10.
Lâm Khuynh Tuyết, tiểu trà xanh c.h.ế.t tiệt kia, vừa ghen tị vừa đố kỵ. Khi thấy ta được trưởng lão của Thanh Hành Tông nhận làm đệ tử thân truyền, nàng ta lập tức không vui nữa: “Lão gia gia, Khuynh Tuyết... Khuynh Tuyết cũng muốn làm đệ tử thân truyền của người, người cũng nhận cả Khuynh Tuyết được không?”
Nàng ta vừa dứt lời, sắc mặt của Thẩm Trục Phong có chút khó coi. Hắn đưa tay kéo nàng ta: “Khuynh Tuyết, đừng vô lễ!”
Lâm Khuynh Tuyết tuy còn nhỏ, nhưng tâm cơ lại rất nhiều. Vừa nhìn thấy Liễu Hồi Phong đã biết ông ấy lợi hại hơn Thẩm Trục Phong rất nhiều. Không màng đến biểu cảm của Thẩm Trục Phong, nàng ta lao đến ôm lấy chân của Liễu Hồi Phong: “Lão gia gia! Xin người, Khuynh Tuyết thật sự rất muốn làm đồ đệ của người!”
Liễu Hồi Phong vuốt râu, cúi đầu quan sát Lâm Khuynh Tuyết dưới chân: “Ồ? Vậy ngươi nói cho lão phu nghe, vì sao lại muốn bái lão phu làm sư phụ?”
Lâm Khuynh Tuyết khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem: “Khuynh Tuyết muốn trở nên mạnh mẽ, g.i.ế.c c.h.ế.t yêu nữ của Ma giáo kia, báo thù cho cha mẹ, cùng tất cả nam nữ già trẻ trong thôn!”
Liễu Hồi Phong lại nhìn về phía ta: “Nha đầu, còn ngươi?”
Ta đáp: “Được bao cơm. Sư tôn, đói rồi, cho cơm.”
Thái độ khinh bỉ của Thẩm Trục Phong dành cho ta biểu lộ rõ mồn một: “Sư thúc tổ, nếu xét về tư chất, Khuynh Tuyết cũng là Thiên phẩm Thủy Linh Căn, hơn nữa con bé thông minh lanh lợi, so với nha đầu tham ăn này, càng thích hợp làm đệ tử của người...”
Liễu Hồi Phong lại nhìn ta, hài lòng gật đầu, nói với Thẩm Trục Phong: “Nha đầu Khuynh Tuyết tuổi còn nhỏ, tâm tư đã quá phức tạp, sát khí quá nặng, không thích hợp để kế thừa đạo thống của lão phu. Tiểu Hoa có tâm tư chất phác, đơn thuần. Tuổi còn nhỏ mà đã có cảnh giới này, mới là truyền nhân mà lão phu luôn tìm kiếm!”
“Chuyện này lão phu đã quyết, ngươi đừng nói nữa!” Dứt lời, ông ta cúi người, đưa tay ra trước mặt ta: “Nha đầu! Lên đây! Sư tôn dẫn con đi ăn cơm!”
Lão già cao hơn hai mét, cánh tay còn to hơn cả bắp đùi của Thẩm Trục Phong. Ta ngồi lên đó, ông ấy liền mang ta đi. Bỏ lại Thẩm Trục Phong với tâm trạng phức tạp và Lâm Khuynh Tuyết đầy lòng không cam chịu.
Liễu Hồi Phong hỏi: “Nha đầu, sao con lại nặng như vậy?”
Ta nói: “Ha ha ha! Bởi vì người ta là Thiết bản mà~!”
Liễu Hồi Phong: “Ừm! Cơ thể quả thực rất cứng cáp, lão phu thích!”
11.
Liễu Hồi Phong dẫn ta về Thanh Hành Tông, nhận ta làm đệ tử thân truyền trước mặt toàn tông môn.
Thẩm Trục Phong gọi ta là Tiểu sư thúc, còn tất cả mọi người trong tông môn đều gọi ta là sư thúc tổ.
Lâm Khuynh Tuyết cũng được Thẩm Trục Phong nhận làm đệ tử nội môn, đứng thứ bảy, được các sư huynh sư tỷ gọi là Tiểu Thất.
