Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 30



Từ giây phút Giang Vụ Oanh tự chui đầu vào lưới, Bạc Lan Huyền đã không thể nào xa cậu được nữa.

Hắn ngâm mình trong bồn tắm mà chẳng mặc gì, giờ đây chỉ quấn hờ một chiếc khăn tắm quanh hông, động tác qua loa, như thể chỉ để giữ lại chút thể diện cuối cùng.

Toàn bộ dũng khí của Giang Vụ Oanh đều đã cạn kiệt sau khi ôm lấy hắn, đến nỗi khi hai người dính chặt vào nhau một cách kỳ quặc thế này, đôi má cậu càng lúc càng rực lên như áng mây đỏ.

Cậu vẫn còn đang mặc lễ phục phù dâu, cổ áo vuông thanh lịch yêu kiều, tay áo phồng ngắn đầy sức sống, váy chỉ dài đến trên đầu gối, phần thắt eo bị hai cánh tay rắn rỏi sậm màu siết chặt, đường cơ bắp hiện lên rõ rệt.

Trong nhà Bạc Lan Huyền không có cồn iốt, hắn mở một chai cồn y tế đổ lung tung vào lòng bàn tay, ngoài việc cơ thể càng thêm căng cứng thì hắn chẳng hề kêu ca nửa lời.

Vết thương ở lòng bàn chân lại như chẳng hề tồn tại, mặc kệ cho máu nhỏ xuống sàn nhà.

Tay hắn sẽ chạm vào Giang Vụ Oanh, mà Bạc Lan Huyền không muốn làm bẩn chiếc váy trắng tinh khôi đáng yêu của cậu.

Giang Vụ Oanh quay lưng lại, hai tay không thể cử động, chẳng biết hắn đang làm gì.

Hai phút sau, Bạc Lan Huyền dùng tay trái nâng chân Giang Vụ Oanh lên.

Lúc Omega bước vào chẳng kịp mang dép, cứ thế chân trần đi qua đi lại trong phòng.

Sàn nhà sạch sẽ, nên lòng bàn chân Giang Vụ Oanh không dính chút bụi bẩn nào.

Bạc Lan Huyền vòng tay quanh mắt cá chân cậu, khẽ vỗ nhẹ vào lòng bàn chân, một đen một trắng tương phản rõ rệt.

Bây giờ hắn như một ngọn núi lửa pheromone biết đi, Giang Vụ Oanh gần như không còn chút sức lực nào cả, nhưng Alpha cứ vỗ mãi, mà đôi chân cậu lại cực kỳ nhạy cảm, cậu gần như run rẩy nói: "Bạc tổng... hay là để tôi đi rửa chân một chút..."

Ngón tay Bạc Lan Huyền khựng lại, ngay khi Giang Vụ Oanh tưởng rằng Alpha sẽ ngừng hành động giày xéo chân cậu, thì lòng bàn tay Bạc Lan Huyền lại cách ra nửa centimet sau đó đột nhiên bao trọn lấy lòng bàn chân cậu.

Giang Vụ Oanh không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, cổ chân động đậy, nhưng Bạc Lan Huyền vẫn không chịu buông ra.

Eo cậu rất thon, chỉ một cánh tay Bạc Lan Huyền cũng đủ để khóa chặt cậu hoàn toàn, thế là Alpha vừa giữ người trong lòng, vừa lúc nhẹ lúc nặng nghịch ngợm đôi chân trần của cậu.

Rượu gin khiến chú thỏ nhỏ mềm nhũn như chẳng còn xương, trong cơn mơ màng, hàm răng sắc nhọn của Alpha cắn lên phần thịt mềm bên cổ cậu.

Bạc Lan Huyền đang cắn cậu.

Từng dấu răng đỏ trải dài từ mép hàm xuống tận trên xương quai xanh, Bạc Lan Huyền không dùng sức, chỉ cắn vừa đủ có chừng mực, lại vừa như chẳng có chừng mực.

Giang Vụ Oanh không đau nhưng lại ngứa ran đến khó chịu, cậu muốn véo hắn một cái mà chẳng đủ sức, đầu ngón tay vừa chạm vào cơ lưng đầy sức mạnh của Alpha liền bị nhiệt độ nóng rực của hắn làm cho giật mình rụt lại.

Nhưng một chút mát lạnh đó lại khiến Bạc Lan Huyền run lên, hàm răng hắn khép lại, cắn nhẹ lên tuyến thể của Omega.

Giang Vụ Oanh gần như bật dậy, vội vàng kéo mái tóc ngắn cứng cáp của hắn, cố gắng đánh thức chút... chút tính người trong hắn.

Song hành động chẳng đau chẳng ngứa này lại khiến Alpha đang hưng phấn tột độ càng thêm mê loạn, từ cổ họng Bạc Lan Huyền bật ra âm thanh thường thấy trong mấy cuốn tiểu thuyết đặc biệt: "Bé cưng... bé cưng... dùng sức chút nữa đi, anh vẫn chưa đủ đau..."

Giang Vụ Oanh lập tức co tay lại như bị điện giật, môi run rẩy nói: "Anh... Anh không được nói chuyện..."

"Anh không nói..." Bạc Lan Huyền đáp ứng nhanh chóng, nhưng rồi lại tiếp tục cắn cậu, những dấu răng mới chồng lên vết cũ chưa kịp tan, cổ và xương quai xanh của omega vừa ướt vừa đỏ... càng ướt hơn, càng đỏ hơn.

Ý thức của Giang Vụ Oanh dần dần trôi xa, tuyến thể sau gáy dưới sự kiên trì lấy lòng của Alpha bắt đầu chậm rãi trở nên sống động.

**

Bạc Lan Tức ngồi trong xe, sắc mặt u ám.

Chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, hắn đã nhìn thấy Giang Vụ Oanh xuất hiện với thân phận phù dâu, thấy Bạc Lan Huyền đỡ rượu cho Giang Vụ Oanh, nhìn thấy hai người họ thân mật sau tấm bình phong...

Hắn cứ tưởng rằng tất cả sẽ dừng lại sau khi hai người chia tay, nhưng hắn lại giống như bị ma ám, đi theo chiếc xe đưa Giang Vụ Oanh đến Đại học C, để rồi chỉ nhận được kết quả là Giang Vụ Oanh quay đầu tìm Bạc Lan Huyền.

Tự giễu mà nhếch khóe môi, Bạc Lan Tức khởi động xe, lái về chỗ ở của mình.

Cánh cửa thư phòng mở ra, Bạc Lan Tức kéo hộp chứa đồ dưới bàn làm việc, từng bức phác thảo hiện ra trước mắt, toàn là những nét vẽ mà Bạc Lan Tức có thể nhìn thấy trong gương.

Ngày đến thành phố C, hắn không hiểu sao lại mang theo tất cả chân dung trong phòng vẽ của Bạc công quán đến đây. Giờ khắc này, nhìn những bằng chứng đầy sức thuyết phục ấy, trong lòng Bạc Lan Tức tràn ngập phẫn uất, xen lẫn sự hoang mang sâu thẳm.

Hắn lại lấy những bức họa này ra, từng bức một trải lên trên thảm.

Giang Vụ Oanh không để lại chữ ký, mỗi bức tranh chỉ vẽ phần đầu và cổ của người đàn ông.

Bạc Lan Tức nhìn chằm chằm thật lâu, nhìn đến mức đầu đau như búa bổ, vậy mà vẫn không hiểu nổi.

Nếu đây là hắn, vậy chuyện giữa Giang Vụ Oanh và Bạc Lan Huyền là sao?

Hay là vì trước đây hắn luôn thờ ơ với Giang Vụ Oanh, khiến cậu giận dỗi, còn Bạc Lan Huyền lại khéo miệng dỗ dành, nên Giang Vụ Oanh thuận nước đẩy thuyền, cho rằng làm vậy có thể chọc giận được hắn?

Mà Bạc Lan Huyền lại giống hắn đến thế, rốt cuộc trong lòng Giang Vụ Oanh đang nghĩ đến ai? Liệu có phải cậu xem Bạc Lan Huyền như... như một kẻ thay thế cho hắn không?

Lần đầu tiên Bạc Lan Tức vươn tay ra, chạm vào những bức họa mà trước nay hắn từng không thèm để ý đến này.

Từ cổ đi lên, hắn gần như điên cuồng so sánh từng tấc một với khuôn mặt mình, xác nhận mọi đặc điểm đều giống hệt.

Khi đầu ngón tay chạm đến đôi mắt của người trong tranh, ngón tay cái của Bạc Lan Tức như chiếc xe lao nhanh đột ngột phanh gấp, bên tai thậm chí vang lên tiếng ma sát chói tai.

Một vài chỗ gồ ghề, nhỏ hơn cả vết muỗi đốt, hai, hai, hai, không, một, không, hai, hai...

...Xếp thành tám hàng như vậy.

... Đây là cái gì?

**

Ngay khoảnh khắc phát hiện ra những chỗ lồi lõm ẩn giấu này, tim Bạc Lan Tức đập thình thịch như trống đánh, hắn không biết bắt đầu giải mã từ đâu, nghĩ tới nghĩ lui, hắn dứt khoát trực tiếp đi hỏi Giang Vụ Oanh.

Trên đường lao đến căn hộ của Bạc Lan Huyền, Bạc Lan Tức bị một nỗi bất an khôn tả bao trùm.

Hắn cố kìm nén ý muốn đạp ga hết cỡ, nếu không có dây an toàn trói chặt hắn vào ghế lái, e rằng hắn đã nhào người về phía trước, rồi lại càng nhào thêm.

Nhưng khi thật sự đến lối vào khu dân cư, Bạc Lan Tức lại nắm chặt tay lái, mãi không dám mở cửa xe.

Bức phác họa trên ghế phụ lúc thì như khoác da người, lúc lại hóa thành ác quỷ xé toạc sự sống.

Bảo vệ ở phòng truyền tin là một Alpha trung niên khoảng năm mươi tuổi, thấy biển số xe lạ liền theo bản năng hỏi: "Xin chào, không phải chủ nhà thì không được vào, xin hỏi anh có phải chủ nhà không?"

Bạc Lan Tức hạ kính xe, lạnh lùng đáp: "Là tôi."

Người có ngoại hình và khí chất nổi bật luôn để lại ấn tượng sâu đậm, bảo vệ nhớ rõ Bạc Lan Huyền mới chuyển đến không lâu, tự nhiên không phân biệt được sự khác nhau giữa Bạc Lan Tức và Bạc Lan Huyền, chẳng kịp nghĩ nhiều đã cho qua.

Nhìn chiếc Pagani lao đi với tốc độ bất thường, bác bảo vệ có chút không chắc—hình như bác nhớ vị chủ nhà này đã về rồi, chẳng lẽ lại ra ngoài một chuyến, mà mắt già này hoa lên không thấy?

**

Bên này, Giang Vụ Oanh đang mềm nhũn trong lòng Bạc Lan Huyền, chút tỉnh táo cuối cùng cũng sắp rời bỏ cậu.

Chú thỏ nhỏ vô lực ngửa chiếc cổ thanh tú lên, cầu xin: "Bạc tổng, anh đừng cắn em nữa... Bạc tổng... ư..."

"Ầm! Ầm! Ầm—!!"

