Trong thư, lời lẽ của bọn họ vô cùng khẩn khoản, nói rằng Kiều Chi bị thương rất nặng, ba ngày nữa bọn họ mới có thể về Kinh thành, cầu xin ta nhất định phải rộng lượng tha thứ cho bọn họ.
Đợi đến khi trở về nhất định sẽ tới tận cửa thỉnh tội với ta vân vân…
Ta không đọc hết, trực tiếp ném vào lửa đốt đi.
Xúi quẩy thật.
9
Hạ Tri Chiêu đến đón ta từ sáng sớm.
Giờ lành rất sớm.
Hắn lại còn đến sớm hơn.
Trong tiếng pháo hoa và tiếng trống chiêng vang trời, Hạ Tri Chiêu cưỡi ngựa cao lớn đến cửa nhà ta đón dâu, dáng vẻ tuấn tú phóng khoáng đến mức khiến người người phải ngoái nhìn.
Mặc dù đây không phải lần đầu ta lên kiệu hoa, nhưng ta vẫn có nỗi sợ hãi khi bước vào một cuộc sống mới đầy xa lạ.
Cho đến khi hắn vươn tay về phía ta.
Ta ngẩn ra một lát, rồi đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
Bàn tay hắn to lớn và ấm áp, chỉ khẽ dùng sức một chút đã bao trọn cả bàn tay ta vào trong.
Hắn nói.
"Đừng sợ."
…
Mãi cho đến khi được đưa vào động phòng, hai kẻ kia vẫn không xuất hiện.
Đến lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao cả ta và Hạ Tri Chiêu cũng không gây thù chuốc oán, cớ gì lại có kẻ muốn gây rối hôn lễ của chúng ta?
Đêm hôm đó, nến hỉ cháy lách tách.
Lúc Hạ Tri Chiêu trở về, bước chân hắn có chút loạng choạng, nhưng mùi rượu trên người lại không nặng.
Từ khe hở của khăn che mặt nhìn xuống, hắn đứng ngay trước mặt ta, đế giày gần như đã chạm vào mép giày thêu của ta, đối chân dài của hắn đè nén khiến ta gần như không thở nổi.
Hắn cứ đứng trước mặt ta như vậy một lúc lâu, ta bỗng dưng trở nên căng thẳng.
Ngay sau đó, một chiếc cân hỉ đã vén tấm khăn đội đầu của ta lên.
Ta thuận thế ngước nhìn, vừa vặn trông thấy đôi mắt nửa cười nửa không của hắn, mặt ta lập tức đỏ bừng…
Uống hết rượu giao bôi, Hỉ nương và thị nữ lập tức nói những lời chúc tốt đẹp, rồi nhận được đầy ắp tiền thưởng. Đợi tất cả mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai chúng ta.
Ta ngồi ở mép giường, nghĩ đến những lời sắp phải nói, căng thẳng đến mức móng tay được sơn đỏ đều in hằn vào lòng bàn tay.
"Hạ Tri Chiêu…"
Ta cắn môi.
"Chúng ta… có thể đừng vội…"
Bầu không khí trong phòng chợt thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạ Tri Chiêu nhìn ta rất lâu, bỗng dưng cười giễu cợt một tiếng, sau đó hắn đưa tay nắm lấy tay ta, mạnh mẽ gỡ từng ngón tay ta ra.
"Nàng nghĩ ai thèm chứ?"
Ngay sau đó, hắn rút ra một chiếc chủy thủ, dưới ánh mắt kinh ngạc của ta, hắn không chút do dự cứa một đường trên ngón tay mình, rồi ấn mạnh lên chiếc khăn tay trắng.
Sau đó, hắn dứt khoát quay người.
"Ta sẽ sang giường bên cạnh ngủ."
Mãi lâu sau ta mới muộn màng nhận ra hắn đang làm gì, mặt ta lập tức nóng bừng như lửa đốt.
Vậy mà còn nói không hiểu…
Rốt cuộc dáng vẻ đó đâu giống như không hiểu gì cả!
Tối đó hắn thậm chí còn nhớ bảo thị nữ thay nước hai lần.
Sáng sớm hôm sau, khi đi dâng trà cho Hạ lão phu nhân, khuôn mặt ốm yếu đã lâu của bà cũng ửng hồng. Bà cố ý đeo chiếc khăn ta làm cho bà, vừa cười vừa đưa tay nắm lấy tay ta.
"Đứa nhỏ ngoan."
Bà đeo lên cổ tay ta vài đôi vòng ngọc, ta lập tức cảm thấy cổ tay nặng trịch, chỉ cần khẽ động đã vang lên tiếng leng keng, bà lại nhìn kỹ vành mắt ta, rồi quay đầu trừng mắt nhìn Hạ Tri Chiêu.
"Cháu phải đối xử thê tử của mình tốt hơn! Nhìn xem, vành mắt nàng thâm quầng rồi, không biết thương xót thê tử gì cả."
Ta ngượng vô cùng, Hạ Tri Chiêu lại tỏ vẻ không sao cả, hắn kéo ta từ tay lão phu nhân, ngang nhiên dắt ta đi.
"Tổ mẫu, người đừng sờ nàng nữa, người dọa nàng sợ rồi kìa."
"Người xem xong hết rồi chứ? Vậy cháu đưa nàng đi nghỉ đây."
Thấy tình cảm hai chúng ta không tệ, nụ cười trên mặt Hạ lão phu nhân càng sâu hơn.
"Đi đi, người trẻ tuổi ham ngủ, dạo này buổi sáng cũng không cần tới thỉnh an."
Mặt ta lại càng đỏ hơn.
Ta bị hắn dắt về phòng, đi được nửa đường mới phản ứng kịp, theo bản năng rút tay về.
Hạ Tri Chiêu liếc ta một cái, giễu cợt một tiếng.
"Bây giờ mới biết thẹn thùng, vừa rồi không phải nàng muốn ta giúp đỡ sao?"
Cái tên này!
10
Giang Yến và Lý Thụy An tìm đến tận cửa.
Bọn hắn phụng bồi Kiều Chi lâu như vậy, lại không về đúng hẹn, vốn đã chột dạ.
Hạ gia cầu hôn còn có lễ nghi hoành tráng như vậy, hai nhà kia cũng đâu phải người chết, đương nhiên đã gửi tin cho hai người này rồi.
Nhưng đầu óc bọn hắn lại như bị úng nước, đều một mực cho rằng ta chỉ là đang ghen tị với Kiều Chi nên cố ý làm như vậy, cho nên chẳng thèm bận tâm.
Bọn hắn vẫn đinh ninh ta chỉ có thể gả cho một trong hai người bọn họ.
Kết quả vừa về đến nhà đã nhận được tín vật ta trả lại, còn tưởng rằng ta đã lựa chọn người kia.
Ngày hôm sau vốn định ba hoa chích chòe đến tận nhà để giả vờ quan tâm ta một chút, nào ngờ lại đúng lúc Hạ Tri Chiêu cùng ta về nhà thăm phụ mẫu.
Một cỗ xe ngựa bốn con kéo dừng ngay trước cửa, phía sau là những món hồi môn chất đầy không thấy điểm cuối.