Thiên Thiên

Chương 5



“Thái y nói bà có thể…  không qua nổi mùa đông này.”

“Những tiểu thư khác… “ Ta nói được một nửa, rồi tự giác nuốt nửa câu sau vào.

Danh tiếng của Hạ Tri Chiêu ở Kinh thành không hề tốt, nhà ai đàng hoàng lại cam lòng gả con gái bảo bối nhà mình cho hắn?

Nhưng ta vừa mới thoát khỏi ám ảnh về hai kiếp đều gặp phải những kẻ tệ bạc, thật sự đã có bóng ma đối với chuyện thành thân.

Xuất giá thì sao? Không xuất giá thì sao?

Cuối cùng đều giống nhau cả.

Ta suy nghĩ, cuối cùng vẫn từ chối.

“Xin thứ lỗi, Hạ công tử, chuyện vừa rồi ngươi cũng thấy rồi đấy, ta tạm thời không có ý định thành thân.”

Hạ Tri Chiêu không hề tỏ ra khó chịu vì bị từ chối, hắn chỉ thong thả đặt một miếng mồi trước mặt ta.

“Kiều tiểu thư, Kiều gia gia đại nghiệp đại, nếu một ngày biến cố ập đến…”

Đồng tử ta lập tức co lại, đời trước ta rơi vào những hoàn cảnh đó, sự suy tàn của gia tộc ta cũng là một nguyên nhân rất lớn.

Hắn vẫn tiếp tục thêm điều kiện.

“Nếu nàng còn những lo lắng khác, ta có thể đảm bảo sau khi thành hôn sẽ không nạp thiếp.”

“Nàng có thể suy xét lại không?”

Tại sao hắn nhất định phải cưới ta?

Ta càng thêm khó hiểu.

Kiếp trước, đến tận lúc chết, hắn chưa từng dính chút tin đồn về tình cảm nào, khoan đã - trong lòng ta dần dấy lên một suy nghĩ.

Chẳng lẽ hắn thích nam nhân, cần tìm một tấm bình phong sao?

4

Hạ Tri Chiêu đưa ta trở về, cả nhà ta gần như náo loạn cả lên.

Giang Yến và Lý Thụy An còn về trước cả chúng ta, bên cạnh còn có một Kiều Chi đang khóc lóc thút thít.

Vừa thấy ta bước xuống xe, hai người bọn họ lập tức sầm mặt tiến lên, một trái một phải nắm lấy tay ta.

“Thiên Thiên! Sao bây giờ nàng mới về!”

Hạ Tri Chiêu chắn trước mặt ta, đẩy bọn họ ra.

“Các ngươi muốn làm gì?”

“Tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi!” Kiều Chi khập khiễng đi tới, muốn kéo ta khỏi Hạ Tri Chiêu, nhưng bị hắn không chút lưu tình hất ra, nàng ta sợ hãi hô một tiếng 'ai nha' rồi ngã vật xuống đất.

Lúc này Giang Yến và Lý Thụy An cũng không giả vờ nữa.

“Kiều Thiên Thiên, sao nàng có thể độc ác như vậy!”

“Đúng là bọn ta đã cứu Chi Chi, nhưng nàng có sao đâu, đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sao nàng không thể rộng lượng một chút? Muội muội đã đứng ở cửa lâu như vậy, nàng về nhà lại không hề quan tâm vết thương của nàng ấy, ngược lại còn đi cùng nam nhân  xa lạ. Nàng quên rằng chúng ta vẫn đang bàn chuyện hôn sự sao!”

Lúc này Kiều Chi cũng không giả vờ nữa, khóc lóc thút thít nhào tới ôm cánh tay ta.

“Tỷ, muội không có ý gì khác, muội chỉ lo cho danh tiết của tỷ…”

 Câu châm ngòi này lập tức khiến không khí bùng nổ, Lý Thụy An gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Tri Chiêu.

“Buông nàng ấy ra.”

Giang Yến cũng mạnh mẽ bước tới.

“Hạ công tử, nhà chồng của Kiều Thiên Thiên chỉ có thể là một trong hai nhà ta và Thụy An, ngươi nên buông tay đi!”

Ta rốt cuộc cũng nhìn bọn họ một cái, nụ cười khóe môi mang theo ý giễu cợt..

“Hạ công tử chính là ân nhân cứu mạng của ta, đi cùng các ngươi ư? E rằng bây giờ ta đã bị sói cắn c.h.ế.t rồi.”

Giang Yến và Lý Thụy An lập tức cứng đờ, vẻ mặt lúng túng, bọn họ đều nghĩ đối phương sẽ cứu nàng, cho nên bản thân cứ yên tâm mà đi cứu người trong lòng, nào ngờ không ai cứu nàng, suýt chút nữa đã có chuyện lớn xảy ra.

Kiều Chi thấy tình thế không ổn, mắt lại đỏ hoe, tủi thân kéo ống tay áo Hạ Tri Chiêu.

“Hạ công tử, muội thay tỷ ấy đa tạ huynh…”

Hạ Tri Chiêu liếc nàng ta một cái, ánh mắt lạnh như băng, Kiều Chi lập tức cứng đờ, không dám bước thêm một bước.

Tròng mắt hắn đen láy, giọng nói cũng lạnh lùng.

“Ngươi tính là cái thá gì?”

Kiều Chi nghẹn lời, lần này nàng ta khóc thật.

Đúng lúc đó phụ mẫu nàng chạy tới, Hạ Tri Chiêu cung kính giao ta cho phụ mẫu, cuối cùng cúi người một cúi một cái thật sâu.

“Thiên Thiên tâm như lan phẩm như huệ, vãn bối vừa gặp đã yêu, chẳng mấy ngày nữa sẽ mời người đến Kiều gia cầu thân.”

Như sét đánh giữa trời quang.

Giang Yến và Lý Thụy An lập tức nổi trận lôi đình.

“Ngươi có ý gì!”

Ánh mắt Hạ Tri Chiêu từ trên cao liếc nhìn bọn họ.

“Là ý các ngươi đang nghĩ.”

Bọn họ lại quay sang tìm ta, một đám người ồn ào khiến đầu ta ong cả lên, ta còn đang định tìm người tính sổ, thì kẻ đầu sỏ gây chuyện đã lẳng lặng chuồn đi tự bao giờ.

Hai mắt ta tối sầm, bắt đầu nghi ngờ sâu sắc liệu việc ta chọn hắn có phải là ngay từ đầu đã làm sai lầm?

5

Chân ta bị thương không nặng, nhưng phụ mẫu vẫn lo lắng như gặp đại địch, chuẩn bị mời hết những thái y giỏi nhất Kinh thành đến xem một lượt.

Kết quả, người hầu còn chưa kịp ra khỏi cửa, thái y đã tới rồi.

Phụ mẫu ta nhìn nhau.

Sau khi xem xong vết thương và để lại một đống thuốc, tiễn thái y đi rồi, phụ mẫu với vào phòng hỏi ta.