Về đến ký túc xá, Chu Xuyên Nguyên xung phong nhận việc nhỏ thuốc cho Giang Vụ Oanh.
Omega ngồi trên ghế ngửa đầu ra sau, Chu Xuyên Nguyên cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, cậu ta cố gắng hết sức để tay không run, nhưng ngay lúc thuốc sắp nhỏ vào mắt Giang Vụ Oanh, cậu lại đột nhiên chớp mắt.
Giọt thuốc chỉ rơi xuống mí mắt.
Chu Xuyên Nguyên ngẩn ra.
Giang Vụ Oanh có chút chột dạ: "...Tôi có phản xạ vô điều kiện, cậu giữ mắt tôi mở ra đi."
Chu Xuyên Nguyên thử dùng ngón cái và ngón trỏ vạch mí mắt của cậu, nhưng vừa chạm vào đã bị cảm giác mềm mại trơn mịn làm cho kinh ngạc. Cậu ta sững lại, cố gắng kiềm chế để không vô thức vuốt ve.
Ngón tay Alpha thô ráp, Giang Vụ Oanh nhịn một lát, chờ mãi không thấy cậu ta nhỏ thuốc, liền nhắc: "Nhỏ đi chứ."
Chu Xuyên Nguyên giật mình hoàn hồn, đang định làm theo thì cửa ký túc mở ra.
Tưởng Quan Thành và Giang Chấp Giản một trước một sau đi vào, thấy tư thế của hai người thì ngờ vực: "Tiểu Giang sao thế?"
Chu Xuyên Nguyên nhân lúc Giang Vụ Oanh phân tâm liền nhanh chóng nhỏ thuốc vào mắt cậu. Giang Vụ Oanh vội vàng nhắm mắt lại.
Lúc này Chu Xuyên Nguyên mới đáp: "Viêm kết mạc."
"Hả?" Tưởng Quan Thành sửng sốt, lo lắng hỏi: "Nghiêm trọng không?"
Chu Xuyên Nguyên vẫn chưa rời tay khỏi vùng da quanh mắt Giang Vụ Oanh. Giang Chấp Giản bước tới, không chút biểu cảm đẩy cậu ta ra, tiện thể hất luôn tay cậu ta xuống.
Từ trước đến nay, Chu Xuyên Nguyên luôn nghi ngờ chuyện Giang Chấp Giản là anh trai của Giang Vụ Oanh, cũng không có hảo cảm với Giang Chấp Giản, dường như trong bản năng mang theo sự bài xích vậy.
"Không nghiêm trọng," Giang Vụ Oanh nhắm mắt nhỏ giọng nói, "Nhưng loại này dễ lây, tôi định dọn ra ngoài ở mấy ngày."
Chu Xuyên Nguyên lập tức phản đối: "Có gì đâu, chúng tôi đều chú ý là được chứ gì?"
Giang Vụ Oanh: "... Còn có bạn học ký túc xá khác nữa, tôi phải chờ khỏi rồi mới quay lại."
Giang Chấp Giản đột nhiên nói: "Tôi có một căn hộ gần trường, em có thể sang đó ở vài hôm."
Tưởng Quan Thành cũng như bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đúng đúng đúng, tôi cũng có, Tiểu Giang có thể ở chỗ tôi nữa."
Chu Xuyên Nguyên không cam lòng yếu thế: "Tôi cũng..."
Giang Vụ Oanh: "..."
Chuông điện thoại vang lên, Giang Vụ Oanh đoán có lẽ là Bạc Lan Huyền gọi đến, bèn mượn cớ nghe máy để ra ngoài hành lang.
Một phen giày vò, cậu đã quên sạch chuyện chiếc cốc giấy rồi.
"Alo?"
Giọng nói của Bạc Lan Huyền mang theo ý cười: "Oanh Oanh, kỳ mẫn cảm của anh kết thúc rồi, anh đang đến dưới lầu ký túc xá của em đây."
