Từ nhỏ đến lớn hắn ta đều như vậy, thấy thứ gì tốt đều muốn mang về cho ta.
Thế nhưng kiếp trước ta đã chứng kiến quá nhiều những hành động như vậy của hắn ta, mới biết hóa ra còn có người có thể chia một trái tim thành hai nửa, không đúng… hẳn là thiên vị bên kia hơn một chút, bởi vì hắn sẵn lòng c.h.ế.t vì Kiều Chi.
Thấy ta không có ý nhận trâm, Giang Yến cũng chẳng để tâm, tự mình ngồi xuống đối diện ta, đôi mắt đẹp đẽ tràn đầy nhiệt tình, gần như muốn nhìn thấu tâm can ta.
“Thiên Thiên, nàng… đã chọn xong chưa?”
Trong mắt hắn ta đầy ắp mong chờ, cứ như thể hắn thật sự đang nôn nóng muốn lấy ta.
Nhưng ta biết, hắn ta đang lo lắng sợ hãi, sợ ta chọn hắn.
“Tên họ Giang kia! Ngươi đang làm gì vậy! Chúng ta đã nói thế nào! Không ai được phép ảnh hưởng đến sự lựa chọn của Thiên Thiên!”
Giọng Lý Thụy An nghiến răng nghiến lợi vang lên, hắn túm chặt lấy cổ áo Giang Yến, hai người gần như muốn lao vào đánh nhau.
“Thiên Thiên, nàng đừng nghe lời hắn.”
Y vội vàng lấy ra món quà mình mang đến: “Nàng xem, đây là tấm da cáo trắng mà thương nhân người Hồ mới đem đến gần đây, hiếm có chỗ nào trên toàn tấm da không có một sợi lông nào bị lỗi. Đợi đến mùa đông ta sẽ làm cho nàng một chiếc áo khoác lông cáo tuyệt đẹp, chắc chắn rất hợp với nàng!”
Nhưng ta biết, thực ra bọn họ đều sợ ta chọn trúng.
Bởi vì người còn lại… có thể có được Kiều Chi.
Ba chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau.
Bọn họ tranh giành nhau đối xử tốt với ta, khi còn nhỏ thì mua đủ loại đồ ăn thức uống, đồ chơi cho ta, lớn hơn thì lại mua đủ loại trang sức và y phục thời thượng. Ta không vui thì cả hai sẽ tìm mọi cách để dỗ dành ta, khi ra ngoài đi săn thì bọn họ sẽ như hai người hộ vệ tận tụy… Thậm chí đôi khi còn vì ta để ý ai, không để ý ai mà đánh nhau.
Ta cứ ngỡ đây là tình yêu.
Bây giờ nhìn lại, không ngờ rằng đó chỉ là phần thừa thãi trong mối tình rực rỡ của người khác.
Hai người này, dù là ai, cũng chưa từng đặt ta vào mắt.
Nhìn hai người bọn họ vẫn còn diễn trước mặt ta, ta cảm thấy có chút mệt mỏi.
“Một tháng sau ta sẽ trả lại tín vật, đến lúc đó hai người sẽ biết.”
“Ta mệt rồi, hai người về trước đi.”
Hai người bọn họ liếc nhìn nhau, đứng dậy, ánh mắt nhìn đối phương đầy vẻ khiêu khích, rồi lại quay đầu dịu dàng nhìn ta.
“Thiên Thiên, vậy chúng ta chờ tin tốt của nàng.”
Đúng lúc này, thị nữ của Kiều Chi lảo đảo xông vào, mặt đầy hoảng loạn.
“Tiểu thư, không hay rồi, tiểu thư nhà nô tì không biết làm, cơ thể không thoải mái mà ngất đi rồi.”
Giang Yến gần như lập tức đứng bật dậy, ghế cũng bị hắn làm đổ, vẻ lo lắng trên mặt suýt nữa không che giấu được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thiên Thiên, ta đi xem thử, nàng cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, chút chuyện nhỏ này nàng không cần phí tâm.”
“Đúng vậy,...” Lý Thụy An cũng không chịu yếu thế: “... Thiên Thiên, nàng sớm nghĩ kỹ đi.”
Rõ ràng trái tim của Lý Thụy An cũng đã bay lên rồi, vậy mà vẫn còn tranh thủ nháy mắt với ta.
Hắn ta khẽ mấp máy môi với ta.
“Đợi ta.”
Sau đó liền sốt ruột mà cùng Giang Yến đi thăm Kiều Chi.
Bước chân của hai người bọn họ vội vã như vậy, ta lặng lẽ nhìn, chỉ thấy thật nực cười.
Sao ta lại không nhìn ra được chứ?
Miệng thì nói giúp ta chia sẻ lo lắng.
Lòng thì cứ mãi quan tâm nàng ta.
Toàn bộ đều là cái cớ.
Đợi bọn họ đi rồi, ta lập tức sai người đập nát tất cả trà cụ mà bọn họ đã dùng qua.
Sau đó lại cho người dọn hết tất cả những món quà mà bọn họ đã tặng ta trong những năm qua.
Ta nhìn thấy cây trâm gỗ nhỏ Giang Yến tự khắc tặng ta khi bảy tuổi, lúc đó hắn vẫn là một cục bột nhỏ, tay đầy vết thương, vậy mà còn nghiêm túc nói với ta:
“Thiên Thiên muội muội, đợi ta lớn lên nhất định sẽ cưới muội, đây là tín vật của chúng ta.”
Ta nhìn thấy thanh kiếm gỗ nhỏ Lý Thụy An tự gọt tặng ta khi tám tuổi, y dùng thanh kiếm này đuổi con ch.ó hoang định cắn ta ven đường, còn bản thân thì bị cắn một miếng.
“Thiên Thiên, ta sẽ bảo vệ nàng cả đời!”
… Không dọn không biết, vậy mà đầy ắp hai gian phòng.
Đủ loại linh tinh, toàn là lời mộng mơ thuở thiếu niên.
Ta lặng lẽ nhìn đống quà đó rất lâu, rồi sai người lập danh sách, định bụng đến lúc đó sẽ gửi trả lại cùng với tín vật.
Hai người này ta đều không cần nữa, quà cáp cũng không cần giữ lại làm gì.
3
Sáng hôm sau, Kiều Chi, người tự xưng là cơ thể không khỏe, lại đúng giờ xuất hiện ở cửa.
Ta thoáng thấy trên đầu Kiều Chi cài một cây đại trâm, đầu trâm là hình chim sẻ ngậm ngọc, nhớ lại chiếc trâm bộ d.a.o mộc mạc Giang Yến tặng ta hôm qua, ta đột nhiên không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Thì ra là vậy.
Đại trâm tặng người trong lòng, trâm bộ d.a.o thì tùy tiện đưa cho ta.