Thiết Bản Tinh Tu Tiên Ký

Chương 7



14.

Vệ Vô Nhai không cho Lâm Khuynh Tuyết tiết lộ chuyện hắn ta thua ta trong trận tỷ thí. Nhưng kiếm của hắn ta đã gãy, còn phải bò dưới đất và la hét. Chuyện này nhanh chóng đến tai lão già Thẩm Trục Phong.

Tuy hắn là nam chính, vẻ ngoài vẫn như một người hai mươi mấy tuổi, nhưng tuổi thật đã hơn một ngàn tuổi. Gọi hắn ta là lão già, chẳng thiệt chút nào.

Hắn ta rất hộ đoản (che chở đệ tử), phát hiện Vệ Vô Nhai bị thương, lập tức tìm đến hắn, đích thân trị thương và hỏi rõ ngọn ngành.

Lâm Khuynh Tuyết, tiểu trà xanh đó, để lấy lòng Vệ Vô Nhai, lại đi mách lẻo về ta: “Là... là sư thúc tổ. Đại sư huynh tỷ thí với sư thúc tổ, nên mới bị thương.”

Nàng ta nói vậy cũng không sai.

Vệ Vô Nhai không giải thích cho ta, thế là Thẩm Trục Phong xông đến Thiên Tinh Nhai của sư tôn ta.

“Lâm Tiểu Hoa, ngươi ra đây cho ta! Vô Nhai và ngươi vốn không có ân oán gì, tại sao ngươi lại làm hắn bị thương?”

Trong nguyên tác, Thẩm Trục Phong được miêu tả là người cực kỳ bao che khuyết điểm. Nhưng sự bao che của hắn ta lại rất hai mặt, chỉ cho phép đệ tử của mình phóng hỏa, không cho đệ tử của người khác châm đèn.

Cũng như bây giờ, ta thực ra không làm gì cả, mà hắn đường đường là một Tông chủ Thanh Hành Tông, lại tìm đến gây sự với ta.

Nhưng không may, khi hắn ta xông vào, ta đang ngâm mình trong sân.

Trạm Én Đêm

Tuy ta có thuộc Tính thiết bản, n.g.ự.c cũng bằng phẳng như Thiết bản, nhưng nam nữ bảy tuổi đã có khác biệt, huống chi ta gần mười ba.

Hắn ta nhìn ta tắm chắc chắn là không được!

Ta hỏi: “Tông chủ sư điệt, ngươi nhìn ta tắm làm gì?”

Sư tôn đang ở trong nhà pha thuốc, nghe vậy lập tức thi triển thần thông xuất hiện, một cước đá bay hắn ta: “Thẩm Trục Phong, đồ già không biết tôn trọng, lại dám lén lút nhìn đồ đệ của lão phu tắm!”

Thẩm Trục Phong muốn phản kháng, nhưng lại bị sư tôn ta đ.ấ.m một cú vào mặt đất.

Thực lực đó, hoàn toàn là sự áp đảo. Thẩm Trục Phong, không thể phản kháng nổi.

Ta đã nói mà, tu pháp thật sự không bằng tu thể.

15.

Ta mặc quần áo xong, đi đến trước mặt Thẩm Trục Phong, từ trên cao nhìn xuống hắn ta: “Tông chủ sư điệt, ngươi tìm ta làm gì?”

Thẩm Trục Phong vì uy nghiêm của sư tôn ta, không dám lớn tiếng, hạ giọng chất vấn ta: “Kiếm của Vô Nhai có phải ngươi làm gãy không, vết thương của hắn có phải do ngươi gây ra không?”

Ta suy nghĩ một chút: “Cũng coi như là vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thẩm Trục Phong: “Đồng môn không được phép đánh nhau riêng! Ai vi phạm sẽ bị phạt nặng! Mời Tiểu sư thúc, tự giác đến Giới Luật Đường nhận phạt!”

Ta nói: “Ta không đánh nhau với hắn.”

Thẩm Trục Phong sững sờ: “Cái gì?”

Ta lục lọi trên người: “Thật mà, ta không đánh nhau với hắn. Sư tôn không cho ta vũ khí. Là hắn tự mình, cầm kiếm c.h.é.m ta, rồi bị chấn bay đi. Thanh kiếm đó là nó tự gãy.”

Sư tôn kịp thời xuất hiện sau lưng ta, nói đỡ cho ta, cũng là để thể hiện thực lực của mình: “Đúng vậy! Tu sĩ Luyện Thể chúng ta, không dựa vào ngoại lực, hoàn toàn dựa vào sức mạnh của chính cơ thể.”

“Với thực lực hiện tại của Tiểu sư thúc của ngươi, tùy tiện chấn gãy một thanh Huyền cấp phi kiếm, cũng là chuyện dễ như trở bàn tay!”

Thẩm Trục Phong cảm thấy trí thông minh của mình bị sỉ nhục, tức giận mắng lớn: “Sư thúc tổ, người có phải quá bao che rồi không?”

“Mặc dù thuật Luyện Thể của người rất mạnh, nhưng nha đầu này mới mười hai tuổi, chỉ tu luyện với người chưa đầy năm năm!”

Sư tôn hỏi: “Năm năm còn chưa đủ sao? Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi là phế vật à? Ngươi đoán xem ngày đó khi ngươi lên núi, tại sao lão phu lại không nhận ngươi?”

Thẩm Trục Phong, một nam chính trong truyện ngược luyến tiên hiệp, chưa bao giờ phải chịu sự tủi nhục như vậy.

Sư tôn cũng cảm thấy mình nói quá thẳng thừng. Thế là ông chỉ vào ta: “Ngươi không tin? Vậy thì ngươi cầm một thanh Huyền cấp Linh kiếm đến c.h.é.m con bé đi.”

Thẩm Trục Phong sững sờ: “Sư thúc tổ, chuyện này không thỏa đáng. Tiểu sư thúc làm người khác bị thương là nàng ấy sai, nhưng tội không đáng chết. Với tu vi của ta...”

Sư tôn ngắt lời: “Ít nói nhảm đi, bảo ngươi c.h.é.m thì cứ chém!”

Thế là... Thẩm Trục Phong lại làm hỏng một thanh Huyền cấp phi kiếm nữa. Hắn ta tức đến tái mặt, nghiến chặt răng, môi run rẩy rồi quay về.

Nghe nói sau khi về, hắn ta mắng Vệ Vô Nhai một trận, bắt Vệ Vô Nhai đến Tư Quá Nhai bế quan ba năm.

Mầm mống tình yêu sớm nở của Vệ Vô Nhai và Lâm Khuynh Tuyết vừa mới nảy mầm, đã bị Thẩm Trục Phong dập tắt.

16.

Vì Thẩm Trục Phong cuối cùng cũng nhận ra việc g.i.ế.c ta rất khó khăn nên đã dặn dò tất cả mọi người đừng chọc vào ta.

Hắn, thân là tông chủ một phái, lại đi đầu cô lập ta!

Nhưng hắn sai rồi, cường giả chân chính không có bạn bè. Không phải hắn cô lập ta, mà là ta, Lâm Tiểu Hoa, cô lập tất cả bọn họ!

Ba năm thoáng chốc trôi qua, Vệ Vô Nhai cuối cùng cũng được thả ra trước khi Thương Long Bí cảnh mở cửa.

Bế quan ba năm, hắn ta cuối cùng cũng đột phá Trúc Cơ hậu kỳ, thành công kết đan, trở thành một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ.