Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 31



Với ngoại hình, khí chất và tính cách của Giang Vụ Oanh, việc cậu nổi tiếng khắp mạng xã hội gần như là điều chắc chắn. Nhưng dù chỉ tham gia một chương trình thực tế dành cho người thường, sau khi lên sóng, cậu cũng không còn được xem là "người bình thường" nữa. Trên mạng có đủ kiểu người, nếu chẳng may có ai nói lời khó nghe thì sao?

Hơn nữa, Giang Vụ Oanh là một bé ngoan dễ bị bắt nạt, lỡ có khách mời nào bụng dạ xấu xa cố tình cô lập cậu thì sao? Nhỡ tổ chương trình chèn ép thì sao? Nếu hậu kỳ chỉnh sửa ác ý thì sao? Nếu gặp phải kẻ có ý đồ xấu muốn lợi dụng cậu thì sao?

Trong đầu Tưởng Quan Thành lướt qua vô số ý nghĩ về sự hiểm ác của thế gian.

Giang Chấp Giản cũng quay đầu lại hỏi: "Sao tự dưng lại muốn tham gia chương trình thực tế?"

Tưởng Quan Thành lúc này mới bừng tỉnh - đúng vậy, với tính cách hay xấu hổ đến mức chỉ cần nói chuyện với người lạ cũng đỏ mặt của Giang Vụ Oanh, sao tự dưng lại muốn đứng trước ống kính đối diện với hàng tỷ cư dân mạng?

Giang Vụ Oanh hơi cụp mắt xuống, tránh đi ánh nhìn của Giang Chấp Giản, nâng cốc giấy lên nhấp một ngụm nước ấm.

Mỗi lần đối diện với Giang Chấp Giản, cậu luôn có một cảm giác khó tả thành lời.

Rõ ràng từ biểu cảm đến giọng điệu của đối phương đều vô cùng đúng mực, nhưng đôi mắt ấy lại khiến cậu liên tưởng đến nước sôi sùng sục, cảm giác khi chạm vào da là hơi mát, nhưng tuyệt đối không phải cảm giác dễ chịu.

Cậu không thể nào nói thẳng ra rằng mình tham gia chương trình để trả nợ cho Bạc Lan Tức và Giang Đạt Thự, chỉ có thể đáp qua loa là: "...Bạn rủ nên đi thôi."

Chu Xuyên Nguyên dựng thẳng đôi tai lên hóng chuyện: "Chương trình gì vậy? Cậu đi thi đấu à, hay là đi hẹn hò..."

Giang Vụ Oanh vội nói: "Chỉ là chương trình du lịch thôi, không có thi đấu gì cả, càng không có hẹn hò."

Chu Xuyên Nguyên thầm thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Ngoài cậu ra, những khách mời khác đã định chưa?"

Giang Vụ Oanh chậm rãi nói: "Nghe nói chỉ còn thiếu một người cuối cùng, tôi nhận lời rồi thì coi như đã đủ đội hình."

Tưởng Quan Thành đã nhắn cho Bạc Lan Tức cả trăm tin trên WeChat mà không thấy hồi âm, đành hỏi tên chương trình rồi ghi nhớ thật kỹ.

Giang Vụ Oanh vừa gửi bảng biểu cho Từ Nhất Thu, thì Bạc Lan Huyền đã gọi video call đến, tính theo thời gian, có lẽ hắn vừa về đến nhà liền gọi ngay.

Giang Vụ Oanh trèo lên giường, kéo rèm che kín lại.

Alpha to lớn vùi mình trong đống váy áo mềm mại tinh xảo, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.

Thỏ con cố nén cười, đeo tai nghe lên rồi vẫy vẫy tay chào màn hình.

Dù Bạc Lan Huyền đang vùi mình trong đống quần áo của cậu nhưng vẫn không giấu được vẻ bồn chồn. Nhìn khuôn mặt hắn càng lúc càng phóng to trên màn hình, Giang Vụ Oanh lập tức gõ chữ:

[Giang Vụ Oanh] : Anh dí sát vào thế làm gì vậy?

Bạc Lan Huyền gần như dán vào màn hình, buồn bã nói: "Anh muốn gần bé cưng hơn một chút."

Giang Vụ Oanh: "..."

[Giang Vụ Oanh] : Anh cầm gì trong tay vậy?

Bạc Lan Huyền đưa mấy sợi lông tơ có đầu màu hồng trong tay đến gần camera nói: "Là lông rụng từ tai và đuôi của bé cưng, anh nhặt được trên ga giường."

Giọng hắn hơi khàn: "Có mùi của bé cưng, thơm quá."

Giang Vụ Oanh: "..."

Bạc Lan Huyền lại tội nghiệp nói: "Sao bé cưng không nói chuyện với anh?"

[Giang Vụ Oanh] : Bạn cùng phòng đều ở đây, em không tiện nói chuyện.

Bạc Lan Huyền ngứa ngáy trong lòng như mèo cào, chỉ hận không thể chui qua màn hình sang bên kia, lải nhải: "Bé cưng, anh muốn nghe giọng của em."

"Bé cưng, anh nhớ em lắm, nhớ em đến phát điên rồi."

"Bé cưng, em lại gần một chút, anh muốn nhìn em."

[Giang Vụ Oanh] : Huyền Huyền về rồi nhỉ. Xoay camera về phía nó đi, em chào nó một tiếng.

Bạc Lan Huyền: "..."

Ánh mắt hắn u oán vô cùng: "Anh không cử động được, bé cưng à."

[Giang Vụ Oanh] : Được rồi, em đi vẽ đây.

Bạc Lan Huyền lưu luyến nói: "Bé cưng đừng cúp máy, để điện thoại ở bên cạnh, được không?"

