Bạc Lan Huyền thấy cậu đi ra ngoài, nhất thời nhíu mày nói: "Em không mang theo ai bên cạnh à? Bạc Lan Tức cứ để em tự đi một mình như vậy sao?"
Giang Vụ Oanh vốn có một tiểu tư và một nha hoàn tại biệt viện của Hầu phủ, nhưng khi thành thân, cả hai đều bị Vĩnh Hưng hầu lấy lý do "gia nô không thể rời khỏi phủ" mà giữ lại. Lưu Đa Toàn có ý định sắp xếp vài người hầu hạ bên cạnh cậu, nhưng Giang Vụ Oanh không quen để người lạ theo mình, cảm thấy không thoải mái, nên đã từ chối.
Giang Vụ Oanh không trả lời hắn, chỉ lặng lẽ bước đi.
Giữa nội điện và ngoại điện có một đoạn hành lang gấp khúc, đi ra ngoài sẽ có tiểu nội thị dẫn đường, Giang Vụ Oanh cứ thế cúi đầu đi thẳng, nhất thời không chú ý, liền va phải một bức tường thịt.
Bạc Lan Huyền luôn có thói quen hơi cúi người khi nói chuyện với cậu, giữ ánh mắt ngang bằng hoặc thậm chí thấp hơn một chút, lúc này hắn trầm giọng nhắc: "Em đi nhầm hướng rồi."
Giọng hắn rất khẽ, như thể sợ người khác nghe thấy sẽ làm tổn thương lòng tự tôn của tiểu Vương quân.
Giang Vụ Oanh: "..."
Cậu có chút hối hận, không nói một lời quay đầu lại tiếp tục đi, Bạc Lan Huyền cũng không xa không gần đi theo phía sau, trên vai còn vướng vài sợi lông chó.
Giang Vụ Oanh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn quay đầu lại: "Bệ Hạ."
Nhưng lúc này Bạc Lan Huyền đã đứng thẳng người, khi còn là thân vương, hắn từng lãnh binh đánh trận, vốn đã mang dáng vẻ uy nghiêm lại càng thêm huyết khí, Giang Vụ Oanh đứng gần hắn mới phát hiện vóc dáng hắn cao lớn vững chãi đến mức nào, nhất thời mất sạch can đảm.
Thỏ con im lặng nuốt hết lời muốn nói trở vào bụng.
Bạc Lan Huyền lại hơi cúi xuống, thấp giọng: "Kẻ đã đẩy em xuống nước hôm đó, ta đã tra ra rồi."
Giang Vụ Oanh khẽ rũ mi, hàng mi dài mảnh khẽ rung như gợn nước, giọng cậu nhẹ bẫng: "Là người của Vĩnh Hưng Hầu phủ sao?"
"... Ừ," Bạc Lan Huyền gật đầu, "Em muốn xử lý thế nào?"
Giang Vụ Oanh mím đôi môi mềm mại, đáp: "Cứ theo luật pháp Đại Lương là được."
Sau khi cuộc trò chuyện trở về mức độ bình thường, Giang Vụ Oanh bắt đầu tự kiểm điểm xem mình có thất lễ hay không.
Bạc Lan Huyền chỉ thấp giọng đáp: "Có thể giúp ta phủi vật trên vai xuống được không?"
Giang Vụ Oanh không ngờ hắn lại chấp nhất với chuyện này như vậy, bèn giơ tay giúp hắn phủi đi mấy sợi lông chó xuống.
Bạc Lan Huyền rút từ trong tay áo ra một chiếc hộp nhỏ bằng gỗ cánh gà, đưa về phía trước: "Quà cảm ơn."
Giang Vụ Oanh không hiểu vì sao chỉ phủi vai một cái mà lại cần cảm ơn, nên không nhận lấy, chỉ cởi áo choàng của mình xuống, nhét vào khuỷu tay Bạc Lan Huyền, nhỏ giọng nói: "Vụ Oanh cáo lui."
Bạc Lan Huyền lập tức nói: "Mặc vào, từ đây về vương phủ vẫn còn một đoạn."
Giang Vụ Oanh lắc đầu liên tục nói: "Trên xe ngựa tránh gió, lại có than lửa, không cần mặc áo choàng."
Cách đó không xa đã có tiểu nội thị đứng chờ dẫn đường, Bạc Lan Huyền dừng chân, không tiếp tục đi theo nữa.
Trong hành lang đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ.
Người đến trêu chọc nói: "Bệ Hạ, ngài cũng quá nóng vội rồi."
**
Tiếng chuông báo thức vang lên từng hồi, từ nhỏ đến lớn, rồi lại từ lớn đến nhỏ.
Giang Vụ Oanh lờ mờ mở mắt, đã đến giờ dậy đi học rồi.
