Thiên Y Vô Phùng

Chương 11



Ba của Lục Húc và công ty của nhà họ Lục đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Cuối cùng thì ba của Lục Húc cũng phải ra mặt tổ chức họp báo để xoa dịu dư luận. 

Trong buổi họp báo, ông ta đầu tiên tự nhận trách nhiệm về việc giáo dục con cái chưa tốt, tiếp theo, thay mặt Lục Húc chân thành xin lỗi tôi, cuối cùng, ông ta nói cái c.h.ế.t của Lục Húc là một cú sốc lớn đối với cả hai vợ chồng, và việc hung thủ đã bị trừng trị cũng xem như là một chút an ủi, giờ đây họ cần rất nhiều thời gian để hàn gắn vết thương lòng. 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Sau một hồi vòng vo, ông ta mới khẳng định mình sẽ không trả thù, nhưng chẳng mấy ai tin ông ta, cổ phiếu công ty ông ta vì thế mà rớt giá thê thảm. 

Nhưng tôi thì tin, bởi vì người gây ra vụ nổ ga chính là tôi. Sau này, tôi an táng Tiểu Già, ba mẹ tôi trở về quê, còn tôi cũng rời khỏi nơi này để nhập học đại học. 

Tôi tin thời gian sẽ chữa lành tất cả. Nhưng trên tàu, tôi gặp Phó Dư An, anh ta ngồi ngay đối diện tôi.

Phó Dư An nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng, ông ta cười nhạt, có chút khâm phục nói: "Tôi từng tham gia rất nhiều vụ án, nhưng chưa từng thấy ai có kế hoạch nào chu đáo đến vậy, vậy cuốn nhật ký kia, tại sao cô không để nó cháy hết?"

"Tôi không biết ông đang nói gì?"

Ông ta cũng chẳng cần tôi trả lời, tự nói tự đáp: "Bây giờ mà kết án tử hình rất khó, dù cậu ta g.i.ế.c người rất tàn bạo, nhưng chỉ cần thành khẩn nhận tội, nhiều khả năng sẽ chỉ bị tù chung thân, nếu cải tạo tốt, biết đâu một ngày nào đó sẽ được ra tù. Cuốn nhật ký bị cháy dở kia, là do cô dùng để ép hắn vào đường cùng, đúng chứ?"

 

Tôi nghiêm mặt nói: "Ông Phó, nếu ông còn nói mấy lời này với tôi, tôi sẽ kiện ông tội phỉ báng."

"Lấy sự tàn nhẫn mà người khác đã làm với cô, để trả thù lên người vô tội, lương tâm cô không cắn rứt sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/thien-y-vo-phung/chuong-11.html.]

“Đương nhiên là có. Nhưng Tiểu Già tự nguyện mà! Đó là lựa chọn của cậu ấy.

Nếu không, cậu ấy đã không đưa cây thánh giá cho tôi, đã không tự thú, và càng không tự sát. Tôi sẽ sống thật tốt với những mong ước của cậu ấy. Tôi sẽ cảm nhận vị ngọt ngào từ những viên kẹo của cậu ấy, tôi sẽ thưởng thức hương thơm từ những đóa hoa của cậu ấy, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ về cậu ấy.”

 

“Thực ra, cô đã không còn sợ những video đó bị lộ ra ngoài từ lâu rồi, ngày hôm đó, không phải Lục Húc uy h.i.ế.p cô, mà là cô uy h.i.ế.p Lục Húc. Video bị phát tán, cô là nạn nhân, cô sẽ bị người ta bàn tán, nhưng cậu ta sẽ phải ngồi tù, cho nên, cậu ta đã cùng cô vào rừng. Rồi, cô lại để Tiểu Già biết được chuyện này, cô cố ý chọc giận Lục Húc, để cậu ta ra tay với cô, sau đó cô bỏ trốn, Tiểu Già, người muốn bảo vệ cô, đã dùng cách mà cô từng nói để g.i.ế.c cậu ta. Việc chôn quần áo dính m.á.u dưới cây thiên trúc quế, không phải là 'Khóa Linh' gì cả, mà là manh mối mà cô cố ý để lại, tháng sáu mưa nhiều, nếu không chôn sâu hơn, chứng cứ sẽ bị nước mưa cuốn trôi. Chuyện này, rõ ràng có thể trở thành một vụ án không có đầu mối, cô hoàn toàn có thể thực hiện một vụ án hoàn hảo, nhưng cô lại cố tình để lại chứng cứ - sợi dây chuyền thánh giá kia.

 Bởi vì, trên đời này không có bí mật nào là chỉ có hai người biết, trong kế hoạch của cô, Tiểu Già nhất định phải chết."

 

Tôi không trả lời câu hỏi của ông ta, chỉ nhàn nhạt nói: "Bây giờ, tất cả đã kết thúc rồi."

 

Lục Húc đã chết, Tiểu Già đã chết, tất cả những người từng ức h.i.ế.p tôi, đều đã vào tù.

"Không," Phó Dư An lắc đầu: "Trong vụ án thực tế, cô đã làm mọi thứ hoàn hảo, nhưng trong vụ án mà cô muốn chúng tôi biết, cô đã phạm tội bao che. Cô cần phải nhận sự phán xét của pháp luật. Cô sẽ không thể học đại học được nữa. Cô sẽ trở thành tội phạm, dù sớm muộn gì cô cũng sẽ ra tù, nhưng cô sẽ không còn tương lai tươi sáng nữa."

Ông ta nói: "Cô có thể oán trách cảnh sát đã không giải cứu cô kịp thời, nhưng cô không thể đùa giỡn với pháp luật."

Khi tàu dừng lại, đội trưởng Trương đã ở đó đợi tôi.

(Hết)