Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 29



Ý trong lời chính là để Bạc Lan Huyền tự mình chịu đựng, Giang Vụ Oanh càng không biết nên xử lý tình huống này như thế nào, trong lúc bối rối, đầu ngón tay vô thức di chuyển sang bên cạnh, nhưng lại không chạm được vào túi áo.

Bạc Lan Huyền hỏi cậu: "Sao vậy?"

Giang Vụ Oanh cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Không... không có gì."

Ban đầu Bạc Lan Huyền cũng không thấy có gì khác lạ, nhưng khi thấy thỏ con lắp bắp, hắn liền nheo mắt lại. Vài giây sau, hắn chậm rãi nhấn từng chữ: "Bé cưng, vừa rồi em không phải là... muốn tìm thuốc lá đấy chứ?"

Cái đầu buông thõng của Giang Vụ Oanh lắc qua lắc lại, hai cái tai thỏ cũng theo đó run rẩy loạn xạ.

Giọng điệu Bạc Lan Huyền càng thêm nguy hiểm: "Em học hút thuốc rồi?"

Giang Vụ Oanh không hiểu sao lại thấy có chút tủi thân, cậu túm lấy đôi tai thỏ, lí nhí đáp: "Chỉ mới hút nửa gói thôi."

Bạc Lan Huyền suýt nữa nghẹn thở, hắn nâng mặt Giang Vụ Oanh lên, nhưng còn chưa mở miệng nói gì thì đã thấy đôi mắt đỏ bừng của thỏ con.

Lửa giận trong hắn lập tức tắt ngúm. Hắn hít sâu một hơi, vừa xoa đầu cậu vừa dịu giọng dỗ dành: "Ta không trách em, bé cưng, nhưng hút thuốc không tốt cho sức khỏe của em, ta biết em không nhịn được, chúng ta từ từ cai, được không?"

Giang Vụ Oanh không gật đầu, chỉ khẽ hít mũi, lí nhí nói: "Bạc tổng... anh ngày càng nóng hơn rồi."

Bạc Lan Huyền sao có thể không nhận ra cảm giác mất kiểm soát đang dần lan tràn trong cơ thể mình. Hắn cố hết sức giữ giọng điệu bình tĩnh: "Ừm...bé cưng, chúng ta phải về nhà thôi."

Chiếc Cullinan lăn bánh rời khỏi nơi tổ chức hôn lễ, chưa đầy mười phút sau đã dừng lại trước một khu dân cư xa lạ.

Giang Vụ Oanh ngẩn người nói: "Không về căn hộ kia sao?"

Sau gáy Bạc Lan Huyền như thể có một ngọn núi lửa đang chờ bùng nổ, trong tình huống này mà hắn còn có thể khống chế không để pheromone tràn ra, đã là trái với bản năng sinh lý rồi.

Hắn không dám nhìn Giang Vụ Oanh thêm một lần nào, ánh mắt chết lặng khóa chặt vào vô lăng, giọng nói bình ổn, từng chữ rõ ràng: "Mẫn Cảnh Thành đang đợi em ở cổng khu chung cư. Cậu ta sẽ đưa em đến chỗ ở, cũng sẽ lo liệu chuyện ăn uống sinh hoạt mấy ngày tới của em. Nếu em không thích ở đó, cậu ta sẽ đưa em về trường... Đi đi."

Giang Vụ Oanh nhìn hắn.

Alpha trong kỳ mẫn cảm rất ít khi đổ mồ hôi, vì vậy nhiệt độ vốn đã cao nay càng khó hạ xuống. Chỉ có thể thấy được sự kiềm chế đến cực hạn của hắn qua những mạch máu nổi lên trên trán và đôi mắt đỏ ngầu vì xung huyết.

Omega siết chặt đầu ngón tay, do dự hỏi: "Anh thực sự ổn chứ?"

"Yên tâm đi," Bạc Lan Huyền muốn xoa đầu cậu,  nhưng lại sợ dù chỉ là một cái chạm nhẹ cũng đủ làm sụp đổ chút lý trí mong manh còn sót lại của hắn, hắn chỉ có thể nói, "Nếu có chuyện gì mà Mẫn Cảnh Thành không giải quyết được, nhất định phải gọi cho ta....Đi đi, bé cưng."

Giang Vụ Oanh bước xuống xe.

Cửa xe đóng lại chưa đến ba giây, tuyến thể bị đè nén đến mức sắp nổ tung của Bạc Lan Huyền bỗng dưng bùng phát, hương rượu gin đậm đặc khuếch tán trong không gian chật hẹp của khoang xe, khiến nơi này chẳng khác gì một cái hầm rượu, chỉ trong chớp mắt đã có thể làm người ta tê dại.

