Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 38



Gần đến ngày ghi hình tập đầu tiên của chương trình tạp kỹ, vậy mà Giang Vụ Oanh vẫn không để lộ chút tin tức nào cho Bạc Lan Huyền.

Kỳ nghỉ ngắn kéo dài từ thứ Sáu đến Chủ Nhật, tổng cộng ba ngày. Giang Vụ Oanh phải có mặt tại địa điểm ghi hình ở thành phố S vào sáng thứ Sáu. Vì chuyến bay từ thành phố C đến thành phố S mất hơn ba giờ, tổ chương trình đã hỏi cậu có muốn đến sớm một ngày và nghỉ ngơi tại khách sạn do họ sắp xếp không. Cậu đồng ý.

Chiều thứ năm, video call của Bạc Lan Huyền đến đúng giờ.

Hình như Alpha đang ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, ánh sáng có chút lờ mờ, hắn vừa đi vừa nói: "Oanh Oanh, bây giờ anh xuất phát từ công ty, khoảng 7 giờ là đến trường em."

Giang Vụ Oanh xoay xoay cây bút cảm ứng trong tay, đáp: "Không cần vội đâu, hôm nay em làm trễ một chút, bức này còn chưa vẽ xong, không muốn dừng lại giữa chừng."

Bạc Lan Huyền thoáng ngừng bước, vài giây sau giọng hắn trầm xuống: "Vậy khoảng mấy giờ?"

Giang Vụ Oanh nghĩ đến thời gian bay của mình, rồi đáp: "...Chín, chín giờ rưỡi đi."

Bạc Lan Huyền thấy hoàn cảnh xung quanh cậu quả thực là trong phòng ngủ, chỉ là ba người còn lại không có ở đó, liền nói: "Được, vậy 10 giờ gặp ở dưới lầu ký túc xá của em."

Sau khi cúp máy, giữa chân mày Bạc Lan Huyền dần hiện lên nét trầm tư.

Có một cảm giác kỳ lạ lướt qua trong lòng, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất.

Điện thoại rung lên, là điện thoại của Mẫn Cảnh Thành gọi tới.

"Bạc tổng, có người muốn gặp riêng anh để nói chuyện."

Bạc Lan Huyền nghe giọng điệu nghiêm túc của anh ta, bất giác cũng trầm giọng: "Ai?"

**

8 giờ, Giang Vụ Oanh đến sân bay thành phố C.

Quá trình làm thủ tục lên máy bay diễn ra suôn sẻ, cho đến khi cậu nhìn thấy ba khuôn mặt quen thuộc trong khoang hành khách.

Bốn người mắt to trừng mắt nhỏ, một lát sau, Tưởng Quan Thành dẫn đầu mở miệng nói: "Tiểu, Tiểu Giang à,... bất ngờ không?"

Giang Vụ Oanh: "..."

Cậu ngập ngừng hỏi: "Mấy anh cũng..."

"Đương nhiên rồi," thấy đã gặp nhau, Tưởng Quan Thành cũng không giấu giếm nữa, cười thoải mái, "Nói thật nhé, nhìn em yếu ớt thế này, ai biết chương trình sẽ có những ai tham gia? Bọn anh không thể để em bị kẻ khác bắt nạt được, thế nên cả phòng 3004 quyết định tham gia luôn."

Giang Vụ Oanh im lặng một lát, nói: "Nhưng lúc chị Nhất Thu mời tôi có nói, chỉ còn một suất cuối cùng, mấy anh thì..."

"Khụ," Tưởng Quan Thành đành phải thật thà nói, "Bỏ chút tiền thôi mà."

Giang Vụ Oanh: "..."

Cậu nhìn ba người bọn họ, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ không nói thành lời.

Chỗ ngồi của Giang Vụ Oanh dựa vào cửa sổ, bên cạnh là Tưởng Quan Thành, còn Chu Xuyên Nguyên và Giang Chấp Giản ngồi phía bên kia. Điều này khiến cậu cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Mỗi khi vẽ tranh, Giang Vụ Oanh đều rất tập trung, nên cậu không hề biết ánh mắt của ba người bên cạnh vẫn luôn dõi theo mình.

Đây là lần đầu tiên Tưởng Quan Thành quan sát Giang Vụ Oanh ở cự ly gần như vậy, cũng là lần đầu tiên chú ý đến nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt cậu.

Màu sắc đỏ tươi, tựa như giọt máu vừa mới rỉ ra.

Đều nói kiếp trước khóc nhiều, kiếp sau sẽ mọc nốt ruồi lệ, So với nốt ruồi nâu thông thường, lệ chí màu chu sa lại càng mang nét thê lương đến lạ.

