Thiết Bản Tinh Tu Tiên Ký

Chương 4



8.

Lão già không so đo với ta, mà quay sang nói với Thẩm Trục Phong: “Lão phu du ngoạn bên ngoài, phát hiện dấu vết của yêu nhân Ma giáo, theo dấu vết mà đến đây. Còn ngươi, vì sao lại làm khó một nha đầu nhỏ ở đây?”

Bị vạch trần chuyện bắt nạt một nữ hài, sắc mặt Thẩm Trục Phong có chút đỏ bừng. Cúi đầu nói: “Đệ tử cũng là truy đuổi yêu nhân Ma giáo nên đến đây, trên đường cứu được nha đầu này. Nghe con bé nói Ma giáo đồ sát thôn, mới dẫn con bé về thôn xem sao. Không ngờ, vừa đến đã thấy nha đầu này sát sinh!”

“Tuổi còn nhỏ mà đã độc ác như vậy, ai biết có phải bị yêu nhân Ma giáo mê hoặc hay không, sau này e rằng sẽ trở thành họa lớn, không thể giữ lại...”

Nam chính này, là một kẻ ngốc, đã kiểm tra xong. Vì lời nói của hắn quá vô não, nên ta cười khẩy.

Sắc mặt Thẩm Trục Phong lập tức tối sầm, rút kiếm định đ.â.m ta: “Tiểu yêu nữ, tự tìm cái chết!”

Trạm Én Đêm

Ta thấy nam chính lên cơn điên, bèn nhắm mắt lại. Nghĩ rằng, nếu ngươi dùng kiếm c.h.é.m ta, thì sẽ c.h.é.m trúng vạn năm Hàn thiết đấy nhé!

Đang chuẩn bị xem cảnh hắn kiếm gãy người vong, không ngờ lão già trước mặt lại tung một cước đá hắn bay đi: “Đồ nghịch đồ, bắt nạt một nữ oa nhi (cô bé con) thì có bản lĩnh gì? Sư phụ ngươi dạy ngươi như vậy sao?”

Cú đá của lão già thật sự không tầm thường. Một là sự áp đảo về vai vế, hai là sự áp đảo về thực lực.

Mùa trước, thuộc về thời đại của những kẻ mạnh trong tiên hiệp, toàn là những đại năng có sức chiến đấu khủng khiếp. Hoàn toàn khác với loại nam chính chỉ tồn tại để yêu đương như Thẩm Trục Phong.

Thế nên hắn trực tiếp bị đá văng ra, còn nôn ra máu.

Ta không nhịn được vỗ tay: “Lão gia gia, giỏi quá đi!”

Liễu Hồi Phong vuốt râu, hiền từ nhìn ta: “Bây giờ lại gọi là gia gia rồi, không gọi là lão già nữa sao?”

Ta đáp: “Giỏi thì gọi là gia gia, không giỏi thì gọi là lão già.”

Liễu Hồi Phong “ha ha ha”, cười càng sảng khoái hơn. Ông ta cúi người xuống, hòa nhã hỏi ta: “Nha đầu, tại sao ngươi lại g.i.ế.c con ch.ó hoang này?”

Ta nhìn ông ta bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc: “Không giết, chó hoang sẽ ăn thi thể. Cả thôn hơn trăm người đều đang nằm dưới đất đấy. Ta chôn họ mất ba ngày liền! Tay còn nổi đầy bọng nước!”

Một chuyện hiển nhiên như vậy, ta, một tấm Thiết bản tu thành tinh còn hiểu, cần gì phải hỏi?

Sau đó Liễu Hồi Phong nhìn Thẩm Trục Phong bằng ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc, như thể nhìn thấy giới hạn trí tuệ và sự vô liêm sỉ của hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

9.

Sau khi hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện, Liễu Hồi Phong nhìn Thẩm Trục Phong một cái, để hắn tự mình lĩnh hội. Rồi cúi người về phía ta: “Nha đầu, người trong thôn ngươi đều đã chết, có nguyện ý theo lão phu không?”

Thẩm Trục Phong sững sờ, Lâm Khuynh Tuyết, người đang sợ đến tè ra quần, cũng bò dậy.

Thẩm Trục Phong hỏi: “Sư thúc tổ, ý người là... muốn nhận nha đầu này làm một nha hoàn hầu hạ lặt vặt?”

Lâm Khuynh Tuyết cũng dùng giọng điệu đầy ghen tị nói: “Tiểu Hoa tỷ tỷ, chúc mừng tỷ, phái Thanh Hành là môn phái lợi hại nhất trong tiên môn, tuy tỷ chỉ có thể làm nha hoàn, nhưng...”

Ta vừa định nói, không đi. Làm nha hoàn thì ai muốn đi chứ?

Không ngờ, Liễu Hồi Phong trực tiếp phản bác, quay sang Thẩm Trục Phong: “Ngươi không thấy tư chất của nha đầu này sao?” Nói xong, ông ta đặt một viên ngọc thử linh căn lên đỉnh đầu ta.

Chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng vọt lên trời, chấn động tứ phương, chiếu sáng tất cả mọi thứ trước mắt như ban ngày.

Thẩm Trục Phong đầu tiên là ngây người, sau đó thì tê liệt: “Thiên... Thiên phẩm Kim Linh Căn???”

“Tư chất này, đừng nói là ở Thanh Hành Tông, mà ngay cả nhìn khắp giới Tu tiên, cũng là vạn người khó có được!!!” Nói đến đây, giọng điệu của hắn ta đã thay đổi: “Sư thúc tổ, là đệ tử mắt kém. Đệ tử sẽ lập tức nhận nữ hài này làm đồ đệ, cho con bé làm đệ tử nội môn của Thanh Hành Tông.”

Đệ tử nội môn của Thẩm Trục Phong, chẳng phải là cùng môn với Lâm Khuynh Tuyết sao? Không đâu, ta không muốn thấy nàng ta mập mờ với Đại sư huynh, đấu đá với Đại sư tỷ, và diễn cảnh tình yêu cấm kỵ với sư tôn!

Vừa định từ chối, thì nghe Liễu Hồi Phong hừ lạnh một tiếng: “Người mà lão phu đã để mắt tới, ngươi cũng dám tranh giành? Lão phu muốn con bé nhập vào môn hạ Thanh Hành Tông của ta, làm đệ tử thân truyền của ta!!!”

Nếu ông ta nói là đệ tử thân truyền, thì ta lại tỉnh táo rồi đây. Phải biết rằng, vị sư thúc tổ này có vai vế cực cao, là sư đệ của sư phụ của sư phụ Thẩm Trục Phong.

Là trưởng lão có vai vế cao nhất còn tồn tại của phái Thanh Hành. Từ ngàn năm trước đã có tu vi Hóa Thần Kỳ hậu kỳ. Những người cùng vai vế với ông ta, người thì đã phi thăng, người thì đã binh giải (giải thể cơ thể để linh hồn sống), người thì đã chuyển thế.

Có thể nói, những người mạnh hơn ông ta đều đã phi thăng, những người chưa phi thăng thì không ai mạnh bằng ông ta. Được coi là lão già mạnh nhất trên mặt đất!

Quan trọng nhất, nếu ta trở thành đệ tử thân truyền của ông ta, ta sẽ là sư thúc của Thẩm Trục Phong, địa vị siêu cấp tăng cấp!

Do dự một giây đều là bất kính với vai vế. Ta hỏi: “Có bao cơm không?”

Liễu Hồi Phong đáp: “Bao!”