Thiết Bản Tinh Tu Tiên Ký

Chương 8



Thương Long Bí cảnh là một Bí cảnh được hình thành sau khi một trong Tứ đại thánh thú, Thương Long tôn giả, ngã xuống vào vạn năm trước.

Mỗi một trăm năm sẽ mở ra một lần.

Đệ tử của các môn phái, có tu vi trên Luyện Khí Kỳ nhưng không vượt quá Kết Đan kỳ, đều có thể lập đội đến thám hiểm khi Bí cảnh mở ra.

Dựa vào thực lực và cơ duyên của bản thân, họ có thể có được thiên tài địa bảo và công pháp, vũ khí bên trong.

Và người dẫn đội của Thanh Hành Tông lần này, chính là Vệ Vô Nhai, người vừa mới bước vào Kết Đan kỳ.

Khi thống kê danh sách những người tham gia Bí cảnh thí luyện, sư tôn đã đặc biệt dặn dò thêm tên ta vào: “Tiểu Hoa đã theo lão phu tu hành cũng được tám năm, đã đến lúc ra ngoài lịch luyện rồi. Bí cảnh thí luyện lần này, thêm Tiểu Hoa vào đi.”

Trạm Én Đêm

Vệ Vô Nhai bế quan ba năm, tất cả là nhờ vào ta.

Ba năm không gặp, hắn ta lại càng hận ta hơn: “Lão tổ, sư thúc tổ nàng ta không biết pháp thuật, lại không có linh lực, ngay cả Bí cảnh cũng không vào được. Hơn nữa, nàng ta không biết ngự kiếm phi hành, chẳng lẽ muốn đi bộ đến sao?”

Sư tôn của ta không phục, ta là bảo bối Thiết bản mà ông ấy đã dốc hết gia tài để nuôi: “Đi bộ thì sao? Đồ đệ bảo bối của ta đi còn nhanh hơn các ngươi bay! Tuy con bé không biết bay, nhưng con bé biết nhảy!”

“Đồ đệ bảo bối, nhảy một cái cho bọn họ xem!”

Ta vọt lên, xuyên qua mái nhà, bay lên không trung. Dựa vào pháp môn hô hấp cao siêu mà sư tôn đã dạy ta, ta đạt được sự đồng điệu với không khí, tạo ra hiệu ứng lơ lửng.

Một vài đệ tử cấp thấp hưng phấn gào lên.

“A a a, Tiểu sư thúc tổ lên trời rồi!”

“A a a, Tiểu sư thúc tổ biết bay!”

Nữ chính Lâm Khuynh Tuyết khóc lóc nhào vào lòng Đại sư huynh Vệ Vô Nhai: “A! Sư huynh cứu muội!”

Nam chính Thẩm Trục Phong sắc mặt tối sầm, bật thuật Phòng Hộ, bảo vệ tất cả mọi người trong đại điện. Nghiến răng nghiến lợi gọi tên ta: “Lâm Tiểu Hoa! Ngươi phá hoại của công, khinh thường môn quy, xuống đây! Đến Giới Luật Đường chịu phạt!”

Sư tôn của ta lên tiếng: “Con bé vẫn còn là một đứa trẻ, ngươi so đo với một đứa trẻ làm gì? Ngươi hơn một ngàn tuổi rồi, con bé mới mười lăm, ngươi không thể nhường nhịn con bé một chút sao? Bỏ qua sự thật, chẳng lẽ ngươi, một kẻ làm sư điệt, không có chút sai lầm nào sao?”

Thẩm Trục Phong tức đến muốn thổ huyết, từ khi ta nhập môn, hắn ta đã mắc cái chứng bệnh kỳ lạ là thỉnh thoảng lại thổ huyết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sư tôn của ta còn sợ hắn ta tức không chết, bèn nói: “Trục Phong, ngươi quỳ xuống, sư thúc tổ cầu ngươi một chuyện.”

“Thí luyện lần này, công pháp, pháp bảo đồ đệ bảo bối của ta sẽ không tranh giành với các ngươi, nhưng linh thảo tiên dược, có thể cho con bé lấy trước không?”

“Đồ đệ bảo bối luyện thể, dùng thuốc rất nhanh. Thiên tài địa bảo lão phu tích trữ hơn hai ngàn năm, đều dùng hết cho con bé rồi.”

17.

Sư tôn của ta quả thật là một tiên nhân bá đạo, chiều đồ đệ vô độ.

Nếu không phải ta không có não yêu đương, thì ta cũng muốn đẩy thuyền ta và ông ấy rồi.

So với sự cưng chiều của Liễu Hồi Phong dành cho ta, những ân huệ nhỏ nhặt của Thẩm Trục Phong dành cho Lâm Khuynh Tuyết hoàn toàn không đáng kể.

Thế là nàng ta lại ghen tị.

“Tiểu Hoa tỷ tỷ, Thái sư thúc tổ đối với tỷ thật tốt quá! Không như muội, sư tôn luôn để muội tự sinh tự diệt.”

Thẩm Trục Phong, người đã trang bị đầy đủ mọi thứ cho nàng ta, cùng sáu người sư huynh, sư tỷ của nàng ta: “...”

Đại sư tỷ Vân Cẩm Lan không nhịn được lên tiếng: “Tiểu sư muội, sao muội có thể nói như vậy?”

“Sư tôn ngày thường đối xử với muội còn chưa đủ tốt sao? Ngay cả chúng ta, những sư huynh, sư tỷ này, cũng luôn chăm sóc muội...”

Lời của nàng ta còn chưa dứt, đã bị Vệ Vô Nhai cắt ngang: “Được rồi Cẩm Lan sư muội, Tiểu sư muội mới mười ba tuổi, nàng ấy biết gì? Muội so đo với nàng ấy làm gì?”

Vân Cẩm Lan tức đến đỏ mắt: “Ta so đo với nàng ấy sao? Ta là đau lòng cho ngươi!”

“Nếu không phải nàng ấy xúi giục ngươi đánh nhau với Tiểu sư thúc tổ, làm sao ngươi lại bị gãy kiếm, còn bị trọng thương, bị sư tôn phạt đến Tư Quá Nhai ba năm?”

Vệ Vô Nhai quả thật là chân ái, như vậy mà vẫn nói giúp Lâm Khuynh Tuyết: “Đủ rồi! Tiểu sư muội cũng không cố ý. Ba năm qua, nàng ấy ngày nào cũng đến Tư Quá Nhai đưa cơm cho ta, ta đã sớm không trách nàng ấy nữa rồi.”

Vân Cẩm Lan nghe vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Khuynh Tuyết: “Ngươi không nói cho Đại sư huynh biết, những món cơm đó đều là ta làm sao?”

Lâm Khuynh Tuyết bị Vân Cẩm Lan trừng mắt, lập tức co rụt lại như một chú thỏ trắng bị giật mình, trốn sau lưng Vệ Vô Nhai: “Đại sư huynh, xin lỗi, muội không cố ý!”

Vệ Vô Nhai như bị tiểu trà xanh đó bỏ bùa, một mực che chở cho Lâm Khuynh Tuyết: “Đủ rồi! Cứ cho là ba năm nay những món cơm đó đều là ngươi làm đi, nhưng Tiểu sư muội ngày nào cũng đến đưa cơm cho ta, không bị mất thời gian sao? Ngươi đừng nhỏ mọn như vậy được không?”