Giang Vụ Oanh cứ cảm thấy đoạn này quen quen, tay mềm nhũn đẩy Bạc Lan Huyền: "Có người..."

Bạc Lan Huyền vẫn là câu kia: "Mặc kệ..."

Giang Vụ Oanh còn chưa kịp khuyên thêm, tiếng đập cửa lại vang lên chói tai hơn.

"..." Giang Vụ Oanh thoáng có linh cảm - lần này chắc không phải lại là Bạc Lan Tức đấy chứ?

Tuy có thể gọi điện cho bảo vệ, nhưng Giang Vụ Oanh lại lo cái tên lưu manh Bạc Lan Tức kia sẽ ỷ vào tinh thần lực mạnh mẽ của Alpha cấp S mà làm ra chuyện không thể cứu vãn, cậu tiếp tục đẩy Bạc Lan Huyền nói: "Có khi là em trai anh đấy..."

Nhưng Alpha trong kỳ mẫn cảm vốn đã tăng mức độ thù địch với Alpha khác vượt xa lẽ thường, huống chi đối phương lại từng là bạn đời của Giang Vụ Oanh... bạn đời mà cả hai kiếp đều đi trước hắn một bước!

Bạc Lan Huyền vừa như con công xòe đuôi ra sức tỏa pheromone, vừa ném ra mấy câu hỏi chua loét: "Bé cưng, bé cưng...Lúc ở kỳ mẫn cảm Bạc Lan Tức có đối xử tốt với em không? Em thấy thoải mái không? Giữa anh với hắn thì ai làm em thoải mái hơn?"

Dưới tiếng đập cửa rung trời và nồng độ pheromone tấn công tăng gấp đôi, Giang Vụ Oanh gần như mất khả năng ngôn ngữ, cậu dùng hết sức bình sinh véo vào hông Bạc Lan Huyền, nhưng chỉ thấy như véo phải tảng đá cứng ngắc, ngược lại còn khiến Alpha càng thêm phấn khích, sau đó càng thêm quá đáng hơn.

Giang Vụ Oanh từ bỏ khuyên hắn, cố gắng  chống đỡ cơ thể gần như tan thành nước xuân để tự mình đi mở cửa.

Bạc Lan Huyền lập tức siết chặt lấy eo của cậu, bất an nói: "Bé cưng đi đâu?"

Thần kinh như có dòng điện chạy qua, giọng Giang Vụ Oanh cũng run rẩy: "Đi mở cửa chứ..."

Bạc Lan Huyền nhượng bộ: "Anh đi cùng bé cưng."

Hắn nhổm người dậy được nửa chừng lại ngồi xuống, giở trò lưu manh: "Bé cưng, anh không muốn mặc quần áo..."

Giang Vụ Oanh không làm gì được hắn, chỉ có thể nói: "Vậy thì đừng mặc!"

Bạc Lan Huyền ngay lập tức với tay lấy mắc áo, tự giác bảo: "Phải mặc, không thể để người khác nhìn được."

Lúc Bạc Lan Huyền thản nhiên tháo khăn tắm ra, Giang Vụ Oanh còn ngơ ngác.

Ba giây sau, chú thỏ nhỏ xù lông lên: "Em còn chưa kịp quay đi!"

Bạc Lan Huyền thoáng bị tổn thương nói: "Bé cưng ghét bỏ thân thể của anh sao?"

Giang Vụ Oanh: "..."

"Bé cưng," Bạc Lan Huyền cài ngay ngắn lại cúc áo sơ mi, đòi thưởng: "Mở cửa xong về, bé cưng cho anh li.ếm tuyến thể nhé?"

"......"

Thỏ con dùng hết tốc độ cực hạn của mình để nhảy ra khỏi phòng ngủ.

**

Khi Bạc Lan Tức sắp đập vỡ cửa, cuối cùng cũng nhận được phản hồi từ bên trong.

Nhưng Bạc Lan Huyền lại ôm chặt Giang Vụ Oanh, che kín mặt cậu, không để lộ dù chỉ một tấc da thịt, hai người chẳng khác gì một cặp song sinh dính liền.

Đương nhiên, Bạc Lan Tức ngửi thấy mùi rượu Gin cực mạnh kia, trạng thái của Alpha trong kỳ mẫn cảm ra sao thì hắn quá rõ. Lúc này hắn chẳng màng đến thể diện, trực tiếp giơ thẳng bức phác thảo trong tay lên, hỏi: "Giang Vụ Oanh, mấy chấm ở mắt trên những bức tranh này... nghĩa là gì?"

Giang Vụ Oanh không cần quay đầu cũng đoán được đại khái hắn đang nói gì, khẽ đáp: "Không có gì, lúc vẽ tiện tay dùng bút chì chọc mấy cái, xem như làm dấu thôi."

Bạc Lan Tức muốn nói lại thôi, hắn hít sâu một hơi rồi chuyển sang hỏi: "Vậy cậu nói cho tôi biết, người trong mấy bức tranh này... là tôi sao?"

Giang Vụ Oanh đưa ra câu trả lời chắc chắn: "...Là anh, Bạc nhị thiếu."

Đáng lẽ đây là kết quả mà Bạc Lan Tức đã dự liệu và mong muốn, nhưng sau khi Giang Vụ Oanh nói xong, hắn chẳng hề cảm thấy chút nhẹ nhõm nào cả.

Ngón tay hắn siết chặt, trước khi làm hỏng những bức tranh thì khó khăn kìm lại, khàn giọng: "Cậu có thể nhìn vào mắt tôi rồi nói không?"

Bạc Lan Huyền lạnh lùng cười nhạo: "Loanh quanh mãi cũng chỉ vì mấy chuyện vớ vẩn cũ rích này, Bạc Lan Tức, cậu không xứng được ai thích."

