Thiên Thiên

Chương 3



Giang Yến, ngươi giỏi thật đấy.

“Tỷ tỷ, tỷ cười gì vậy?”

Kiều Chi rất tự nhiên kéo tay ta.

Ta cảm thấy dạ dày như cuộn trào sóng dữ, bàn tay bị nàng ta chạm vào như bị cóc ghẻ sờ qua, khiến ta lập tức giật mạnh tay lại như bị điện giật.

“Đừng chạm vào ta!”

Ta hít sâu một hơi mới kìm được cảm giác ghê tởm, tức giận nói.

“Ai cho phép ngươi vào đây, sao không thông báo?”

Kiều Chi ngây người, trước giờ nàng ta vào viện của ta vốn không cần thông báo. Thấy nha hoàn, sai vặt bên ngoài quỳ đầy một gian nhà, nước mắt nàng ta lập tức tuôn rơi.

“Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?”

“Là do muội không hiểu quy củ, không thể trách người hầu, bọn họ thấy chúng ta tình cảm sâu đậm, cảm thấy giữa chúng ta không cần phải câu nệ lễ nghi như vậy, nếu tỷ muốn trách thì cứ trách muội.”

Ta tận mắt thấy trong đám nha hoàn sai vặt đang quỳ, vậy mà có người âm thầm gật đầu, thậm chí còn có người nhỏ giọng nói rằng Kiều Chi ôn nhu lương thiện hơn, khiến ta thật sự tức đến bật cười.

Dù sao ta cũng từng làm chủ mẫu nhà quyền quý hai kiếp, sao có thể dung thứ cho những kẻ ăn cây táo rào cây sung như thế trong viện của mình.

“Đem những kẻ lắm lời bẩn thỉu đó kéo ra ngoài bán đi! Viện của ta không cần loại người này!”

Kiều Chi lập tức biến sắc.

“Tỷ…”

“Ngươi là muội muội của ta sao?”

Ta cười khẩy một tiếng.

“Không phải cơ thể ngươi không khỏe sao? Buổi săn b.ắ.n mùa xuân hôm nay đừng đi nữa, cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Sắc mặt Kiều Chi lập tức thay đổi, ngày thường nàng ta ít có cơ hội ra ngoài, chỉ chờ hôm nay để thể hiện thật tốt một phen, sao có thể cam tâm ở nhà chứ?

Ta hỏi nàng ta: “Ngươi nhất định phải đi sao?”

Kiều Chi xưa nay vẫn thích đóng vai một kẻ thanh đạm như cúc, luôn muốn người khác chủ động dâng đồ đến trước mặt mình, rồi nàng ta lại giả vờ từ chối một phen, cuối cùng ủy khuất mà nhận lấy.

Ta ngược lại muốn xem kiếp này nàng ta sẽ diễn như thế nào.

Kiều Chi ủy khuất một lúc lâu, cứ nhìn chằm chằm ta. Trước đây khi thấy nàng ta như vậy, không cần nàng ta nói, ta đã sớm tự giác sắp xếp xe ngựa, trang phục cho nàng ta, còn phải dặn dò đủ điều, chỉ sợ nàng ta bị bạc đãi.

Ta không thèm để ý nàng ta, tự mình dặn dò người hầu. Kiều Chi làm bộ làm tịch một lúc lâu, thấy ta thật sự định đi rồi mới cuống lên.

“Tỷ tỷ, muội không sao đâu, muội chỉ muốn đi cùng tỷ thôi, một mình tỷ đi có gì thú vị chứ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta giật mạnh tay áo về.

“Ta không muốn đi cùng ngươi, nếu ngươi nhất định phải đi, thì ngồi xe phía sau đi.”

Sắc mặt Kiều Chi biến đổi. Xưa nay nàng ta vẫn tự cho mình là tiểu thư đích phủ của Kiều gia, chuyện gì muốn có đãi ngộ như ta, giờ nàng ta sao có thể cam tâm?

Khi Lý Thụy An và Giang Yến đến đón ta, đúng lúc chứng kiến cảnh này.

Giang Yến bước nhanh tới, không lộ dấu vết gì mà che chở Kiều Chi ra sau lưng, chau mày khó chịu hỏi ta: “Có chuyện gì vậy?”

Ta còn chưa kịp nói gì, Kiều Chi đã sướt mướt tranh lời trước ta.

“Là do muội khiến tỷ tỷ không vui, sáng sớm đã không muốn đi cùng xe với muội nữa.”

Lý Thụy An lập tức sa sầm mặt.

“Thiên Thiên, hôm qua thân thể Kiều Chi không khỏe, vậy mà vẫn dậy sớm vì muốn đi cùng nàng, sao nàng lại…”

Kiều Chi vội vàng đến bên cạnh Lý Thụy An, kéo tay y: “Muội không ngồi đâu, chàng đừng nói tỷ tỷ, đều là lỗi của muội.”

Ánh mắt Lý Thụy An nhìn nàng ta đầy vẻ đau lòng, gần như không nhịn được mà đưa tay lau nước mắt cho nàng ta.

Hắn ta lạnh mặt nói với ta: “Chi Chi từ nhỏ đã lớn lên cùng nàng, nàng hà tất phải vì bản thân không vừa ý mà dùng chút chuyện nhỏ này sỉ nhục nàng ấy!”

Hắn quay sang Kiều Chi, dịu giọng nói: “Không sao, muội đi cùng xe với ta.”

Kiều Chi nín khóc mỉm cười..

“Thụy An ca ca, huynh thật tốt.”

Giang Yến nhìn ta đầy ẩn ý, rồi đi cùng bọn họ: “Ta đi cùng xe với hai người.”

Ba người bọn họ sốt ruột lên cùng một xe, thậm chí không ai thèm quay đầu nhìn ta lấy một cái.

… Kiếp trước tuy ta cũng tham gia buổi săn bắn, nhưng lại bị Giang Yến và Lý Thụy An khuyên can, nói rằng tiểu như nhà quyền quý như ta không nên mạo hiểm, cứ để bọn họ và Kiều Chi mang chiến lợi phẩm về cho ta là được.

Kiếp này rõ ràng bọn họ cũng nói y hệt như vậy, thế nhưng Kiều Chi lại bám chặt lấy ta như kẹo da trâu.

Quả thực phiền phức vô cùng.

“Ta tự mình đi, các ngươi đừng đi theo.”

Ta một mình thúc ngựa xông lên phía trước.

Giang Yến và Lý Thụy An ở phía sau giả vờ gọi, nhưng ai nấy đều không chịu rời xa Kiều Chi dù chỉ một chút.

Kiếp trước sao ta lại không phát hiện ra chứ?

Nhưng ta không ngờ, trong bụi cỏ lại đột nhiên lao ra một con sói!