Thiên Thiên

Chương 13



"Được rồi, cháu dẫn cháu dâu về đi. Nó còn nhỏ, không cần ngày nào cũng ở đây chăm sóc cho ta. Hai đứa nên ở chung nhiều hơn một chút, sớm sinh cho ta đứa cháu nội mới là chuyện chính."

Kết quả là hai chúng ta đi chưa được mấy bước, lão phu nhân đã chậm rãi dặn dò.

"Nếu không cần dùng nước thì không cần gọi nữa, nha hoàn trông đêm cũng vất vả."

Hạ Tri Chiêu vốn đang đứng thẳng tắp bên cạnh ta, đột nhiên chân lảo đảo một cái, rồi nhanh chóng kéo ta đi.

12

Không ngờ Lý Thụy An lại chặn ta lúc ta đang dâng hương.

Ta đang thắp hương cho Bồ Tát thì hắn ta đột nhiên từ bên cạnh xông ra, thị nữ của ta cũng bị người của hắn ta bịt miệng lôi đi. Hắn ta "bịch" một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt ta.

"Thiên Thiên! Ta đã trở lại rồi!"

Ta kinh ngạc nhìn hắn ta, suýt chút nữa không kiểm soát được biểu cảm trên mặt mình.

Lý Thụy An nghiến răng nghiến lợi,

"Ta đã nằm mơ, kiếp trước ta đưa tiện nhân Kiều Chi đó về nhà, để nàng thay ta chăm sóc nàng ta, thậm chí còn vì nàng ta mà chết."

"Kết quả… Kết quả là con hoang của tiện nhân đó căn bản không phải con của ta!"

"Không biết vì sao, sau khi ta biến thành quỷ cũng không thể rời xa nàng. Ta trơ mắt nhìn nàng bị nàng ta ức h.i.ế.p đến chết, ta gần như phát điên rồi, nhưng ta lại chẳng làm gì được cả."

"Sau này ta mới biết, Kiều Chi căn bản chẳng phải người tốt lành gì, ta lại vì tiện nhân đó mà phụ bạc nàng."

"Thiên Thiên, ta sai rồi, ta nhất thời bị nàng ta mê hoặc, người ta yêu từ đầu đến cuối đều là nàng!"

Hắn ta ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, đầy mong đợi nhìn ta.

"Mấy ngày nay ta không chợp mắt một khắc nào, trong đầu toàn nghĩ đến những điều tốt đẹp nàng dành cho ta kiếp trước."

"Nàng bây giờ đã lấy chồng cũng không sao." Hắn ta dường như đang nhẫn nhục chịu đựng: "Nàng đi theo ta đi, ta biết nàng vẫn còn yêu ta, ta mới là phu quân của nàng!"

Hắn ta đưa tay muốn nắm lấy tay ta, nhưng bị ta rút phắt ra, ta lạnh lùng nhìn hắn.

"Vậy Kiều Chi đâu?"

Hắn tưởng ta vẫn còn giận Kiều Chi, vội vàng giải thích.

"Ta đã đuổi nàng ta đi rồi, hình như… bị Giang Yến đưa về nhà rồi."

"Tại sao ta phải đi theo ngươi?" Ta lặng lẽ nhìn hắn ta: "Ta đường đường chính chính gả cho phu quân, tại sao lại phải lén lút bỏ trốn theo ngươi? Ngươi không cần mặt mũi nhưng ta thì cần!"

"Ngươi và Kiều Chi đã làm những chuyện gì, trong lòng các ngươi tự hiểu rõ. Rõ ràng là bản thân cái gì cũng muốn, lại còn muốn giả vờ trước mặt ta, còn muốn ta đi theo ngươi."

"Ngươi có biết xấu hổ không?"

"Hơn nữa, tín vật đã được trả lại rồi, chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào nữa."

Oan khuất kiếp trước cuối cùng cũng được giải oan, nhưng ta lại chẳng thấy một chút khoái chí nào, chỉ cảm thấy thật nực cười.

Hắn ta gào nát lòng ở phía sau ta.