Trước khi cánh cửa "ầm" một tiếng đóng lại, Bạc Lan Tức nghiến răng hỏi: "Giang Vụ Oanh, tôi vừa nhận một công việc, có thể phải đi vài tháng, thậm chí một năm, cũng có thể gặp nguy hiểm."

Lâu sau, Omega nhẹ giọng nói: "Vậy chúc anh thượng lộ bình an, gặp nhiều thuận lợi, Bạc nhị thiếu."

**

Giang Vụ Oanh không quên lời hạ lưu mà Bạc Lan Huyền đã nói về việc muốn li.ếm... li.ếm tuyến thể của cậu. Trước khi Alpha kịp thực hiện, cậu khẽ lên tiếng: "Em... em muốn vẽ tranh, bài tập thầy giao, mai phải nộp."

Bạc Lan Huyền ôm cậu không buông, nói: "Được."

Thế là tình cảnh phát triển thành Giang Vụ Oanh ngồi vắt vẻo trên đùi Bạc Lan Huyền, đặt iPad lên bàn sách, vừa bị Alpha m.út mát liế.m láp, vừa phải run tay vẽ tranh.

Trên màn hình, đôi mắt một bên xanh một bên vàng dần rõ nét, hệt như chú mèo Manx lùn mà cậu từng thấy trong phòng nghỉ của bệnh viện họ Trịnh hôm nào.

Giang Vụ Oanh đạp đạp chân mấy cái, giọng nói đầy nức nở: "Anh... ư anh đừng quấy rầy em nữa..."

Bạc Lan Huyền bị yếu tố sinh lý hành hạ, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt ngứa ngáy đến tận chân răng. Hắn nhận ra Giang Vụ Oanh cũng có chút dấu hiệu giả đ.ộng t.ình, nhưng lần đánh dấu tạm thời trước đó mới chỉ cách đây mười ngày, hắn lo cơ thể Giang Vụ Oanh không chịu nổi.

Vì vậy hắn đem hai chiếc răng ngứa ngáy đến mức không thể chịu đựng được đó cọ qua cọ lại trên bề mặt tuyến thể của Omega, rõ ràng thèm thuồng đến đau cả người, nhưng chết sống không dám cắn xuống.

Chú thỏ nhỏ lại sắp sụp đổ, nghẹn ngào với giọng mũi nặng nề: "Rốt cuộc anh... ư rốt cuộc có cắn hay không..."

Trong phổi của Bạc Lan Huyền như được trang bị một cái quạt gió, hô hấp đều mang theo âm thanh "hộc hộc", hắn nuốt nước bọt mấy cái, rồi trong cảm giác choáng váng đột nhiên ập đến, hàm răng khép lại.

Sự giao thoa kịch liệt của pheromone khiến Omega cũng choáng váng rùng mình không thôi, bút cảm ứng tuột khỏi tay rơi xuống sàn, phát ra tiếng "bộp" trầm đục.

Phản ứng của Bạc Lan Huyền còn dữ dội hơn, cột sống như có tia lửa bắn tóe lên tận đỉnh đầu, cảm giác như mất trọng lượng ập tới.

Lần đầu tiên của kỳ mẫn cảm, hắn và bé cưng Omega của mình cùng lúc ngất đi.

**

Bạc Lan Tức mở máy tính, từng email chưa đọc chất đống được hắn nhấp mở.

Hắn tưởng rằng mình có thể dồn toàn bộ sức lực vào công việc, nhưng trên thực tế, sau khi xem qua hàng chục email, hắn chẳng nhớ nổi dù chỉ một tiêu đề.

Đại não kêu ong ong không ngừng, đến nỗi ngay cả việc mở lại email đã từ chối trước đó mà hắn cũng không nhận ra.

Lương Chiêu Lăng... công việc khai quật lăng mộ An Bình Đế...

Ánh mắt Bạc Lan Tức bị mấy hàng chữ này giam chặt.

Ngày đó sau khi từ chối, đối phương từng gửi thư hồi đáp để tiếp tục thuyết phục. Sau khi Bạc Lan Tức gửi đi câu trả lời đồng ý, hắn chỉ cảm thấy mình điên rồi.

Tiếng ù ù sâu trong tai càng lúc càng dữ dội, như thể máu trong mạch cũng thấm đẫm đau đớn. Tầm nhìn của Bạc Lan Tức mờ mịt như phủ một tầng sương dày, bất giác phải chống tay vào tay vịn sofa ngả người nằm xuống.

⭐️⭐️⭐️

"Tiểu Hoa ngoan nào, hôm qua bà Lưu nói hôm nay sẽ cho em hai miếng sườn to để ăn đấy."

Đứa trẻ trông chừng bốn năm tuổi, ôm một chú chó nhỏ có đôi mắt xanh vàng dị sắc, vừa đi vừa lẩm bẩm.

Cậu bé nhìn còn gầy hơn cả chú chó trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào phấn trắng, đôi mắt trong veo lấp lánh, mang vẻ ngây thơ tinh khôi hiếm có.

Chỉ là quần áo trên người xám xịt bụi bặm, chiếc áo thun người lớn phủ kín xuống chân, hoàn toàn không vừa vặn.

Con đường này khá hẻo lánh, bình thường chẳng mấy ai qua lại. Đứa trẻ cố gắng bước nhanh hơn, muốn thừa dịp trước khi trời tối tìm được bà Lưu.

Con chó nhỏ trong lòng chợt sủa "Gâu gâu gâu", cậu bé chỉ nghĩ nó đói nên sốt ruột, khẽ dỗ dành: "Sắp đến rồi, Tiểu Hoa đừng gấp nhé."

