“Thiên Thiên, chuyện này là sao?”
Mẫu thân nhìn ta hồi lâu, cẩn thận hỏi.
“Trước đây không phải con vẫn luôn thích một trong hai người bọn họ sao? Vật đính ước của người ta cũng đã được gửi đến, chỉ chờ con chọn lựa, sao đột nhiên lại xuất hiện một Hạ công tử?”
Ta cúi đầu nhìn đôi tay đầy đặn đang nắm lấy ta của mẫu thân, hai kiếp trước, bà đều vì lo lắng cho ta mà sớm qua đời, lúc ra đi còn gầy như củi…
Ta hít sâu một hơi, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
“Phụ thân, mẫu thân, con không muốn gả cho hai người bọn họ.”
Ta cắn môi, thành thật kể lại chuyện xảy ra khi đi săn hôm nay.
Phụ thân ta tức giận đến mức lập tức đứng bật dậy.
“Thật quá đáng! Sao hai tên tiểu tử đó có thể làm ra chuyện như vậy!"
“Còn Kiều Chi…” Mẫu thân ta cũng tức giận đến mức xoay vòng. “... bao nhiêu năm nay nhà ta chưa từng bạc đại nó, nó bày ra cái bộ dáng đó cho ai xem cứ!”
“Phụ thân…” Ta hít sâu một hơi: "... Người hãy giúp con điều tra xem, con sói kia rốt cuộc từ đâu mà ra. Lúc đó con mới chạy đến rìa rừng, bình thường không thể nào gặp được mãnh thú lớn như vậy.”
“Con nghi ngờ…”
Phụ thân nhìn ta.
“Con nghi ngờ là Kiều Chi… Nói không chừng, còn có kẻ khác nữa.”
Phụ thân xoa đầu ta, lòng bàn tay rộng lớn mang theo hơi ấm khiến ta an lòng.
“Ngoan, đừng sợ, mọi chuyện còn có phụ mẫu lo liệu.”
Hai kiếp ta đều không được c.h.ế.t tử tế, dốc hết sức cũng không thể bảo vệ được họ, giờ đây nhìn thấy phụ mẫu vẫn còn có thể tươi cười với mình, ta gần như lập tức bật khóc.
Kiều thị xuất thân là thương nhân buôn muối, giàu nứt đố đổ vách, ta còn là nữ nhi duy nhất của Kiều gia, thế nên phụ mẫu muốn ta kết thông gia với Giang gia hoặc Lý gia cũng có ý tìm cho ta một chỗ dựa sau này.
“Thiên Thiên của chúng ta, cả đời con cứ làm một người giàu có an nhàn, vô lo vô nghĩ là tốt rồi.”
Nhưng kiếp trước sau khi ta chết, chẳng bao lâu sau phụ mẫu cũng qua đời vì thương tâm, gia sản đồ sộ đều thành món hời cho kẻ khác.
“Hạ Tri Chiêu đó sao lại…” Mẫu thân ta buồn rầu: “... Không phải hắn là một tên công tử bột sao? Thiên Thiên, con phải suy nghĩ cho kỹ… Thật sự không được, nhà ta thà tuyển rể, cũng không thể để con gả bừa cho người ta!”
Cha ta cũng cau chặt mày, vẻ mặt đầy tâm sự.
Ta suy nghĩ, khẽ hỏi ông.
“Phụ thân, nhà ta gần đây có phải có chuyện gì không? Sao hai người lại gấp gáp muốn gả con đi như vậy?”
Phụ thân không nói gì.
Nhìn biểu cảm của ông, lòng ta chùng xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quả nhiên, sự suy tàn của gia tộc ta không phải là ngẫu nhiên, lúc này phụ thân ta hẳn đã nghe thấy tiếng gió, nên mới gần như dốc cả nửa Kiều gia làm của hồi môn cho ta.
Ta nhìn kỹ phụ thân, phát hiện tóc bạc của ông quả thật đã nhiều hơn trước rất nhiều, không khỏi thấy chua xót trong lòng.
Ta dự định đi nói chuyện thêm với Hạ Tri Chiêu.
Nếu gả cho hắn thật sự có thể bảo vệ Kiều gia, khong phải là không thể thử một lần.
Nhưng phụ thân lại vỗ đầu ta.
"Chuyện này không phải việc con cần lo lắng, phụ mẫu nhất định sẽ tìm cho con một nhà chồng tốt."
Nàng suy nghĩ, kể lại với phụ mẫu những lời Hạ Tri Chiêu đã nói trong xe.
"Trên xe, hắn nói với con rất chân thành, hay là… người giúp con hỏi thăm về Hạ Tri Chiêu?” Ta thử thăm dò hỏi.
Mặt phụ thân ta đen như đ.í.t nồi.
"Ta chỉ có một đứa con gái bảo bối là con thôi, dù ta có chết, cũng tuyệt đối sẽ không để con gả đi chịu khổ!"
Ta dở khóc dở cười, vội vàng an ủi.
"Cứ hỏi thăm trước, cũng không nhất định là nhân duyên xấu."
Nhớ lại con đường sự nghiệp của Hạ Tri Chiêu trong kiếp trước, ta cảm thấy người có thể ngồi lên vị trí đó gần như không phải là công tử bột thật sự, tin đồn phần lớn cũng là thật.
"Dù sao cũng coi như là đôi bên cùng có lợi, hắn gấp gáp cưới vợ để xung hỉ, có thể bảo vệ nhà ta cũng chưa chắc đã là chuyện xấu."
Phụ thân ta trầm ngâm suy nghĩ.
“Hạ Tri Chiêu là đệ đệ ruột của Quý phi, hiện giờ Thiên tử sủng ái Quý phi, Hạ Tri Chiêu muốn được trọng dụng chỉ là vấn đề thời gian…”
Rồi ông lập tức bị mẫu thân ta đánh vào đầu ‘bộp bộp’ mấy cái.
"Cái đồ thất đức nhà ông! Ông thật sự muốn dùng con gái để đổi lấy tiền đồ sao! Ta liều mạng với ông!"
...
Ta khuyên can mãi hai người họ mới chịu đi dò hỏi trước.
Ta làm nũng ôm lấy tay mẫu thân: "Thật sự không được thì con sẽ không gả cho ai cả, cả đời ở bên cạnh hai người."
Phụ thân ta vốn nghiêm nghị cũng không nhịn được mà bật cười, ông ấy đưa tay vỗ nhẹ ta: "Nói linh tinh gì thế, nhà người ta có nhi nữ thì trăm nhà đến cầu hôn, Thiên Thiên nhà ta nổi danh Kinh thành, thiếu gì người đến hỏi cưới!"
Mẫu thân ta cũng bật cười. "Vậy mẫu thân sẽ cho người đi dò hỏi, tuyệt đối không thể để bảo bối nhà ta phải chịu ấm ức."
6
Kết quả dò hỏi khiến phụ mẫu ta cơ bản hài lòng.
Hạ gia có lẽ đã chuẩn bị từ sớm, phụ mẫu ta vừa dò hỏi xong, ngày hôm sau người mai mối của Hạ gia đã đến tận cửa.
Bọn họ vậy mà lại đích thân mời Trương lão phu nhân của Dũng Nghị Hầu đến tận cửa làm mai. Vị lão phu nhân ấy có con cái đủ đầy, phu quân cả đời không nạp thiếp, đôi phu thê ân ái mặn nồng, là vị phu nhân may mắn nổi tiếng khắp Kinh thành.