Nàng ta trông đáng thương vô cùng, nếu không phải chỉ có góc nhìn của ta mới thấy được khóe môi nàng ta nhếch lên thì...
Lý Thụy An không chút do dự cởi áo khoác ngoài trùm kín cả người nàng ta, vô thức mắng ta.
"Chẳng qua Chi Chi chỉ mặc váy của nàng…”
“Ta cho phép nàng ta mặc sao!” Cuối cùng ta cũng không nhịn được nữa, hỏi ngược lại: "Không hỏi mà lấy là trộm, ai cho nàng ta mặc hỉ phục của ta?"
Kiều Chi khóc càng thương tâm.
"Tỷ, là muội có lỗi với tỷ, hai ca ca muốn tặng tỷ bộ trang sức mặc dùng, nên muội mới mặc thử giúp tỷ.”
"Sao ngươi không gả thay ta luôn?" Ta cười lạnh: "Những thứ bọn họ mang đến, hơn một nửa là cho ngươi…"
Đúng vậy, từ khi Kiều Chi đến, những món quà Giang Yến và Lý Thụy An mang đến, từ ban đầu là tặng ta, đến sau này thái độ của họ đối với nàng ta, cũng từ sự ghét bỏ, giữ khoảng cách ban đầu, đến sau này thỉnh thoảng lại dạy dỗ ta.
"Thiên Thiên, Chi Chi đáng thương như vậy, nàng là tỷ tỷ cũng nên quan tâm muội muội nhiều hơn."
Nước mắt Kiều Chi như hạt châu lăn dài, dung mạo nàng ta bình thường, duy chỉ khi khóc thì mới thật sự có một vẻ đáng thương, đặc biệt yếu đuối.
"Muội biết muội tứ cố vô thân, là đứa bé mồ côi không may mắn, vốn không xứng, cho nên muội cũng không dám tranh giành với tỷ, hai ca ca đều là nể mặt tỷ mới chiếu cố muội, bây giờ lại vì muội mà khiến mọi người hiểu lầm nhau, muội thà c.h.ế.t đi còn hơn…”
Vừa nói dứt lời, nàng ta vậy mà không hề do dự quay đầu lao thẳng vào cây cột bên cạnh!
Hai người đó sao có thể để nàng ta thật sự tông vào được!
Giang Yến không do dự xông lên dùng thân mình chắn trước mặt nàng ta, động tác của Lý Thụy An còn nhanh hơn, trực tiếp kéo nàng ta vào lòng
"Sao nàng ngốc vậy chứ!"
Kiều Chi được bọn họ ôm vào lòng bảo vệ, đáng thương vô cùng nhìn ta một cái, tiếp tục khóc nói.
"Hai người thà để muội c.h.ế.t đi còn hơn, bây giờ tỷ cũng ghét bỏ muội rồi, muội biết phải làm sao đây?"
Hai người bọn họ đau lòng không thôi, Giang Yến lập tức ra mặt chất vấn.
"Thiên Thiên, lần này đúng là Chi Chi sai, nhưng chỉ là một bộ trang phục thôi, làm sao có thể đến mức muốn ép người ta chết? Ta mua cho nàng một bộ khác là được!"
Lý Thụy An cũng không cam chịu thua kém.
"Đúng vậy, ban đầu nàng thêu cũng chỉ tạm được thôi, vẫn là Chi Chi giúp đỡ mới coi được, ta làm chủ, mua lại cho nàng một bộ của tú nương giỏi nhất, cho nên nàng và Chi Chi vẫn là tỷ muội tốt."
"Nàng còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau đến tạ lỗi với Chi Chi? Nàng ấy đã khóc thành ra thế này rồi!"
Ta lạnh lùng nhìn ba người bọn họ diễn trò, chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.
"Các ngươi có muốn nghe xem mình đang nói cái gì không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nàng ta mặc trộm hỉ phục của ta, lại còn cắt mất tà váy, người bị hỏng hỉ phục là ta, lại còn bắt ta xin lỗi nàng ta? Rốt cuộc là các người có biết xấu hổ không vậy!"
Giang Yến và Lý Thụy An lập tức lúng túng, bọn hắn còn muốn dùng những lý lẽ ghê tởm đó để áp đặt lên ta, nhưng lại bị tiếng khóc của Kiều Chi thu hút sự chú ý.
"Tỷ tỷ, cầu xin tỷ, đừng đuổi muội đi!”
"Đừng sợ, Chi Chi, nàng theo chúng ta, chúng ta nhất định sẽ cho nàng một lời giải thích!"
Kiều Chi lại đúng lúc ngất lịm đi trong vòng tay hai kẻ đó.
Ta lười nhìn thêm một lần nào nữa, lập tức sai người đuổi cả ba bọn họ ra ngoài.
Nghe nói vết thương do rắn cắn của Kiều Chi đêm đó đột nhiên tái phát, hai kẻ kia liền vội vã đưa nàng ta xuôi Nam tìm danh y.
Ta vẫn chưa hả giận.
Tiếp tục lôi người hầu đã nhận bạc mà cho kẻ bên ngoài vào viện ta ra đánh ba mươi đại bản.
"Từ nay về sau, nếu kẻ nào còn dám thả mấy thứ dơ bẩn đó vào viện của ta, lập tức bán đi!"
Mãi cho đến ngày hôm sau, khi Hạ Tri Chiêu đến tận cửa, ta vẫn còn đang ấm ức.
Hắn vừa thấy ta đã không nhịn được cười.
"Đâu ra một con mèo nhỏ đang nổi giận thế này."
Trước khi ta kịp trừng mắt, hắn đã tự tay trải ra trước mặt ta một bộ hỉ phục lộng lẫy ánh sáng, chất liệu là gấm Vân ngự dụng, toàn bộ hoa văn thêu đều bằng chỉ vàng lấp lánh, càng nhìn càng rực rỡ.
Ta chưa từng thấy bộ hỉ phục nào đẹp đến vậy, cả người ta đều ngây ngẩn cả ra.
Sắc mặt hắn cũng giãn ra.
"Nàng thích là được."
Thị nữ bên cạnh lén lút cười trộm, ta quay mặt sang chỗ khác, bỗng nhiên đỏ bừng cả mặt.
8
Ngày ta thành hôn, cũng đúng là ngày định sẵn để từ chối hai nhà kia.
Sáng sớm, ta đã dọn dẹp sạch sẽ những món đồ cũ mà Giang Yến và Lý Thụy An từng tặng ta trước đây, rồi sai người mang cả quà tặng lẫn tín vật trả lại cho bọn họ.
Lần trước ta vốn đã gửi trả lại, nhưng hai người họ lại nghĩ ta chỉ đang giận dỗi, nên lại mang tất cả về.
Chất đống trong kho, nhìn thôi đã thấy xúi quẩy.
Điều ngoài ý muốn là, sáng sớm hôm đó ta lại nhận được thư của Giang Yến và Lý Thụy An.