Rồi lại bổ sung: "Ngày mai lúc lên lớp cũng mở video được không? Anh nhớ em không chịu nổi."

Giang Vụ Oanh không trả lời, ánh mắt rơi vào một điểm trên màn hình, dần dần lộ vẻ ngạc nhiên.

[Giang Vụ Oanh] : Anh.

[Giang Vụ Oanh] : Anh đè cái gì dưới chiếc áo sơ mi hồng kia vậy?

Alpha khựng lại, thấp giọng nói: "Cái này thơm nhất... Anh sẽ giặt sạch cho bé cưng."

Giang Vụ Oanh: "..."

Cuộc gọi video "tách" một tiếng bị cúp.

**

Giang Vụ Oanh không nói với Bạc Lan Huyền về việc mình sẽ tham gia chương trình thực tế, dù sao thì hắn khác với đám bạn cùng phòng, nếu để hắn biết, hậu quả thật khó lường.

Omega vừa nghĩ cách đối phó với Bạc Lan Huyền sau khi hắn phát hiện, vừa tùy tiện vẽ nguệch ngoạc.

Chuỗi tràng hạt 18 hạt bằng gỗ mun khắc chữ Hỷ, mỗi hạt tròn được kết lại với nhau bằng các miếng ngọc bích xanh xen kẽ. Đối xứng hai bên là tháp Phật đầu, phía dưới treo chữ Hỷ bằng ngọc và một miếng ngọc bản. Giữa các phần này là chuỗi hạt trang trí gồm bốn chuỗi ống ngọc, một chuỗi hình con vịt bằng ngọc và một chuỗi hình con rùa bằng ngọc.

Chuỗi tràng hạt này đang được tiểu phi hành gia Hải Tinh đeo trên thắt lưng, bị nó dùng làm vòng lắc eo.

Sau khi đăng lên Weibo lại là một tràng bình luận như thủy triều.

[Chuỗi hạt Phật này trông quen mắt quá, cứ cảm thấy gần đây đã gặp ở đâu rồi ấy.]

[Tác giả định đổi phong cách cổ điển à? Tôi cứ ngỡ mình đang tham quan bảo tàng đó.]

[Tác giả a a a!! Có thể in luôn quyển hai vào ngày mai được không!!!]

...

**

"Hôm nay Lương Sùng hẹn mấy người chơi mã cầu, điện hạ có đi không?"

Bạc Lan Tức đồng ý một cách tự nhiên, bước ra ngoài được hai bước thì đột nhiên khựng lại.

Người đến gọi hắn ban đầu còn không hiểu, nhưng nhanh chóng tỉnh ngộ, cười nói: "Mới thành thân không lâu,...Điện hạ đây là không nỡ rời xa ngọc mềm hương ấm?"

Bạc Lan Tức vừa thấy nụ cười chế giễu của y liền nổi chứng sĩ diện, lập tức nói: "Không nỡ gì chứ, chỉ là tùy tiện kết thôi."

Hắn bước nhanh ra ngoài, tiện thể dặn dò Lưu Đa Toàn: "Chờ Vương quân tỉnh lại thì đánh xe đưa y vào cung."

Ban đầu hắn còn định dặn thêm một câu: bảo vệ Giang Vụ Oanh, đừng để y bị bắt nạt. Nhưng thấy nụ cười của vị công tử bên cạnh ngày càng sâu, Bạc Lan Tức lại nuốt lời nói trở vào.

Hắn sải bước nhanh về phía cổng phủ, như thể đi càng nhanh thì càng chứng minh được điều gì đó.

Thế nhưng, khi đến cổng phủ, hắn lại không kìm được mà quay đầu nhìn Lưu Đa Toàn.

Chỉ có điều... Lưu Đa Toàn đã vào trong viện, bận rộn sai bảo đám nha hoàn tiểu tư hầu hạ Vương quân thức dậy, hoàn toàn không nhận được ánh mắt nhắn nhủ của chủ tử mình.

Bạc Lan Tức: "..."

...

Hoàng cung trùng trùng như núi non hùng vĩ, nhìn ra xa vàng son lộng lẫy, trải dài bất tận.

Xa giá của Vương phủ dừng lại ở ngoài cửa Đông An, Giang Vụ Oanh không chờ tiểu thái giám quỳ xuống làm bậc, mà tự mình lấy hết can đảm nhảy xuống xe ngựa.

"Chíp – chíp – chíp –"

Giang Vụ Oanh nghiêng đầu, liền thấy trên cành mai trắng lốm đốm xanh biếc cách đó không xa đậu một con chim hỉ thước nhỏ, theo tiếng hót, đầu và đuôi nó cứ thế lắc lên lắc xuống.

Tiểu thái giám dẫn đường trông chỉ chừng mười hai, mười ba tuổi, lập tức lanh lợi cười nói: "Vương quân đại hỷ, chim hỉ thước là loài chim may mắn trong cung chúng ta, chắc chắn có thể phù hộ Vương quân mọi chuyện thuận lợi, phúc lành trường tồn."

Giang Vụ Oanh vốn còn đang lo lắng bất an vì lần đầu tiên diện kiến Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng nghe tiểu thái giám nói vậy thì thấy thoải mái hơn đôi chút.

Cậu lấy từ trong túi gấm xanh nhạt bên hông ra một nắm đồng tiền vàng, lúng túng nói: "Đa tạ công công, những thứ này ngài cầm đi... ăn, uống rượu nhé."

Thế nhưng tay cậu quá nhỏ, không cầm được nhiều, nhất thời mặt đỏ bừng, vội nói thêm: "Công công cứ cầm trước đi, tôi lấy thêm một ít nữa."

Tác giả có lời muốn nói:

Thái Hoàng Thái Hậu: Online giúp một đứa cháu trai giành vợ của đứa cháu trai khác ()


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com