Nhưng tiếng chó sủa càng lúc càng lớn, cảm xúc rõ ràng trở nên bồn chồn. Đến một khoảnh khắc, nó bất ngờ giãy khỏi vòng tay cậu bé, thoắt cái chạy biến mất.

Cậu bé vội vàng đuổi theo, nhưng tuổi còn quá nhỏ, bước đi không nhanh. Một đoạn đường mới đi được nửa chừng đã hết sức, cậu sốt ruột đến mức đôi mắt ngấn lệ nhưng vẫn cố gắng bước tiếp.

"Tiểu Oanh?"

Đứa nhỏ quay đầu, ngoan ngoãn gọi: "Chú Tần."

Thành phố này năm ngoái đã xảy ra một trận động đất lớn, cha mẹ đứa nhỏ này không may qua đời, sau đó cậu được đưa đến trại trẻ mồ côi gần đây.

Tiểu Vụ Oanh nhận ra người đàn ông trung niên Alpha trước mặt, là chú Tần bán đậu phụ trên phố, mới chuyển đến đây vào tháng trước.

Tần Đức Nhân quan tâm hỏi: "Sao thế Tiểu Oanh, sao lại khóc rồi?"

Tiểu Vụ Oanh lo lắng đáp: "Chú Tần, vừa nãy Tiểu Hoa chạy mất rồi..."

Tần Đức Nhân vội an ủi: "Tiểu Oanh đừng sợ, chú vừa thấy Tiểu Hoa chạy về ngọn núi phía nam rồi. Bây giờ chú dẫn con đi tìm nhé?"

Tiểu Vụ Oanh gật đầu, giọng vẫn nghẹn ngào: "Cảm ơn, ư cảm ơn chú Tần."

**

Trong mộng, tim của Bạc Lan Tức đột nhiên đập thình thịch, từng nhịp từng nhịp điên cuồng va đập trong lồng ng.ực chật hẹp, như muốn xé toạc ra ngoài.

Nỗi bất an phát ra từ bản năng, thậm chí là sự kinh hoàng, đã chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của hắn.

Đừng đi với hắn... Giang Vụ Oanh, đừng đi với hắn!!

***

Tiểu Vụ Oanh theo Tần Đức Nhân lên một chiếc xe Santana cũ không biển số.

Tần Đức Nhân vừa lái xe, vừa dịu dàng an ủi bạn nhỏ đừng lo lắng.

Tiểu Vụ Oanh nhỏ giọng lặp lại "không sợ không sợ", lại không nhịn được mà nắm chặt vạt áo, hoảng hốt hỏi: "Chú Tần, Tiểu Hoa vốn rất ngoan, sao đột nhiên lại chạy nhanh như vậy ạ?"

Tần Đức Nhân khẽ cười, chậm rãi đáp: "Chắc là nó nhìn thấy bạn tốt của nó rồi."

Hắn ta nhìn Tiểu Vụ Oanh qua gương chiếu hậu đang lo lắng bất an, ôn hòa nói: "Tiểu Oanh có muốn có thật nhiều bạn tốt không?"

Tiểu Vụ Oanh nghe vậy cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: "... Muốn ạ."

Xe càng đi càng xa, cây cối trong tầm mắt ngày càng rậm rạp cao lớn, đường sá cũng gập ghềnh hơn. Tiểu Vụ Oanh bắt đầu thấy bất an, ngập ngừng hỏi: "Chú Tần, Tiểu Hoa chạy xa thế sao?"

Tần Đức Nhân vẫn giữ vẻ điềm tĩnh trên mặt: "Tiểu Hoa chắc là chạy đến gần ngọn núi này rồi. Tiểu Oanh sốt ruột à? Vậy chú sẽ lái nhanh hơn, con đếm đến một trăm, chúng ta sẽ gặp được Tiểu Hoa thôi."

Xe lập tức tăng tốc rõ rệt. Tiểu Vụ Oanh nhìn bầu trời dần tối ngoài cửa sổ, căng thẳng khẽ đếm: "Một, hai, ba..."

Chiếc xe dừng lại trước một khu nhà xưởng cũ nát bỏ hoang dưới chân núi, Tiểu Vụ Oanh vội vàng đẩy cửa xuống xe,  nhưng ngay lập tức bắt gặp một gã beta gầy gò đang đeo rọ mõm cho Tiểu Hoa, kéo lê nó vào kho.

Tiểu Vụ Oanh hét lớn một tiếng: "Tiểu Hoa!"

Cậu chẳng nghĩ ngợi gì mà lao tới, nhưng Tần Đức Nhân phía sau kịp thời giữ lại: "Tiểu Oanh, đợi chút."

Tiểu Vụ Oanh nhìn sang Tần Đức Nhân bên cạnh với ánh mắt cầu cứu, bối rối hỏi: "Chú Tần, sao chú kia lại kéo Tiểu Hoa như thế?"

Tần Đức Nhân lo lắng nói: "Tiểu Hoa gặp người xấu rồi, Tiểu Oanh, nếu chúng ta cứ xông vào như vậy có lẽ cũng sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Tiểu Hoa e là không đợi được đến khi chúng ta tìm người khác đến giúp... Nó chỉ là thú cưng thôi, con vẫn muốn đi sao?"

Tiểu Vụ Oanh không kịp phủ nhận rằng Tiểu Hoa không chỉ là thú cưng, chỉ dứt khoát nói: "Muốn đi!"

Tần Đức Nhân giống như là rất hài lòng, khẽ cười nói: "Đứa trẻ ngoan."

Hắn bế Tiểu Vụ Oanh lên, bước nhanh về phía khu nhà xưởng. Vừa vào cửa, Tiểu Vụ Oanh đã lớn tiếng gọi: "Tiểu Hoa!"

"Ầm——!"

