Thiên Thiên

Chương 14





Gối chăn ân ái, một đêm mặn nồng.

Đêm hôm đó, nha hoàn vào thay nước đến bảy lần.

Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, ta cảm thấy có người nhẹ nhàng in một nụ hôn lên trán ta.

"Nương tử, ta đã mến mộ nàng từ rất lâu rồi."

13.

Lý Thụy An là độc đinh truyền mấy đời của Lý gia, bị đánh gãy chân, cả người trở nên tự bế trầm uất. Đại phu đến khám vài lần đều lắc đầu, nói rằng e là sau này muốn sinh con cũng rất khó khăn.

Lý gia đương nhiên không chịu bỏ qua, muốn tìm Hạ gia tính sổ. Nhưng Hạ Tri Chiêu hành sự quá sạch sẽ, bọn họ không tìm được bằng chứng, trong lúc nóng vội đã hành sự lỗ mãng, để lộ sơ hở.

Kiếp trước bọn họ vẫn luôn thèm muốn gia sản của Kiều gia ta, vốn dĩ cũng chẳng phải loại người trong sạch gì.

Phụ thân ta và Hạ Tri Chiêu tìm cách vạch trần tội lỗi của bọn họ, nắm lấy cơ hội lật đổ hoàn toàn cả Lý gia.

Lúc này ta mới biết nhà hắn ta quả đúng là một con sâu lớn trong quân đội.

Cắt xén lương bổng, trộm quân lương, thu thuế nặng, đủ cả. Dân chúng trong vùng quản lý khổ không tả xiết.

Nam nhân Lý gia từ mười bốn tuổi trở lên bị tru diệt cả nhà, từ mười bốn tuổi trở xuống đều bị đày đến Ninh Cổ Tháp.

Thậm chí Lý Thụy An còn không kịp đợi đến lúc bị xử trảm, đã bệnh c.h.ế.t trong thiên lao.

Trước khi chết, hắn ta gửi cho ta một phong thư, đầy ắp sự hối hận.

"Thiên Thiên, chuyện ta hối hận nhất đời này, chính là không thể cưới nàng…"

Ta còn chưa kịp đọc xong, đã bị Hạ Tri Chiêu cầm lấy đốt đi.

"Thứ xúi quẩy gì thế này, đừng có làm con ta sợ."

Đúng rồi.

Dưới sự cố gắng của hắn.

Ta đã mang thai.

Nhưng đứa bé đó y như hắn, đúng là một "sao chổi", ta ngày nào cũng nôn đến c.h.ế.t đi sống lại, khẩu vị cũng kỳ quái trăm đường.

Sáng muốn ăn ô mai chua ở Phố Bắc, Hạ Tri Chiêu còn chưa mua về, ta lại muốn ăn chân giò heo của Phú Quý Đường. Chân giò vừa dọn lên bàn, ta ngửi thấy lại bắt đầu buồn nôn. Chiều lại muốn ăn thạch cá của Thiên Nhiên Cư.

Nhưng Hạ Tri Chiêu không hề sốt ruột, quay người phi ngựa đi ngay.

Mỗi ngày hắn còn xót xa xoa chân vẫy quạt cho ta, cuối cùng còn mắng đứa nhỏ trong bụng một câu.

"Thứ quỷ sứ gì, quậy phá mẫu thân con thế này."

?

Sau đó hắn liền bị Hạ lão phu nhân giơ gậy chống đuổi đánh.

"Thằng nhóc thối, đó là nhi tử của ngươi đấy!"

14

Kiều Chi trốn sang Giang gia, Giang Yến đối với nàng ta có thể nói là một tấm chân tình.

Để bảo vệ nàng ta, hắn ta thậm chí không tiếc đưa nàng ta đi bỏ trốn. Vết thương của hắn ta vốn dĩ chưa lành, không ngờ trên đường bỏ trốn lại bị một con ngựa hoảng sợ giẫm gãy mất chân còn lại.

Thế là hắn ta hoàn toàn trở thành một phế nhân, y hệt như kiếp trước.

Nhưng Giang gia lại không giống Lý gia, con cháu đợi lên vị trí có cả đống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Yến mất đi đôi chân, cũng mất luôn quyền thừa kế, bị đuổi ra khỏi đại trạch.

Khi tiền bạc trong người còn đủ, Kiều Chi đương nhiên là ngàn vâng trăm thuận.

Nhưng ăn bám núi lở núi, bọn họ lại đều là những kẻ quen tiêu xài hoang phí, cho đến khi Giang Yến về nhà đòi tiền lại bị đuổi ra ngoài, nói rằng Giang gia đã có người thừa kế mới, cả hai mới ngớ người ra.