Tưởng Quan Thành thất thần suy nghĩ lung tung, bỗng thấy Giang Vụ Oanh đang cầm bút vẽ bên cạnh khẽ gật gà gật gù, tựa như bộ dạng buồn ngủ đến cực điểm.

Sau khi cố gắng chống đỡ thêm mười giây, cuối cùng cậu lật úp iPad xuống bàn nhỏ phía trước, rồi tựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi.

Tưởng Quan Thành nhìn đôi vai gầy yếu của cậu, chiếc váy liền dài tay cậu mặc có phần cổ hơi rộng, để lộ xương quai xanh mảnh mai nhô lên rõ ràng, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy mong manh.

Tưởng Quan Thành nhịn không được muốn đắp thêm cho cậu một chiếc áo, nhưng bản thân hắn lại không sợ lạnh, tháng Tư mới chớm mà chỉ mặc một chiếc áo thun, đành phải nhờ tiếp viên hàng không lấy một chiếc chăn mỏng.

Giang Vụ Oanh dường như ngủ không yên, chân mày khẽ nhíu lại, thỉnh thoảng còn phát ra những tiếng thút thít khe khẽ, đôi tai thỏ cũng run run theo.

Giang Quan Thành siết tay rồi lại buông ra, cuối cùng vẫn ghé sát lại một chút, lắng nghe Omega nói mớ trong mơ.

Chỉ là giọng Giang Vụ Oanh thật sự quá mơ hồ, Tưởng Quan Thành phân biệt nửa ngày cũng không nghe ra đầu đuôi gì, chỉ thấy chóp mũi thỏ con ửng đỏ.

Lúc này, phía sau có người gõ nhẹ vào lưng hắn, Tưởng Quan Thành quay người lại thì thấy Giang Chấp Giản với vẻ mặt không biểu cảm đưa tới một chiếc gối cổ hình chữ U, lớp nhung bên ngoài màu vàng nhạt ấm áp mềm mại.

Cái này chắc chắn không phải đưa cho hắn, Tưởng Quan Thành nhịn xuống cái cảm giác bí bách khó hiểu trong lòng, nhận lấy chiếc gối.

Nhẹ nhàng đỡ vai Omega lên, Tưởng Quan Thành cố ý để tay mình càng ra ngoài càng tốt, tránh tiếp xúc trực tiếp với làn da mảnh mai ở cổ và vai của cậu, rồi khéo léo gài chiếc gối chữ U vào sau gáy cậu xong mới buông tay ra.

Nhưng dù là như vậy, đầu ngón tay hắn vẫn vương vấn hương thơm dịu nhẹ và tươi mát của pheromone trên người Giang Vụ Oanh.

Tưởng Quan Thành biết hắn nên quy củ đặt tay lên đầu gối, nhưng hai tay kia lại như có ý thức riêng, bẻ cánh tay hắn đưa lên chóp mũi.

Hành động này của hắn chẳng khác gì một kẻ biến thái dơ bẩn, nhưng khi hương thơm thấm vào da thịt, hắn liền không thể cưỡng lại được, thậm chí còn đưa tay lại gần hơn, gần như áp sát vào mũi.

Bốn ánh mắt nóng rực bên cạnh lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn, nhưng Tưởng Quan Thành dường như đã bị pheromone trên đầu ngón tay câu mất hồn, hít đến mức lồng ng.ực phập phồng dữ dội.

Phân tử hương thơm tản đi quá nhanh, hắn không còn tâm trí để bận tâm đến bất cứ thứ gì khác.

**

[@wyj0229:Chia sẻ ảnh]

Bầu trời xanh xám cuồn cuộn mây đen, mặt trăng chẳng thấy đâu dù chỉ một góc. Chú thỏ phi hành gia trốn sau những tảng đá giả gồ ghề, trước mặt là một hồ nước hình vuông tĩnh lặng và tối đen.

[A Tiểu Nguyệt Cung đừng đi đường đêm nha.]

[Bảo vệ!]

[Bảo vệ!]

......

**

Tiểu thị nữ khéo léo luồn tay qua mái tóc đen dài như thác của tiểu Vương Quân, búi thành một kiểu tóc Thùy Hoàn Phân Tiêu (kiểu tóc búi rủ hai bên), rồi cài lên đó cây trâm trân châu điểm xuyến lên tóc cho cậu.