Do ngành học khác nhau, ba người còn lại trong phòng đã đi học từ sớm. Cậu dụi mắt rồi xuống giường rửa mặt, cảm thấy cổ họng hơi khô rát, bèn định rót một cốc nước ấm để làm dịu.
Cậu lấy một chiếc cốc giấy mới, rót đầy nước, vừa đưa đến môi thì bỗng khựng lại.
Ánh mắt cậu chậm rãi dời qua mặt bàn.
...Chiếc cốc giấy tối qua, biến mất rồi.
Khác với lần trước khi cậu bị bệnh đầu óc mơ hồ, lần này cậu hoàn toàn chắc chắn rằng tối qua mình đã uống nước xong nhưng chưa hề vứt cốc đi.
Trong thùng rác nhỏ của cậu cũng không có.
Năm ngón tay cậu siết chặt lấy chiếc cốc giấy, tim bỗng nhiên đập mạnh một nhịp.
Ai lại đi trộm chiếc cốc giấy đã qua sử dụng, thứ vốn chẳng có chút giá trị nào như vậy?
Nhưng giờ học sắp đến rồi, cậu đành tạm gác chuyện này, xuống lầu rồi nhanh chóng đi về phía giảng đường, nghĩ rằng lát nữa tan học sẽ hỏi ba người bạn cùng phòng xem sao.
Đây là một tiết học đại cương, giảng đường rộng đến ba trăm chỗ ngồi. Khi Giang Vụ Oanh bước vào lớp thì còn đúng năm phút trước giờ học, hầu hết các chỗ trống phía sau đều đã bị đặt đồ để giữ chỗ, có lẽ là của những sinh viên đến sớm giúp bạn bè giữ ghế.
Cậu không còn cách nào khác đành tiến lên phía trước, vừa bước được hai bước, điện thoại trong túi rung lên. Vừa bắt máy, đã nghe thấy giọng của Chu Xuyên Nguyên: "Vụ Oanh, Vụ Oanh, nhìn về phía đông đi!"
Giang Vụ Oanh xoay người một trăm tám mươi độ.
Chu Xuyên Nguyên: "... Lại xoay phải chín mươi độ."
Giang Vụ Oanh lại xoay tiếp, thì thấy Chu Xuyên Nguyên đang ngồi ở dãy cuối bên kia giảng đường, vẫy tay với cậu, đôi tai chó động đậy.
Giang Vụ Oanh: "..."
Cậu đi tới, Chu Xuyên Nguyên lập tức xê dịch vào bên trong, nhường chỗ ngồi ngoài cùng cho cậu.
Giang Vụ Oanh không hiểu nói: "Không phải sáng nay cậu có tiết chuyên ngành à?"
Chu Xuyên Nguyên cười hì hì nói: "Trốn học một buổi cũng đâu có sao."
Cậu ta lấy từ trong ngăn bàn ra một hộp giữ nhiệt nhỏ nói: "Cậu ăn sáng chưa? Tôi đến nhà ăn số bốn mua sữa đậu nành và xíu mại, vẫn còn nóng đấy, đây là món nổi tiếng của đại học C đó."
Quả thật, Giang Vụ Oanh vẫn chưa ăn sáng, cậu cũng không có thói quen ăn sáng – ngoại trừ khoảng thời gian sống cùng Bạc Lan Huyền.
"Tôi ăn rồi," cậu nhẹ giọng nói, "Cậu ăn đi."
Đôi tai chó rũ xuống, Chu Xuyên Nguyên thất vọng nói: "...Ngon lắm mà."
Giang Vụ Oanh lại có chút áy náy, nghe nói đồ ăn sáng ở căn tin số 4 phải xếp hàng rất lâu mới mua được, cậu xoa nhẹ khóe mắt, khẽ nói: "Vậy tôi ăn một cái xíu mại thôi, lần sau cậu đừng mua cho tôi nữa."
Chu Xuyên Nguyên lập tức phấn chấn lên, vừa gật đầu lia lịa vừa mở hộp giữ nhiệt ra.
Còn ba phút nữa là vào học, Giang Vụ Oanh tháo khẩu trang xuống, cầm túi ni lông, cúi đầu ăn từng miếng nhỏ. Chu Xuyên Nguyên thì như một vệ sĩ trung thành, kéo chiếc ba lô to của mình lên đặt trên bàn, che chắn cậu kín mít.
Ăn xong vừa lúc chuông vào học vang lên, Giang Vụ Oanh nhận lấy khăn giấy Chu Xuyên Nguyên đưa cho lau sạch khóe miệng, lại im lặng lấy son dưỡng môi của mình ra thoa lên.
Chu Xuyên Nguyên cất ba lô đi, liếc mắt liền thấy đôi môi cậu bóng loáng, mềm mại như quả đào ngâm nước, tựa như thạch hoa anh đào.
Cậu ta vô thức nuốt khan một cái.
Giữa giờ, Giang Vụ Oanh xem WeChat.