Giang Vụ Oanh im lặng một lát, lắp bắp nói: "Em, em không ở ký túc xá."
Bạc Lan Huyền hơi khựng lại: "Vậy anh qua đó trước, đợi em về."
Lại bổ sung: "Lúc nào về cũng được."
Giang Vụ Oanh nói dối lắp ba lắp bắp: "Hôm nay em có chút việc, không về ký túc xá."
Bạc Lan Huyền im lặng một lát, rồi khẽ nói: "Oanh Oanh, sao lại trốn anh nữa rồi?"
Giang Vụ Oanh không trả lời, Bạc Lan Huyền tiếp tục nói: "Em như vậy anh sẽ rất lo lắng cho em."
"Em đang ở ký túc xá đúng không? Chúng ta gặp mặt một lát, bé cưng, đừng luôn đẩy anh ra như vậy."
Giang Vụ Oanh biết hắn gặp mình xong nhất định sẽ đưa mình về căn hộ, nhưng lại không tránh được, đành phải cam chịu đi xuống lầu.
Vừa quay người lại cậu liền thấy Giang Chấp Giản đứng phía sau từ lúc nào không hay.
Giang Vụ Oanh bị dọa giật nảy mình, trong khi Giang Chấp Giản dường như không hề nhận ra hành động của hắn như vậy là rất thất lễ, chỉ nhìn chằm chằm cậu và nói: "Trên tóc em có dính thứ gì đó."
Giang Vụ Oanh nửa tin nửa ngờ, Giang Chấp Giản liền đưa tay nhặt một thứ trên tóc cậu, sau đó giơ đầu ngón tay lên cho cậu xem một cánh hoa mơ.
Giang Vụ Oanh khẽ lùi lại nửa bước một cách kín đáo, nói: "Cảm ơn, tôi... tôi đi trước đây."
Cậu đi được nửa bước, đột nhiên nhớ tới chuyện bị mình quên mất, liền siết chặt đầu ngón tay không dám quay đầu lại, khẽ hỏi: "Anh... anh có thấy chiếc cốc giấy tôi uống nước tối qua không?"
Rõ ràng là cậu quay lưng về phía Giang Chấp Giản, thế nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của hắn dán chặt vào sau gáy mình, mà lòng bàn tay của hắn vừa hay ở cùng độ cao với đuôi của cậu, gần trong gang tấc, chỉ cần đưa tay ra là có thể...
Ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa ẩn chứa nhiệt độ sôi sục kia gần như khiến sống lưng Giang Vụ Oanh co rúm lại, cậu cố gắng nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng mới nghe thấy đối phương lên tiếng: "Có một con côn trùng nhỏ bay vào, tôi giúp em vứt đi rồi."
Giang Chấp Giản vừa nói, vừa tiến lại gần.
Gần đến mức Giang Vụ Oanh có thể ngửi thấy pheromone của hắn, là mùi gỗ mun, trầm lặng, thậm chí có chút tang thương.
Tai thỏ của Giang Vụ Oanh cảnh giác dựng đứng lên, cậu đưa tay ra sau, lắp bắp nói: "Được, cảm ơn... Vậy, vậy cánh hoa hạnh đó, có thể đưa tôi không?"
Giang Chấp Giản lại im lặng một lát, sau đó đặt cánh hoa vào lòng bàn tay cậu.
Đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay Giang Vụ Oanh, thỏ con lập tức rụt tay lại, nói một câu "Tạm biệt" rồi vội vàng xuống lầu.
Đầu ngón tay của Giang Chấp Giản cũng rất nóng, giống như ánh mắt của hắn vậy.
Nhưng trên trán Giang Vụ Oanh lại rịn ra một lớp mồ hôi lạnh. Cuối cùng, cậu cũng tìm được một phép so sánh thích hợp cho người này.
Một con rắn.
Giang Chấp Giản... giống như một con rắn.
...