Tuy Giang Vụ Oanh đã thành thân được tròn một năm, nhưng cậu lại không thích những kiểu tóc cao đồ sộ được tạo ra từ những búi tóc giả chồng chất. Bề ngoài Bạc Lan Tức dường như chẳng bận tâm đến việc cậu thích những kiểu tóc đơn giản, nhẹ nhàng của người chưa lập gia đình thế này, nhưng thật ra trong lòng hắn chưa chắc đã thản nhiên như vậy, ví dụ như lúc này đây.

Búi tóc được vấn xong, tiểu thị nữ dùng keo da cá dán một miếng hoa điền lên trán Giang Vụ Oanh. Đó là một miếng nhỏ hình quạt, được cắt từ cánh chuồn chuồn nhuộm vàng.

Trang điểm xong, Giang Vụ Oanh đứng dậy nói với Bạc Lan Tức: "Có thể đi rồi, Vương gia."

Không hiểu vì sao sắc mặt Bạc Lan Tức lại tối sầm xuống, hắn im lặng một lúc lâu rồi bất ngờ nói: "... Tử Khai có một thanh đao bọc da đào vàng, mời ta đến xem, hôm nay ta không vào cung, ngươi đi một mình đi, đi sớm về sớm."

Dứt lời, hắn lập tức bỏ đi, sải bước nhanh đến mức chỉ chớp mắt đã ra khỏi cổng nội viện.

Giang Vụ Oanh ngơ ngác nhìn hắn.

...Thật là khó hiểu.

Hôm nay là gia yến mừng thọ Thái hoàng thái hậu, Bạc Lan Huyền và Thái hoàng thái hậu ngồi ở vị trí thượng thủ, các vương hầu tôn thất còn lại đều mang theo gia quyến ngồi theo thứ tự hai bên.

Ngay cả thọ yến của tổ mẫu ruột mình mà Bạc Lan Tức cũng nói không đến là không đến, hai vị chủ nhân ở trên cũng làm như không có chuyện gì, chỉ coi như không có hắn.

Suốt một năm qua, Giang Vụ Oanh thường xuyên ra vào Từ Dụ Cung chép kinh, chuyện này đã trở thành điều quen thuộc. Vì thế, khi Thái hoàng thái hậu vẫy tay gọi cậu ngồi bên cạnh mình, những người khác cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Ngồi xuống chưa bao lâu, cung nữ đã bưng tới một chiếc ấm trà tám cạnh khắc hoa điểu, đặt lên án kỷ trước mặt cậu.

Tiểu Vương Quân rất thích rượu, chưa ăn được bao nhiêu đã phấn khởi tự rót cho mình một chén đầy.

Đại Lương chuộng võ, rượu trên yến tiệc cũng mạnh, Giang Vụ Oanh ngửi thấy mùi rượu Tang Lạc nồng đậm thơm ngát từ trên bàn của Thái hoàng thái hậu, rồi lại cúi đầu ngửi thử ly rượu của mình.

Sao lại gần như vậy mà chẳng có chút mùi hương nào nhỉ?

Trong lòng cậu nghi ngờ, nhưng vẫn nâng ly lên nói với Thái hoàng thái hậu bên cạnh: "Hoàng tổ mẫu, Vụ Oanh kính người một ly, chúc Hoàng tổ mẫu vạn thọ vô cương, an khang trường lạc."

Thái hoàng thái hậu cười đến nỗi không thấy mắt đâu, liên tục nói: "Tốt, tốt, có Vụ Oanh thường xuyên đến Từ Dụ cung, tổ mẫu làm sao có thể không vui vẻ được."

Mỗi lần trò chuyện với người khác Giang Vụ Oanh đều sẽ đỏ mặt, lúc này sắc đỏ ấy còn rực rỡ hơn cả màu men hồng trên chén rượu cậu đang cầm.

Cậu chậm rãi đưa chén rượu lên môi, vừa nếm thử đã sững người lại.

Đây đâu phải là rượu, rõ ràng chỉ là nước mật ong.

Ừm... Nước mật ong hoa hòe.

Tiểu Vương Quân trừng mắt nhìn chén rượu giả này, đầu ngón tay vô thức chạm đi chạm lại bên ngoài thành chén có họa tiết cành đào gấp khúc, hi vọng nó có thể ngoan ngoãn một chút, tự giác tỏa ra mùi rượu.

Nhưng hương rượu chẳng thấy đâu, ngược lại, cậu lại ngửi thấy một mùi tanh kỳ quái, cảm giác ngột ngạt lan ra khắp lồng ng.ực.

Bạc Lan Huyền ở bên cạnh thoáng liếc nhìn cậu, huyệt thái dương giật liên hồi.