Trịnh Do Khiếu nhanh chóng mở cửa xe bước lên rồi đóng lại ngay lập tức, hắn ta không ngửi được pheromone, nhưng chỉ nhìn tình trạng hiện tại của Bạc Lan Huyền cũng đủ biết mọi chuyện không ổn.

Trịnh Do Khiếu vừa tiêm thuốc ức chế cho hắn, vừa nói: "Đây là loại mạnh nhất rồi. Một mũi này bằng ba mũi dành cho Alpha thông thường, chắc có thể chống đỡ đến khi đưa cậu về căn hộ, nhưng sau đó thì phải dựa vào chính cậu..."

Trong lòng bàn tay Bạc Lan Huyền siết chặt một con thỏ bông mềm mại đến nỗi hắn không dám bóp mạnh. Đó là thứ Giang Vụ Oanh giật xuống từ váy trước khi rời đi.

Con thỏ kia được đính trên vai omega, gần với tuyến thể của cậu nhất, vẫn còn vương lại mùi hương thanh nhẹ của quýt xanh.

Lý trí của Bạc Lan Huyền bị thuốc tiêm cưỡng ép gọi về mấy phần, hắn lạnh giọng nói: "... Tiêm một mũi nữa."

Trịnh Do Khiếu từ chối thẳng thừng: "Bạc tổng đừng làm khó tôi, Tôi hành y ngay thẳng, dù cậu không quan tâm đến tác dụng phụ thì tôi cũng không muốn gánh mạng người đâu."

Hắn đánh tay lái, phóng xe về phía căn hộ của Bạc Lan Huyền.

**

Giang Vụ Oanh ngồi ở ghế sau, phần vai áo lễ phục lộ ra nửa miếng dán trơ trụi, là dấu vết còn lại sau khi gỡ con thỏ bông xuống.

Cậu cúi đầu, ngón tay vô thức vân vê lớp voan mỏng trên váy.

Chiếc xe đang di chuyển từ từ dừng lại, Mẫn Cảnh Thành hòa nhã nhắc nhở: "Cậu Giang, đến trường rồi."

Giang Vụ Oanh không ngẩng đầu, mãi sau mới cất giọng nhỏ nhẹ: "Trợ lý Mẫn... Bạc tổng sẽ gặp nguy hiểm sao?"

Mẫn Cảnh Thành thành thật nói: "Bạc tổng chưa từng trải qua kỳ mẫn cảm. Giờ ngài ấy chọn về căn hộ một mình, tôi cũng không rõ tình trạng cụ thể ra sao."

Trong xe nhất thời yên tĩnh đến kỳ lạ, Giang Vụ Oanh không lên tiếng cũng không nhúc nhích, Mẫn Cảnh Thành lưỡng lự, suy nghĩ một hồi rồi lựa lời giải thích: "Bạc tổng không muốn để cậu qua đó, là vì sợ sẽ làm cậu bị thương. Đó là điều ngài ấy không bao giờ muốn thấy nhất."

Thời gian Giang Vụ Oanh im lặng càng dài, trên trán Mẫn Cảnh Thành càng có nhiều mồ hôi.

Anh ta tiến thoái lưỡng nan—— nếu vị tổ tông nhỏ này muốn quay lại căn hộ, rốt cuộc anh ta nên nghe lời Bạc Lan Huyền hay nghe lời Giang Vụ Oanh đây?

Cuối cùng, định luật Murphy* vẫn ứng nghiệm.

* Định luật Murphy thường được sử dụng để đề cập đến những sự kiện xui xẻo, đột nhiên xảy đến một cách bất ngờ.

Omega ở ghế sau cất giọng nhẹ nhàng, lễ phép hỏi: "Trợ lý Mẫn, có thể đưa tôi đến căn hộ của Bạc tổng không?"

**

Giang Vụ Oanh đứng trước cửa phòng 2701, ấn ngón tay lên khóa vân tay.

Cậu đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nồng độ pheromone của Alpha trong căn hộ lại không dữ dội như cậu tưởng tượng.

Cậu nhanh chóng lướt qua phòng khách, phòng ăn, bếp, thư phòng, phòng thay đồ, ban công, phòng tắm chính, hai phòng khách, thậm chí cả hành lang thang máy riêng, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Bạc Lan Huyền đâu.

Bước chân cuối cùng dừng lại ở bên ngoài phòng ngủ chính, Giang Vụ Oanh xoay tay nắm cửa.

Trong phòng không có ai, nhưng Giang Vụ Oanh lập tức nhìn về phía cánh cửa phòng tắm.