Ta thì khác, sư tôn của ta cả đời chỉ có một đệ tử là ta, đi đâu cũng là Đại ca!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đó chính là thân phận đích truyền chính tông!
Hơn nữa, ta phát hiện ra rằng tuy sư tôn của ta là Trưởng lão của Thanh Hành Tông, nhưng phương thức tu luyện của ông lại khác với những người khác.
Thanh Hành Tông từ trên xuống dưới, tu luyện công pháp Luyện Khí nội môn, nhưng sư tôn của ta lại tu luyện công pháp Luyện Thể ngoại môn.
Nói một cách dễ hiểu, đó chính là tấn công vật lý và tấn công phép thuật.
Những tiểu đệ tử khác, cầm kiếm gỗ, múa may vài đường, rồi nặn ra mấy quả cầu lửa, cầu nước. Còn ta, lại chỉ lo ăn đòn???
Buổi sáng lười biếng không chịu dậy, sư tôn đến cho ta hai cú đấm.
Đến giờ ăn sáng, sư tôn đá ta từ trên đỉnh núi xuống, bắt ta phải tự mình trèo lên mới được ăn sáng.
Người ta đã học được ngự kiếm phi hành rồi, sư tôn lại bắt ta đứng dưới thác nước để cảm nhận niềm vui của thác nước đổ xuống ba ngàn thước.
Nhưng lão già Liễu đối với ta rất tốt, mỗi lần đánh xong lại khen ta thật chịu đòn: “Nha đầu, con có Thánh thể Luyện Thể bẩm sinh! Là người thích hợp nhất để kế thừa thuật Luyện Thể của lão phu!”
Để cơ thể ta cứng cáp và chịu đòn hơn, ông ấy ngày nào cũng cho ta ăn thịt Yêu thú cao cấp, uống m.á.u Linh thú cao cấp. Còn dùng thảo dược quý hiếm để điều chế những loại thuốc bổ thân thể, nấu thành nước để ta ngâm mình.
Trạm Én Đêm
Lão già đã sống mấy ngàn năm, cũng không có con cái, có thứ gì tốt đều vung tay hào phóng.
Năm năm trôi qua, ta đã mạnh hơn, cũng đã lớn hơn. Mới mười hai tuổi, ta đã cao đến một mét sáu. Càng có vẻ uy nghiêm của một sư thúc tổ.
Lâm Khuynh Tuyết có chút ghen tị với ta, vì nàng ta mười tuổi nhưng chỉ cao một mét ba. Nàng ta đi khắp nơi kể với mọi người rằng lão già Liễu đang hành hạ ta.
Nàng ta mặc bộ đạo bào màu hồng của đệ tử nội môn, đầu búi hai búi nhỏ, được nuôi trắng trẻo mập mạp, trở nên xinh đẹp đáng yêu hơn rất nhiều.
Nàng ta chạy đến dưới thác nước nơi ta tu luyện và nói những lời đầy trà xanh: “Tiểu Hoa tỷ tỷ, hay là tỷ cũng đến làm đệ tử của sư tôn muội đi?”
“Sư tôn và các sư huynh, sư tỷ đối với muội đều rất tốt, họ cho muội mặc quần áo đẹp, còn dạy muội pháp thuật và dùng kiếm!” Nói rồi, nàng ta biểu diễn một quả cầu nước: “Tiểu Hoa tỷ tỷ, tỷ có làm được không?”
Ta không làm được, nhưng ta học cái này làm gì?
“Ta là sư thúc của sư phụ ngươi, theo quy tắc, ngươi phải gọi ta là sư thúc tổ.”
Sắc mặt Lâm Khuynh Tuyết lập tức thay đổi, mím môi tủi thân: “Tiểu Hoa tỷ tỷ, tỷ vẫn còn giận chuyện ngày đó sao?”
“Khi đó muội còn nhỏ, vì quá sợ hãi nên mới làm như vậy, Tiểu Hoa tỷ tỷ, người tha lỗi cho muội nhé?”
Ta nói: “Ngươi đi đi được không? Đang làm lỡ việc tu luyện của ta.”