Kèm theo một tiếng động trầm, cánh cửa sắt đầy gỉ sét màu đỏ nâu khép chặt trong nháy mắt. Căn phòng rộng lớn chỉ còn một ngọn đèn dầu leo lắt chiếu sáng, tối tăm đến đáng sợ.

***

Khi xung quanh vừa tối sầm lại, Tiểu Vụ Oanh liền bất giác run lên.

Cậu bé nói lắp bắp: "Chú... chú Tần, chúng ta mau tìm Tiểu Hoa đi."

Tần Đức Nhân bế cậu đi sâu vào bên trong. Đến gần, Tiểu Vụ Oanh mới thấy hai bên trái phải đều có hai hành lang dài được đào sẵn, sâu hun hút tối tăm, nhìn không thấy điểm cuối.

Tiểu Vụ Oanh muốn hỏi Tiểu Hoa có ở đây không, nhưng vừa há miệng, cậu phát hiện mình không thốt nên lời.

Cổ họng bị một nỗi sợ hãi vô hình đè nén. Từ khoảnh khắc Tần Đức Nhân đóng cửa, hắn đã rơi vào sự im lặng kỳ lạ, khiến Tiểu Vụ Oanh cũng không thể lên tiếng, thậm chí bắt đầu run rẩy không kiểm soát.

Thân hình Tần Đức Nhân cao lớn, bước chân cũng rộng, nhưng để đi đến cuối hành lang lại mất rất lâu.

Hắn mở cánh cửa tận cùng bên trong, đặt Tiểu Vụ Oanh xuống.

Trong phòng có tám, chín đứa trẻ. Nghe tiếng cửa mở, chúng lại như chẳng chút phản ứng nào, mỗi đứa ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ của mình, mắt mở to, lộ vẻ trống rỗng và đờ đẫn.

Mà một căn phòng như thế này trong khu nhà xưởng không biết có bao nhiêu cái.

Tần Đức Nhân đặt Tiểu Vụ Oanh xuống, lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi đóng cửa, vẫn là giọng điệu thân thiện: "Không phải Tiểu Oanh muốn có bạn tốt sao? Ở đây có rất nhiều bạn nhỏ, sẽ ở cùng con, cùng ăn cơm, cùng chơi đùa, được không?"

Tiểu Vụ Oanh cứng đờ bị Tần Đức Nhân đẩy vào trong phòng, cánh cửa gỗ "kẽo kẹt" một tiếng chậm rãi khép lại.

Trong phòng không có cả đèn dầu, khi cửa đóng lại chắc chắn sẽ tối đen như mực.

Khi khe cửa chỉ còn lại một đường hẹp, Tiểu Vụ Oanh đột nhiên lên tiếng: "Chú Tần."

Tần Đức Nhân đưa một ngón tay chặn cửa, kiên nhẫn hỏi: "Sao thế, Tiểu Oanh?"

Giọng nói non nớt của đứa trẻ rất nhẹ rất nhẹ, rõ ràng sợ hãi đến tột độ, nhưng lại vừa dũng cảm đến cùng cực: "Thật ra chú... quen biết người,... người bắt Tiểu Hoa, đúng không?"

Chìa khóa tra vào ổ, "cạch" một tiếng, cửa phòng khóa chặt.

**

"Giang Vụ Oanh!!"

Bạc Lan Tức đổ mồ hôi đầy đầu đột nhiên mở mắt, gần như muốn nứt cả mí mắt.

Dù những giấc mơ cổ kính trước đây không phải là không có căn cứ, nhưng hôm nay, giấc mơ này khiến Bạc Lan Tức không thể tiếp tục giữ trái tim lạnh giá mà phủ nhận nữa.

Đây là những chuyện thật sự từng xảy ra với Giang Vụ Oanh.

Chú Tần... Tần Đức Nhân.

Cái tên mười bốn năm trước từng chiếm trọn trang nhất suốt mười ngày liền, mỗi đài truyền hình phát tin tức đều sẽ nhắc đến không ngừng.

Lúc ấy, Bạc Lan Tức đã là thiếu niên mười sáu tuổi, cao gần bằng Tần Đức Nhân, nhưng Giang Vụ Oanh... Giang Vụ Oanh vẫn còn nhỏ như vậy...

Bạc Lan Tức gần như phát điên muốn quay lại giấc mơ vừa rồi. Hắn thừa biết giấc mơ không thể nối tiếp, nhưng vẫn nhắm chặt mắt, cố ép mình chìm vào giấc ngủ trong trạng thái mọi tế bào trong cơ thể đều đang hoạt động cao độ.

Có lẽ cơn đau đầu nhói đến tận tim kia thật sự khiến cơ thể hắn kích hoạt cơ chế tự bảo vệ, Bạc Lan Tức nhíu mày thật chặt, lần nữa chìm vào trong giấc mơ.

**

Vẫn là hành lang u tối tĩnh mịch ấy, tiếng bước chân rõ ràng như giẫm lên màng nhĩ.

"Tạch, tạch, tạch..."

Tần Đức Nhân ôm Tiểu Vụ Oanh gầy yếu trong lòng, bước đến cuối hành lang bên kia.

Tiểu Vụ Oanh rõ ràng đã không còn tỉnh táo, im lặng mà ngoan ngoãn nằm sấp trên vai Tần Đức Nhân, hai mắt tựa hồ nửa mở nửa không.

Đây đã là lần thứ ba cậu bị đưa đến phòng thí nghiệm này.

Tần Đức Nhân đã thay quần áo vô trùng cho hai người từ bên ngoài, sau đó ôm Tiểu Vụ Oanh đi vào.

"Tiểu Oanh đừng sợ, chú Tần sẽ nhẹ nhàng thôi."

