cô ngã sụp xuống mặt đường, tay chân rớm máu, vẫn gào khản giọng, đau đớn đến mức xé lòng người chứng kiến.

Tiếng khóc hòa lẫn tuyệt vọng và bất lực, đâm thẳng vào tim mỗi người xung quanh.

Tần Hoài lập tức kéo Mộ Nam vào lòng, một tay áp sau gáy cậu, buộc cậu quay đi không cho nhìn cảnh tượng ấy nữa.

Từ Mính đưa ba lô cho Dư Tử Bách: "Giúp tôi mang về nhé, phòng khám tôi ở ngay gần đây. Tôi đi xem thử giúp cô bé kia xử lý vết thương."

Con chó chắc chắn không thể lấy lại được, nhưng ít nhất người còn cứu giúp được phần nào.

Dư Tử Bách nhận lấy ba lô, khẽ thở dài. Nhìn Từ Mính bước nhanh về phía cô gái, cậu chỉ nói với mọi người: "Đi thôi, về nhà thôi."

Chỉ cần đóng chặt cửa lại, họ sẽ không phải chứng kiến thêm những bi kịch khiến người ta nghẹt thở như thế này nữa.