Nhưng làm sao Kiều Chi có thể là một kẻ cam tâm tình nguyện chịu khổ sống qua ngày cùng người khác được chứ.

Phu thê nghèo trăm sự khổ, nghe nói tiếng bọn họ cãi nhau đến hàng xóm cũng nghe thấy.

"Trước kia ngươi không như thế này! Ngươi vì chăm sóc ta mà ngày nào cũng sắc thuốc mấy canh giờ, bây giờ chẳng qua là cuộc sống khổ sở một chút, sao lại không sống nổi nữa!"

Giọng Kiều Chi the thé.

"Đó là do đồ ngu ngốc Kiều Thiên Thiên sắc! Ta chỉ là giúp bưng tới thôi!"

Giang Yến như bị sét đánh.

"Nhưng ta hỏi ngươi, lần nào ngươi cũng cúi đầu không nói, hỏi dồn quá thì ngươi lại đỏ mặt bỏ chạy. Ta cứ tưởng… là do ngươi xấu hổ."

Kiều Chi hỏi ngược lại: "Ta đã thừa nhận bao giờ chưa?"

Giang Yến ngây dại nhìn nàng ta, một lát sau, cả khuôn mặt đều vặn vẹo.

Tuy người ở tận Tây Bắc xa xôi, nhưng da thú, hương liệu và đủ loại quà cáp vẫn chất từng xe gửi về nhà. Sau khi về Kinh thành, hắn ta nhờ chiến công mà thăng tiến nhanh chóng, lập tức xin phong tước vị cho ta.

"Đúng vậy." Hắn ta hối hận không kịp, gào khóc thành tiếng.

"Thiên Thiên… Thiên Thiên… là ta có lỗi với nàng."

"Thứ vô dụng, cút ngay!"

Kiều Chi một cước giẫm lên chân gãy của hắn ta, thừa lúc Giang Yến đang gào thét lăn lộn, nàng ta hất hắn ta ra, cuỗm lấy số bạc còn lại rồi bỏ trốn.

Đáng tiếc là sau khi mất đi sự che chở, không lâu sau nàng ta đã bị người ta cướp sạch tiền, rồi lại bị người của Lý gia bắt được, đưa đến doanh trại làm quân kỹ hạ đẳng nhất.

Kiều Chi sợ hãi tột độ, lúc này lại nghĩ đến việc viết thư cầu cứu Kiều gia ta, lúc này làm gì còn ai để ý đến nàng ta nữa chứ?

Trong doanh trại rất hiếm khi có kiều tiểu thư da mềm thịt mỡ thế này, nàng ta còn bị sắp xếp được "chăm sóc" đặc biệt, chẳng mấy chốc đã mắc đầy bệnh đầy người.

Cả người hôi thối nát bươm, bị ném vào chuồng cừu, sống sờ sờ rồi bị c.h.ế.t cóng.

Nghe nói trước khi c.h.ế.t vẫn còn nói lời điên rồ.

Nào là mình là chủ mẫu gia đình quyền quý, đám quân lính bẩn thỉu này làm sao dám động vào nàng ta… vân vân.

Khi Giang Yến tìm đến, hắn ta đã tiều tụy như một tên ăn mày.

Hắn ta muốn nói chuyện với ta, cầu xin ta tha thứ, nhưng ngay cả cánh cửa lớn cũng không vào được, đã bị Hạ Tri Chiêu sai người đuổi đi.

Hắn ta không làm ăn gì, lại không có nơi nào để đi, đôi chân cũng vì không được chữa trị cẩn thận mà bị lở loét rồi cắt cụt.

Sau này nghe nói hắn ta c.h.ế.t bên vệ đường.

Bị người ta dùng chiếu cói cuộn lại, ném vào loạn táng cương.

Lúc đó ta đã mang thai, cả ngày uể oải buồn ngủ.

Ta nghe nói bên ngoài có người đến gây sự, cố nén mệt mỏi hỏi Hạ Tri Chiêu đang quạt cho mình bên cạnh.

“Có chuyện gì vậy?”

Hắn hôn nhẹ lên mặt ta, rồi nhét một quả nho vào miệng, nhẹ nhàng nói.

“Không có gì, chỉ là có kẻ không liên quan đến đánh gió thu thôi.”

Ta “ừm” một tiếng, vùi đầu vào lòng hắn tiếp tục ngủ.

Lại một năm phong cảnh tươi đẹp.