Khoảnh khắc mũi kim đâm vào tĩnh mạch gần như không một tiếng động, nhưng Bạc Lan Tức rõ ràng nghe thấy tiếng gào thét khó chịu từ xương cốt và huyết nhục trong cơ thể Tiểu Vụ Oanh. Trình tự bị đảo lộn xây dựng lại, đầu tiên là hóa thành tro tàn đổ nát, rồi lại trái với bản năng sinh lý mà trở thành một tổ hợp hoàn toàn mới.

Có lẽ cảm giác đau đớn quá mãnh liệt, Tiểu Vụ Oanh trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh thở dồn dập, khuôn mặt trắng như tuyết giờ tái nhợt, đau đến nỗi không phát ra tiếng, chỉ có mồ hôi nhễ nhại đầy đầu đầy mặt, lẫn với những giọt nước mắt to tròn.

Thậm chí Tần Đức Nhân vẫn mang theo nụ cười, chậm rãi nói: "Tiểu Oanh, chú chưa từng thấy đứa bé nào xinh đẹp hơn con."

"Cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ lương thiện, cực kỳ ngây thơ... mỗi phẩm chất đều không thể thiếu. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, chú đã biết con sẽ trở thành tác phẩm khiến chú hài lòng nhất, sẽ là thành quả hoàn hảo nhất trong phòng thí nghiệm của chú."

"Vì vậy, dù chú đã thất bại bao lần, cải tiến bao lần, nhưng cuối cùng cũng chỉ dám dùng phiên bản hoàn thiện nhất của liều thuốc này lên trên người con... bởi vì chỉ có con là tuyệt đối không được phép thất bại."

Hắn nhìn đôi tai thỏ chỉ to bằng hạt đậu trên đầu Tiểu Vụ Oanh, trong mắt tràn đầy sự cuồng nhiệt, nói năng lộn xộn: "Nó sẽ từ từ lớn lên...  Con là chú thỏ nhỏ, cũng là Tiểu Oanh. Chú sẽ tiếp tục thành công hàng ngàn, hàng vạn lần nữa. Những người bạn tốt của con sẽ ở bên con, đợi đến ngày đó, đợi đến... Ngày đó... Chú sẽ khiến cả giới sinh học chấn động, khiến cả thế giới chấn động!"

Đèn trong phòng bỗng chớp nháy, Tần Đức Nhân đột ngột quay đầu nhìn ra cửa, quát: "Ai?!"

Hắn sải bước ra mở cửa, nhưng trong hành lang trống rỗng.

Khi đôi tai thỏ và đuôi dần mọc dài, Bạc Lan Tức nhìn đứa trẻ nhỏ bé co ro trên ghế, ý thức mơ hồ vẫn còn đang run rẩy khóc lóc.

Cảm giác đau đớn là không ngừng, xung quanh là ánh mắt đờ đẫn tê dại của những đứa trẻ khác, là ánh sáng gần như không tồn tại tựa màn đêm vĩnh cửu, là dung dịch lạnh lẽo được đưa vào trong cơ thể, và giọng nói nghe có vẻ rộng rãi từ ái của Alpha trung niên.

"Tiểu Oanh đừng sợ..."

"Chú sẽ nhẹ nhàng thôi..."

"Tiêm không đau đâu..."

"Tiểu Oanh không sợ..."

"Chú..."

Một căn phòng chính là địa ngục trần gian.

Suốt nửa năm, một trăm tám mươi ba ngày, trong giấc mơ của Bạc Lan Tức chỉ như đèn kéo quân lướt qua chưa đầy hai tiếng, nhưng Tiểu Vụ Oanh cuối cùng được cứu thoát lại phải vật lộn bên bờ sinh tử suốt một tháng, rồi bước vào giai đoạn hồi phục dài đằng đẵng.

Vấn đề sinh lý dễ chữa hơn tâm lý. Sau một năm rưỡi, các giác quan khác của cậu đã hồi phục, chỉ riêng đôi mắt vẫn không thấy gì.

Ở trong căn phòng nhỏ quá lâu, chức năng thị giác bị tổn thương nghiêm trọng, cộng thêm vết thương tâm lý, không ai có thể đưa ra kết luận rằng cậu nhất định có thể khôi phục thị lực.

Tiểu Vụ Oanh vẫn rất sợ kim tiêm. Để đánh lạc hướng, cậu khẽ hỏi chị y tá, nếu không nhìn thấy nữa, có còn được đi học không.

Mắt chị y tá đỏ hoe, lén lau nước mắt, rồi dịu dàng đáp, có thể học chữ nổi.

Thế là ngày hôm sau, chị y tá đã mang cho cậu giấy chữ nổi, bảng chữ nổi và bút chữ nổi, dựa vào tài liệu tự tìm hiểu mà bắt đầu dạy cậu từ phiên âm.

Tiểu Vụ Oanh rất thông minh, chỉ vài ngày đã quen thuộc với vị trí điểm của hai mươi sáu chữ cái.

Và có lẽ ông trời không nỡ thật sự cướp đi ánh sáng của cậu, mười ngày sau, cậu đã khôi phục thị lực.

Bạc Lan Tức nhìn đống giấy chữ nổi dày cộp cạnh giường bệnh của cậu, những dấu lõm và lồi từ hỗn loạn ban đầu đến dần có quy củ, mà như bị sét đánh.

**

Khi tỉnh lại lần nữa, Bạc Lan Tức chẳng màng cơ thể tê dại, gần như bò đến cửa trước, giật lấy những bức phác thảo.

Hai, hai, hai, không, một, không, hai, hai...

Hắn tra bảng đối chiếu chữ nổi.

X...

U...

A...

N...

Huyền. 悬: [xuán]

Không phải Tức, là Huyền.