Mọi món trên bàn của Giang Vụ Oanh đều do chính tay hắn cân nhắc, lựa chọn theo khẩu vị của cậu. Rượu cũng đã được đổi thành mật hoa hoè để cậu ăn được nhiều hơn, lót dạ cho chắc.

Thế mà tiểu Vương Quân lại như một đứa trẻ, ăn chưa được bao nhiêu đã lơ đãng, dạo mắt nhìn khắp nơi, bát đĩa trước mặt gần như chẳng xê dịch gì so với lúc mới khai tiệc.

Bạc Lan Huyền chỉ đành ám chỉ: "Giang công tử, nếm thử món Ngũ Trân Hội đi, rất bổ dưỡng."

(五珍脍 - Ngũ Trân Hội: một món ăn cổ, thường là sự kết hợp của năm loại thịt quý hiếm hoặc hải sản)

Giang Vụ Oanh chỉ chậm rãi chớp mắt một cái, tựa như không nghe thấy lời này.

Cậu cảm thấy hơi choáng váng, không hiểu sao bản thân lại như vậy.

Rõ ràng không có rượu, cớ sao trong lòng lẫn đầu óc lại rối bời thế này?

Cậu dụi dụi mắt, cố lấy lại tinh thần: "Hoàng tổ mẫu, Bệ hạ, Vụ Oanh có hơi không chịu nổi rượu, muốn ra ngoài đi dạo một lát."

Hai gò má cậu đỏ rực như bông hoa, khiến Bạc Lan Huyền vừa nhìn thấy đã lập tức nhíu chặt mày.

Thái hoàng thái hậu cũng không yên tâm nói: "Có cần truyền thái y đến xem không?"

Giang Vụ Oanh lắc đầu nói: "Chỉ là trong điện hơi ngột ngạt, ra ngoài hít thở chút không khí là được ạ."

Thái hoàng thái hậu đành phải sai Trần ma ma bên cạnh đi theo cậu.

Sau khi Giang Vụ Oanh rời khỏi chỗ ngồi, Thái hoàng thái hậu liền nhận ra cháu trai nhà mình đang bồn chồn thấy rõ.

Bà không khỏi thầm bật cười, phe phẩy quạt tròn, chậm rãi nói: "Hoàng đế, ai gia chợt nhớ lúc ra khỏi cung đã để quên bình đựng thuốc hít ở Từ Dụ cung, hoàng đế có thể không ngại vất vả, đi lấy giúp ai gia không?

Việc này đáng lý để cung nhân làm cũng được, nhưng hiếu thuận là gốc, bà sai Bạc Lan Huyền đi một chuyến cũng không có gì đáng trách.

Bạc Lan Huyền tự nhiên đáp: "Hoàng tổ mẫu chờ một lát, tôn nhi đi rồi về ngay."

Lại nói, Giang Vụ Oanh đi về phía Ngự Hoa Viên, bị gió đêm thổi qua không khiến cậu tỉnh táo hơn mà ngược lại, đầu óc càng thêm quay cuồng.

Cậu vốn chậm chạp, nhưng đến nước này cũng nhận ra có điều bất thường, chỉ là trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.

Nếu đi mời thái y, lại sợ kinh động đến Thái hoàng thái hậu, khiến bà không thể đón sinh nhật vui vẻ được.

Giang Vụ Oanh thầm nghĩ ngợi, có lẽ chỉ cần đi đến Ngự Hoa Viên ngửi chút hương hoa là sẽ khá hơn.

Thế nên, cậu tiếp tục bước về phía trước.

Trần ma ma đi phía sau xách đèn lồng cung đình hai tầng, thấy bước chân cậu đều xiêu vẹo, lo lắng nói: "Vương quân, có phải thân thể không khỏe không? Ma ma cùng người đi tìm thái y nhé?"

Giang Vụ Oanh không nghe rõ bà nói gì, mấy chữ miễn cưỡng bắt được trong đầu cũng không có sức ghép lại.

Cậu loạng choạng đi đến bên cạnh núi giả trong Ngự Hoa Viên, bước chân dừng lại liền khó mà bước tiếp được nữa.

Cậu vịn vào tảng đá giả, rồi ngồi xuống đất, thân thể lảo đảo suýt chút nữa thì ngã nhào vào cái ao nhỏ bên cạnh.

Trần ma ma lo lắng vô cùng, vội vàng định đỡ cậu dậy.

Đúng lúc này, một luồng gió mạnh bất chợt cuộn đến từ phía sau. Người vừa tới lướt qua Trần ma ma, nhanh tay giữ chặt lấy Giang Vụ Oanh đang sắp ngã.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com