[Bạc Lan Huyền: Bé cưng đang lên lớp à? Ăn cơm chưa?]
[Bạc Lan Huyền: Anh bảo người ta mang đồ ăn đến phòng học cho em rồi, nếu có thời gian thì ra ngoài lấy một chút, không được bỏ bữa sáng đâu đấy.]
[Bạc Lan Huyền: Nhớ em.]
Giang Vụ Oanh: "..."
Cậu lại dụi dụi mắt, Chu Xuyên Nguyên bên cạnh hơi nhíu mày nói: "Vụ Oanh, sao hôm nay cậu cứ dụi mắt mãi thế?"
Thực ra, Giang Vụ Oanh không hề nhận ra điều đó. Cậu sững lại hai giây rồi mới hỏi: "Có sao?"
Chu Xuyên Nguyên cúi đầu nhìn vào mắt cậu, phần lòng trắng có hơi đỏ, thật sự thành thỏ con rồi.
Chó con như gặp đại địch, nghiêm mặt nói: "Đi bệnh viện trường xem thử đi."
Đây là lần đầu tiên cậu ta đến gần như vậy, Giang Vụ Oanh chợt phát hiện đường nét ngũ quan của Chu Xuyên Nguyên... có một cảm giác quen thuộc khó diễn tả thành lời.
Chỉ là rất mờ nhạt... thoáng qua rồi biến mất.
Không biết vì sao, cậu bỗng thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, theo bản năng lùi về sau một chút.
Ánh mắt Chu Xuyên Nguyên tối sầm lại, Giang Vụ Oanh chậm rãi cũng cảm thấy phản ứng của mình có hơi làm tổn thương người khác, đành phải chuyển chủ đề nói: "... Chờ tan học rồi tính."
Chu Xuyên Nguyên kiên quyết nói: "Không được, mắt quan trọng lắm đấy."
Giang Vụ Oanh bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn bị cậu ta kéo ra khỏi phòng học.
**
"Bạn học này bị viêm kết mạc cấp tính." Bác sĩ kiểm tra xong thì ôn hòa nói, "Hệ miễn dịch kém quá rồi, may mà phát hiện sớm, tôi kê cho em một ít thuốc nhỏ và thuốc mỡ bôi, dùng theo hướng dẫn vài ngày là được. Nếu một tuần nữa vẫn chưa đỡ thì quay lại khám."
Giang Vụ Oanh lễ phép nói: "Cảm ơn bác sĩ."
"Ừ," bác sĩ lại dặn dò, "Bệnh này dễ lây lắm. Sau khi dụi mắt hoặc trước khi chạm vào đồ dùng chung nhớ rửa tay, thường xuyên khử trùng đồ cá nhân để tránh lây nhiễm chéo."
Hai người ra khỏi phòng khám, Giang Vụ Oanh chỉ về phía nhà vệ sinh bên cạnh nói: "Cậu đi rửa tay đi, đừng để bị lây."
Chu Xuyên Nguyên rửa tay xong bước ra thì thấy Giang Vụ Oanh đứng cách mình cả tám trượng.
Chu Xuyên Nguyên: "..."
Cậu ta lặng lẽ tiến lại gần.
Giang Vụ Oanh nắn nắn thanh nẹp mũi khẩu trang đảm bảo kín mít, nhắc nhở: "Bệnh này dễ lây lắm, cậu đừng lại gần tôi."
Cái đuôi chó phía sau vẫy vẫy, Chu Xuyên Nguyên bĩu môi: "Không phải cứ lại gần là lây đâu."
Cậu ta buồn bã nói: "Tôi không chạm vào cậu là được chứ gì."
Một chó một thỏ đi về phía ký túc xá, Giang Vụ Oanh cẩn thận khống chế khoảng cách, nhưng cổ tay cậu bỗng bị một thứ gì đó thô cứng quấn lấy - là một cái đuôi đen to.
Cái đuôi của Chu Xuyên Nguyên siết lấy cổ tay cậu, động tác mang chút bá đạo, nhưng ánh mắt cậu ta lại đầy vẻ bối rối của một thiếu niên, không biết làm sao.
"Thật sự không cần xa như vậy." Alpha buồn bực nói.
Đây là lần đầu tiên Giang Vụ Oanh quan sát chiếc đuôi này ở cự ly gần, rõ ràng hình dạng là đuôi chó, nhưng bộ lông lại cứng như lông sói, gần như là giống một chùm gai thép.
Cậu chần chừ giơ tay chạm thử. Chu Xuyên Nguyên lập tức chấn động, Giang Vụ Oanh phát hiện nhiệt độ của đuôi chó gần như tăng vọt, vội vàng thu lại đầu ngón tay nói: "... Xin lỗi."
Chu Xuyên Nguyên nhanh chóng lắc đầu, giọng nói khàn khàn: "Cậu cứ chạm thoải mái, không sao đâu."