Hàm răng Bạc Lan Tức nghiến chặt kêu ken két, lòng bàn tay vô thức buông lỏng, tờ giấy vẽ nhẹ nhàng rơi xuống đất, chiếc điện thoại cũng đập xuống theo, "bộp" một tiếng màn hình vỡ nát.

Thì ra từ trước đến nay, Giang Vụ Oanh... chưa từng yêu hắn?

Vậy hắn là gì, kẻ thay thế cho Bạc Lan Huyền ư?

Nhận thức này đáng lẽ phải khiến Bạc Lan Tức phẫn nộ ngút trời, khiến tự tôn của hắn bị tổn thương, khiến hắn hận không thể cùng Giang Vụ Oanh đồng quy vu tận.

Nhưng trong đầu hắn chỉ toàn hình ảnh Tiểu Vụ Oanh bị Tần Đức Nhân hành hạ, run rẩy trong bóng tối, nằm trong ICU cắm đầy ống dẫn suýt mất mạng, mang theo vô số vết thương tâm lý và thể xác.

Người mà Bạc Lan Tức vốn nghĩ chỉ là đối tượng kết hôn hợp mắt, giờ đây khiến hắn nằm méo mó trên sàn, đấm mạnh vào ngực vẫn cảm thấy đau đến không thở nổi.

Khiến hắn, dù biết mình bị xem như kẻ thay thế mà giẫm đạp, vẫn nảy sinh ý muốn quay về mười sáu năm trước, thay cậu chịu đựng tất cả.

Trong miệng tràn đầy mùi máu tanh, Bạc Lan Tức đau đầu đến mức muốn nôn mửa, nhưng vẫn cố gắng nhặt điện thoại lên, bấm số gọi.

"... Bạc nhị thiếu?"

Giọng nói nhẹ nhàng, bình thản, còn mang chút mơ màng vừa tỉnh giấc.

Bạc Lan Tức áp màn hình vỡ vụn vào tai, máu từ vết cắt rỉ ra nhỏ xuống, nhưng hắn dường như không cảm nhận được, càng dí điện thoại sát hơn, khiến vết thương càng sâu.

"Giang Vụ Oanh..." Giọng hắn khàn như nuốt phải thủy tinh, hỏi chẳng đầu chẳng cuối, "Giang Vụ Oanh, em sống tốt không?"

Giang Vụ Oanh không trả lời, Bạc Lan Tức nghe thấy một giọng khác hỏi: "Ai vậy?"

Giang Vụ Oanh thành thật đáp, ngay sau đó cuộc gọi kết thúc.

Bạc Lan Tức nhổ bỏ máu trong miệng, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

**

Khoảng thời gian mãnh liệt nhất trong kỳ mẫn cảm của Bạc Lan Huyền đã qua, nhưng dư âm vẫn còn. Hắn kéo số của Bạc Lan Tức vào danh sách đen, ôm chặt Giang Vụ Oanh không buông.

Giang Vụ Oanh bị hắn siết đến máu huyết không thông, cậu khẽ cử động cơ thể, hỏi hắn: "Anh đưa Huyền Huyền đi đâu rồi?"

"Nhờ Mẫn Cánh Thành trông giúp vài ngày, đợi em về thì sẽ đón nó lại."

Bạc Lan Huyền uể oải nói: "Mai bé cưng về trường, anh phải bắt đầu làm tổ rồi."

Giang Vụ Oanh linh cảm hắn lại sắp phát điên, quả nhiên nghe Alpha tiếp tục nói: "Nhưng quần áo ở đây của bảo bối chưa đủ nhiều, em cho anh thêm chút nữa đi..."

"Càng là đồ mặc sát người càng tốt, mùi pheromone của bé cưng càng nồng càng tốt, tốt nhất là..."

Giang Vụ Oanh lấy gối đè lên mặt hắn, không tin nổi mà nói: "...Anh nằm mơ đi!"

**

Nhờ thứ Hai không có lớp, Bạc Lan Huyền cứ quấn lấy Giang Vụ Oanh đến tận khi mặt trời lặn mới lưu luyến đưa cậu về trường.

Giang Vụ Oanh vừa bước vào tòa nhà ký túc xá, WeChat đã nhảy ra thông báo.

[Từ Nhất Thu] : Tiểu Oanh Oanh, em suy nghĩ thế nào rồi?

[Giang Vụ Oanh] : Được rồi, chị Nhất Thu, em đồng ý.

[Từ Nhất Thu] : Tốt lắm, chị gửi em bảng thông tin đăng ký và lịch trình nhé.

[Từ Nhất Thu] : Thông tin khách mời "Thi Tửu Thừa Niên Hoa".docx

[Từ Nhất Thu] : Lịch trình "Thi Tửu Thừa Niên Hoa".docx

[Từ Nhất Thu] :[Hôn gió]

[Giang Vụ Oanh] :[Thỏ con cúi chào]

Giang Vụ Oanh về ký túc xá liền bật máy tính lên điền vào biểu mẫu, ba người còn lại đều ở đó, Tưởng Quan Thành thoát ra khỏi trò chơi, thò người ra ngoài giường, hứng khởi hỏi: "Tiểu Giang, kỳ nghỉ ngắn tháng sau có sắp xếp gì không? Công viên Universal ở thành phố K vừa mở, đi không?"

Giang Vụ Oanh xem qua lịch trình Từ Nhất Thu gửi đến, kỳ nghỉ ngắn vừa vặn có sắp xếp, hơn nữa loại chuyện tạp kỹ này thì giấu không được, liền thành thật nói: "Tôi không đi được đâu, tôi có thể... có thể phải đi ghi hình tạp kỹ."

Điện thoại của Tưởng Quan Thành "bốp" một tiếng rơi xuống đất.

"Tạp... tạp... tạp kỹ?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com