Bàn tay cậu siết chặt con thỏ bông còn lại bên hông, nắm trọn trong lòng bàn tay đến nhăn nhúm.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một cơn sóng pheromone mang mùi rượu gin đậm đặc đổ ập xuống, khiến Giang Vụ Oanh đầu váng mắt hoa.

Thậm chí cậu còn không thể đứng thẳng được, hai đầu gối mềm nhũn trực tiếp ngồi trên mặt đất, đối diện với Alpha trong phòng từ xa.

Trong phòng tắm không bật đèn, tấm gương trên tường đã hoàn toàn vỡ nát, sàn nhà vương vãi những mảnh kính sắc nhọn dính đầy nước và máu.

Bạc Lan Huyền ngồi trong bồn tắm, vòi sen đã mở đến mức lớn nhất không ngừng dội lên đỉn.h đầu hắn. Độ ẩm trong phòng cao vô cùng, nhưng không hề có cảm giác oi bức - rõ ràng hắn đang mở nước lạnh.

Con thỏ bông nhỏ mà Giang Vụ Oanh để lại bị Bạc Lan Huyền ép sát vào chóp mũi, tham lam hít lấy mùi hương còn sót lại.

Sống lưng hắn như dãy núi trập trùng, phập phồng theo từng nhịp thở. Mỗi lần hô hấp, phổi như được lấp đầy đến căng tràn, rồi lại trống rỗng khi thở ra.

Thế nhưng lượng pheromone lưu lại trên đó được bao nhiêu đây? Giữ được bao lâu đây?

Nghe thấy tiếng mở cửa,  Alpha quay đầu nhìn về phía cậu. Khi thấy Giang Vụ Oanh vịn vào khung cửa, chậm rãi đứng dậy rồi định bước vào, hắn lập tức hốt hoảng lên tiếng: "...Về đi!"

Giang Vụ Oanh còn muốn đi vào, Bạc Lan Huyền nhanh chóng đứng dậy, giẫm lên nền gạch đầy những mảnh kính vỡ, chắn ngay trước cửa phòng tắm. Hơi thở hắn hỗn loạn: "Đừng đi vào, sẽ làm em bị thương đấy."

Ánh mắt Giang Vụ Oanh lướt qua vũng nước pha lẫn vệt máu dưới chân hắn, rồi dừng lại ở bàn tay hắn.

Tay phải Bạc Lan Tức nắm khung cửa cực kỳ chặt, các khớp ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch, máu tươi men theo cánh cửa chầm chậm chảy xuống.

Có lẽ vết thương trên lòng bàn tay vốn đã khô lại, nhưng vì cử động mạnh mà vết rách lại lần nữa toác ra.

Còn tay trái hắn, lại đang siết lấy một con thỏ bông nhỏ - rất nhẹ nhàng, rất kiềm chế.

Thỏ bông vẫn sạch sẽ mềm mại, không hề vương chút máu nào, thậm chí ngay cả nước lạnh xối xuống hắn suốt nãy giờ cũng không làm nó ướt.

Trong mắt Bạc Lan Huyền, mọi thứ trước mặt đã trở nên nhòe nhoẹt. Nhưng hắn quá quen thuộc với Giang Vụ Oanh, dù không thấy rõ, dù có mù đi chăng nữa, hắn vẫn có thể nhận ra cậu.

Con thỏ bông trong tay trái hắn bị nhẹ nhàng kéo đi.

Bản năng khiến Bạc Lan Huyền siết chặt lại, nhưng khi nhận ra là ai đang kéo, hắn liền buông ra trong vô thức, dù vẫn còn tiếc nuối không muốn rời.

Hắn nhắm mắt, gần như cầu xin: "Về đi... Bé cưng... Hiện tại, ta không thể đảm bảo mình sẽ không làm tổn thương em..."

Lời nói đột ngột dừng lại.

Một đôi tay trắng nõn mảnh khảnh nhẹ nhàng vòng qua eo hắn.

Phần gáy mềm mại của Omega bại lộ ở dưới mắt hắn,  làn da trắng đến gần như trong suốt, như thể từng tấc da thịt đều ẩn chứa vị ngọt tràn đầy mê hoặc, khiến người ta không biết phải bắt đầu cắn m.út từ đâu, không biết phải khắc chế đến mức nào, mới không bị hương vị ngọt ngào ấy mê hoặc đến thần hồn điên đảo.

Thỏ con ngây thơ nhỏ giọng nói: "Bạc tổng, ôm thế này... anh có thấy dễ chịu hơn không?"

... Không hề.

Tác giả có lời muốn nói:

Thỏ con: Ôm ( ^▽^ )

Bạc Lan Huyền: Tham lam

(Ý là không nỡ đó ừm ừm ừm ừm)


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com