Lúc sắp chết, chúng tôi gặp nhau một lần, nhưng cậu ấy chẳng nói được lời nào, vì cậu ấy bị câm.
Mắt cậu ấy đỏ hoe, vẫy tay với tôi, ý là muốn tôi đi, đi càng xa càng tốt.
Tôi cứ tưởng mình có thể bước ra khỏi đồn công an, nhưng chân tôi nặng trĩu, bước không nổi.
Tôi không hề sụp đổ khi bị coi là hung thủ, cũng không sụp đổ khi hết lần này đến lần khác bị thẩm vấn, ngay cả khi đối mặt với ba mẹ, tôi cũng không sụp đổ.
Nhưng lúc này, tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa.
Tôi đã làm ầm ĩ lên ở đồn công an. Tôi hét với tất cả mọi người: "Lục Húc đáng chết, những gì cậu ta làm với tôi, đáng c.h.ế.t ngàn lần vạn lần. Động cơ g.i.ế.c cậu ta là tôi, Tiểu Già là người ra tay, nhưng ba mẹ cậu ta, thầy cô ở trường, kể cả mấy người cảnh sát các anh cũng đều có trách nhiệm. Tôi đã nói với giáo viên rồi, tôi cũng đã báo cảnh sát rồi, ba mẹ cậu ta cũng biết cậu ta ức h.i.ế.p tôi, nhưng các người đều không quan tâm, hoàn toàn không quan tâm. Cậu ta là người xấu, cậu ta c.h.ế.t rồi, tại sao chúng tôi phải trả giá? Tại sao?"
Tôi cởi trần trước mặt mọi người, n.g.ự.c và lưng tôi đầy những vết sẹo.
Có vết bị bỏng do tàn thuốc, có vết do bị đánh đập, lại có những vết không thể nhìn thấy bằng mắt thường, là do kim đâm.
Hành động của tôi khiến tất cả đều kinh hoàng.
Cả đồn công an chìm trong im lặng, một lúc sau mới có một nữ cảnh sát lấy áo khoác che cho tôi.
Ánh mắt tôi quét qua từng người, họ trông đầy vẻ hoang mang, nhìn nhau không nói nên lời: "Tiểu Già là người bất hạnh, cậu ấy không có cha mẹ, không nói được, không được đi học, từ nhỏ đã chịu đủ bất công của xã hội, cậu ấy là người tốt, cậu ấy không đáng phải kết thúc như vậy. Nếu nhất định phải có người đền mạng cho Lục Húc, vậy để tôi làm người đó đi, xuống địa ngục tôi cũng không sợ hắn nữa."
Họ muốn đưa tôi đi, nhưng tôi không chịu, tôi giằng ra khỏi tay nữ cảnh sát: "Đã thế này thì thêm vài người xuống địa ngục cùng đi, tôi có bằng chứng, bằng chứng bọn chúng bắt nạt tôi, đều do chúng tự quay, tôi sẽ kiện chúng, tôi muốn chúng phải ngồi tù."
Tôi đã phải tốn rất nhiều công sức mới lấy được mấy cái video đó.
Chúng nghĩ tôi sợ mấy video đó bị lộ, nhưng thật ra tôi chẳng sợ từ lâu rồi.
Tôi chỉ sợ không thể tham gia kỳ thi đại học bình thường, sợ mình không nắm bắt được tương lai.
Sau khi tôi nộp bằng chứng, tất cả những đứa tham gia bắt nạt tôi đều bị bắt.
Ba mẹ chúng vì muốn cứu chúng nên ngày nào cũng tới cầu xin tôi tha thứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Có người đưa tiền, có người quỳ lạy, nhưng tôi không hề nhượng bộ.
Rồi thì chúng lại bắt đầu đe dọa.
Tôi luôn mang theo máy ghi âm bên người, lúc nào cũng sẵn sàng thu thập chứng cứ phạm tội của chúng.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Bọn họ hết cách, đúng là hết cách, ngay cả nhà họ Lục mất con cũng chịu, bọn họ còn cách nào nữa?
Bọn họ chỉ có thể trách mình không dạy con cho tốt, nhưng cũng coi như là may mắn, con cái vẫn còn sống, rồi chỉ biết trơ mắt nhìn tương lai của chúng tiêu tùng, mà chẳng làm gì được.
Mọi người đều nghĩ vụ án đến đây là xong, tiếp theo chỉ còn chờ pháp luật phán xét Tiểu Già.
Nhưng không phải, cảnh sát khám xét đồ đạc của Tiểu Già thì tìm được một cuốn nhật ký cháy mất một nửa, bên trong phần lớn đều là nội dung về tôi.
Tuy có vài chỗ đã bị cháy, nhưng vẫn đọc được rất nhiều chi tiết.
Ví dụ như, chính tôi là người hẹn Tiểu Già đi xem bộ phim có tình tiết "Khóa Linh", là tôi kể với Tiểu Già về việc tôi muốn g.i.ế.c Lục Húc thế nào, cũng là tôi bày cho cậu ấy cách xử lý xác c.h.ế.t ra sao, vân vân.
Cảnh sát nghi ngờ tôi cố tình xúi giục Tiểu Già g.i.ế.c người.
Ngày tôi nhận được giấy báo nhập học thì cũng là ngày tôi bị bắt lại.
Nhưng chưa kịp để họ thẩm vấn, thì ngay hôm đó Tiểu Già đã tự tử trong trại giam.
Nghe nói, Tiểu Già đã dùng giấy vệ sinh thấm ướt nhét vào miệng và mũi mình, rồi bị ngạt thở mà chết.
Vụ án cũng theo đó mà khép lại.
Dù cảnh sát có bao nhiêu nghi ngờ trong lòng, cũng chẳng ích gì, vì cuốn nhật ký, lại còn là cuốn bị cháy một nửa, không thể dùng làm bằng chứng được.
Thậm chí, họ còn không thể công khai chuyện cuốn nhật ký.
Những suy đoán của họ, cuối cùng cũng không thể thành sự thật.
Thế là tôi nghiễm nhiên thoát tội.
Tôi chỉ muốn rời khỏi thành phố này, đến một nơi hoàn toàn mới, quên hết mọi chuyện và bắt đầu lại.
Nhưng, vào một đêm hết sức bình thường, căn nhà thuê của chúng tôi bất ngờ bị nổ ga, cũng may là cả nhà ba người tôi đều không có ở nhà.
Sự việc bị báo chí thổi phồng lên, cho rằng nhà họ Lục trả thù.