Bạc Lan Huyền đứng dưới lầu ký túc xá, thấy Omega thở hổn hển chạy xuống lầu, liền vội vàng đỡ lấy cậu nói: "Sao lại vội vàng như vậy, chạy nhanh như vậy có khó chịu không?"
Giang Vụ Oanh lắc đầu từ từ điều hòa lại hơi thở, Bạc Lan Huyền cúi đầu quan sát vẻ mặt cậu, ánh mắt đột nhiên nặng nề.
"Mắt em làm sao thế?"
Vẻ mặt Alpha nghiêm túc, Giang Vụ Oanh biết không giấu được, ủ rũ nói: "Viêm kết mạc cấp tính."
Bạc Lan Huyền hít sâu một hơi, cẩn thận quan sát đôi mắt đỏ ửng của cậu, sau đó trầm giọng nói: "Về nhà."
**
Từ sau đám cưới của Bạc Lân Linh, Trịnh Do Khiếu không còn cơ hội quay về thành phố Q nữa, lúc nào cũng phải túc trực chờ lệnh của Bạc tổng để phục vụ "cục cưng" của hắn.
"Đúng là viêm kết mạc," kiểm tra xong, Trịnh Do Khiếu vừa thu dọn dụng cụ vừa nói, "Chỉ cần tuân theo chỉ dẫn của bác sĩ là được."
Hắn lại không nhịn được oán trách: "Bệnh viện Đại học C có địa vị như thế nào cậu không rõ sao, đâu phải phòng khám nhỏ... Tôi đang hẹn hò đó."
"Tiền khám hôm nay gấp đôi."
Trịnh Do Khiếu lập tức vui vẻ ra mặt nói: "Được rồi! Tiểu Giang nghỉ ngơi cho tốt nhé, mau chóng khỏe lại nha."
Nói xong, hắn cực kỳ tự giác chuồn ra khỏi căn hộ.
Bạc Lan Huyền rót sữa đã hâm nóng ra ly, trước tiên vòng tay ôm eo Giang Vụ Oanh, bế cậu ngồi lên đùi mình. Sau đó, hắn cắm một ống hút vào ly, đưa đến trước mặt cậu: "Không nóng đâu, nhưng đừng uống vội."
Giang Vụ Oanh nhận lấy, ôm ly sữa, ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng hắn nhấm nháp từng ngụm nhỏ.
Huyền Huyền lè lưỡi chạy quanh chân Giang Vụ Oanh, thỉnh thoảng định li.ếm góc váy của cậu, nhưng lần nào cũng bị Bạc Lan Huyền chặn lại.
Bạc Lan Huyền bóc một túi hạt dẻ cười, ôm Giang Vụ Oanh trên đùi, vừa lột vỏ từng hạt vừa tiện tay bật tivi cho cậu xem đỡ chán.
Hắn bóc một hạt, liền đút một hạt vào miệng cậu. Rõ ràng có thể để vào đĩa nhỏ để thỏ con ăn một lần cho tiện, vậy mà hắn cứ muốn đút từng hạt như vậy, vô cùng dính người.
Hắn khẽ đung đưa chú thỏ nhẹ bẫng trong lòng mình, hỏi: "Ngồi như vậy có làm đuôi em khó chịu không?"
Giang Vụ Oanh nhai hạt dẻ cười, cảm nhận một chút, ngoan ngoãn nói: "Không đâu."
Bạc Lan Huyền lại kéo cậu vào trong một chút, ngực bụng dán vào lưng cậu, thấp giọng nói: "Bé cưng mềm quá."
Giang Vụ Oanh: "..."
Omega khó tin nói: "Anh, sao anh lại..."
Bạc Lan Huyền hít sâu một hơi, lẩm bẩm: "Thơm quá."
Giang Vụ Oanh thử cựa mình muốn tránh xa hắn, nhưng vừa mới nhúc nhích một chút, hơi thở của Alpha bỗng chốc càng nặng nề hơn, cũng nóng bỏng hơn.