"Thiên Thiên! Thiên Thiên! Nàng không còn yêu ta nữa sao? Nhưng ta…"

Hắn ta dường như bị thứ gì đó bịt miệng lại, ngay sau đó là vài tiếng rên rỉ khe khẽ, rồi chẳng còn âm thanh nào nữa.

Chó sủa gì thế.

Ta nói với nhà chùa rằng nơi nữ nhân dâng hương lại có nam tử lạ mặt đi vào, bảo rằng tiền hương hỏa phải giảm một nửa.

Gia đình ta chính là người quyên góp lớn của ngôi chùa này.

Người trong chùa lập tức kinh hãi biến sắc, vội vàng xin lỗi ta, thề thốt rằng chuyện này tuyệt đối là một sự cố ngoài ý muốn, ngay trước mặt ta đã trừng phạt sa di để người ngoài vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng sau này nghe nói, Lý Thụy An trên đường xuống núi đã bị người ta đánh tàn phế.

Mà hai hôm đó, Hạ Tri Chiêu cứ tránh mặt ta, trông có vẻ rất giận dữ, thậm chí còn chạy ra thư phòng ngủ.

Ta chặn mấy ngày liền, cuối cùng cũng chặn được hắn.

"Mấy ngày nay sao phu quân không về phòng ngủ?"

Hạ Tri Chiêu xụ mặt khó chịu.

"Nàng không phải..."

Ta bỗng nhiên hiểu ra.

"Lúc đó phu quân cũng ở đó? Là phu quân đã đánh Lý Thụy An tàn phế?"

"Sao, nàng muốn tính sổ với ta à?"

Hắn vẫn không có vẻ gì là vui vẻ.

Nhưng ta lại chỉ cảm thấy hắn đáng yêu, nhịn không được kiễng chân ôm lấy cổ hắn, hôn một cái lên mặt hắn.

"Ta nói sao lại không có ruồi bọ làm phiền nữa, đa tạ phu quân."

"Vậy nàng còn đi gặp hắn ta làm gì?"

Hạ Tri CHiêu vẫn chưa nguôi giận.

"Bởi vì ta biết phu quân đi theo ta mà."

… Thật ra ta đoán thôi.

Hạ Tri Chiêu sau một thoáng ngây người, cả người lập tức như bị thiêu đốt.

Ta vừa định đi, lại bị hắn kéo vào lòng, lưng va mạnh vào lồng n.g.ự.c rộng lớn của hắn, cả người lập tức rên khẽ một tiếng.

"Chỉ đa tạ thế này thôi sao?"

Hắn thở hổn hển, giọng khàn khàn. Ta cảm thấy phía sau có thứ gì đó đang chống vào ta, chợt bừng tỉnh nhận ra đó là gì, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên.

"Phu quân buông ta ra!"

Hạ Tri Chiêu vẫn không chịu buông tha ta, chóp mũi hắn chạm vào mũi ta, tay lại siết chặt eo ta, ấn ta ngồi lên đầu gối hắn.

"Nàng có thích bọn họ không?"

"Không… Không thích."

Tim ta đập nhanh hơn, theo bản năng muốn lùi về phía sau, nhưng lại bị hắn mạnh mẽ kéo trở lại, cố ý dùng sức chống vào.

"Vậy nàng thích ai?"

Hắn tiếp tục bức hỏi.

Ta đỏ mặt không nói nên lời.

"Không chịu nói phải không." Hắn đột nhiên cười một cách xấu xa: "Vậy thì để vi phu tra hỏi nàng thật kỹ vậy."

Đến lúc này ta mới biết sự ghen tuông của Hạ Tri Chiêu lớn đến mức nào.

Hắn mãi mới nắm bắt được cơ hội, trước tiên là ép ta thề rằng đời này sẽ không gặp lại hai kẻ đó nữa.

Kế đến là bắt ta hứa rằng đối với hắn hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng chân thành, tuyệt đối không phản bội.

Cuối cùng lại lừa ta nói yêu hắn.

… Nhưng những cách hắn dùng, đều là… đều là những cách đó!

Đến sau này, chân ta đều mềm nhũn ra.