Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 39



"Tiểu Giang, Tiểu Giang? Tỉnh dậy đi, sắp xuống máy bay rồi."

Tưởng Quan Thành thấy Giang Vụ Oanh vừa khe khẽ r.ên rỉ vừa chảy nước mắt, liền sợ đến mức tay chân luống cuống, thấy máy bay cũng sắp hạ cánh rồi, hắn vội vàng gọi cậu dậy.

Lúc Giang Vụ Oanh mở mắt, một hàng nước mắt trong veo tròn đầy vừa hay từ trong hốc mắt "tách" một tiếng rơi thẳng xuống, để lại ánh nước long lanh trên gò má. Nhìn cảnh tượng này, trái tim Tưởng Quan Thành không khỏi run lên một nhịp.

Giang Vụ Oanh cảm giác được trên cổ có xúc cảm không đúng, chậm rãi cúi đầu liền nhìn thấy chiếc gối cổ kia.

Cậu khó hiểu hỏi Tưởng Quan Thành: "Cái này là của anh à?"

Tưởng Quan Thành im lặng một lát, giọng nói của Giang Chấp Giản đã vang lên: "Là của anh."

Ngón tay Giang Vụ Oanh thoáng khựng lại, Giang Chấp Giản đã nói tiếp: "Là cái mới, anh chưa dùng."

Ánh mắt hắn không rời khỏi người Giang Vụ Oanh, Tưởng Quan Thành đã sớm nhận ra bầu không khí giữa hai người này gần đây có gì đó rất kỳ lạ, bèn nhanh chóng nhận lấy chiếc gối chữ U, đưa về phía Giang Chấp Giản nói: "Được rồi, Tiểu Giang cũng tỉnh rồi, trả lại cho anh."

Giang Chấp Giản nhận lấy, nhưng ngay giây sau Tưởng Quan Thành đã hối hận.

Sau gáy là một nơi riêng tư đến mức nào chứ? Một chiếc gối chữ U quấn chặt lấy sau cổ Omega suốt mấy tiếng đồng hồ, bên trong bên ngoài đều bị hương pheromone thấm vào... Đối với Alpha, sự hấp dẫn này quả thực là chí mạng.

Ánh mắt Tưởng Quan Thành rơi vào bàn tay đang cầm chiếc gối của Giang Chấp Giản.

Năm ngón tay Alpha bấu chặt vào lớp nhung mềm mại, đúng ngay vị trí tuyến thể của Giang Vụ Oanh.

Tưởng Quan Thành cau mày, tim đập mạnh một nhịp.

**

Kim đồng hồ trên tháp chuông của đại học C chỉ 9 giờ tối, Bạc Lan Huyền đã đến dưới lầu ký túc xá của Giang Vụ Oanh từ sớm, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, hắn đã biết mình lại bị chú thỏ con kia lừa rồi.

Đèn trong phòng 3004 đều tắt, làm gì có ai ở đó?

Bạc Lan Huyền nhắm mắt lại, rồi gửi tin nhắn cho Giang Vụ Oanh.

Lần này cậu nhóc không chặn hắn, nhưng lại mãi không trả lời.

Gọi điện thì... không ngoài dự đoán, đã tắt máy.

Bạc Lan Huyền không do dự nữa, trực tiếp bảo Mẫn Cảnh Thành đi tra tung tích của Giang Vụ Oanh.

"... Show thực tế?"

"Vâng, Bạc tổng... cậu Giang đến thành phố S để tham gia một chương trình du lịch thực tế dành cho sinh viên, khách mời còn có ba người bạn cùng phòng của cậu ấy."

"..." Bạc Lan Huyền cười lạnh một tiếng nói: "Đi thành phố S."

Mẫn Cảnh Thành: "..."

Anh ta dò hỏi: "Bạc tổng, chương trình đó là dành cho sinh viên chưa tốt nghiệp mà."

"Vậy thì sao?" Bạc Lan Huyền thản nhiên nói, "Cậu còn cần tôi dạy cậu cách làm trợ lý đặc biệt à?"

Mẫn Cảnh Thành: "... Được rồi, Bạc tổng."

**

Khi Giang Vụ Oanh nhận phòng khách sạn thì đã quá nửa đêm.

Cậu mệt rã rời, hoàn toàn quên mất điện thoại của mình vẫn đang tắt nguồn. Sau khi tắm rửa xong, cậu chỉ muốn chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Thế nhưng, đổi sang nơi khác, cậu lại trằn trọc mãi không ngủ được.

Cậu có mang theo thuốc ngủ, nhưng nắm chặt lọ thuốc trong tay hồi lâu, rốt cuộc vẫn không mở ra. Cũng không bật iPad lên, chỉ tiện tay rút một tờ giấy ghi chú ở đầu giường, cầm bút chì vẽ vài nét.

Một chiếc hoa điền hình cánh chuồn chuồn, ánh vàng từ ngòi bút phác nên một lớp sáng trong trẻo, tựa như mặt hồ xuân dưới ánh mặt trời, nằm gọn trên lòng bàn tay rộng lớn màu đồng cổ, trông lại càng mong manh, tinh xảo.

**
Giang Vụ Oanh hé môi, nhưng không thể phát ra tiếng.

Trần ma ma vội vàng hành lễ, người tới thấp giọng nói: "Ma ma về chăm sóc Hoàng tổ mẫu đi, ở đây có trẫm rồi."

Trần ma ma đành phải rời đi.

Người đàn ông quỳ xuống bên hồ, nhìn Giang Vụ Oanh ửng hồng hai má.

Mây đen che khuất vầng trăng, nơi này lại ở sau núi giả, gần như đưa tay không thấy năm ngón, Giang Vụ Oanh còn bị ảnh hưởng bởi dược tính, tầm mắt phủ đầy sương mù, hoàn toàn không phân biệt rõ được tướng mạo của đối phương.

Lòng bàn tay người đàn ông mang theo nhiệt độ nóng rực vuốt ve gò má cậu, nóng đến mức Giang Vụ Oanh rụt người lại.

"Oanh Oanh."

Cậu biết giọng nói này rất quen thuộc, nhưng đầu óc mê man, không thể nghĩ ra là ai.

Môi anh đào của Giang Vụ Oanh đỏ mọng diễm lệ, sau đó ánh mắt người đàn ông dời xuống, hơi thở dồn dập hơn cả người vừa uống máu hươu: "Đừng sợ."

Cảm giác nơi mắt cá chân trở nên ẩm ướt nóng rực, dần dần di chuyển lên đến bắp chân có đường cong xinh đẹp, da thịt mềm mại như tuyết run rẩy tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Dù ban đầu không có ý nghĩ gì, nhưng lúc này, đối phương cũng không khỏi thèm khát đến phát cuồng.

***

Lúc Giang Vụ Oanh tỉnh lại, đập vào mắt là màn che giường có viền mây rồng vàng, cậu ngơ ngác nhìn một lúc lâu, bỗng cảm thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên trán mình, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên: "Tỉnh rồi à?"

Giang Vụ Oanh: "..."

Cậu siết chặt chăn gấm, từ từ ngồi dậy, rồi lặng lẽ dồn sức vào mũi chân, chậm rãi dịch về phía cuối giường.

Bạc Lan Huyền đặt thanh trường kiếm đang lau xuống, thân thể nghiêng về phía cậu hỏi: "Trốn cái gì?"

Từ đầu đến cổ Giang Vụ Oanh đều cuộn tròn trong chăn gấm, phía trên là một vòng tròn bé, phía dưới là một vòng tròn to, trông chẳng khác nào quả bầu hồ lô.

Quả hồ lô nhỏ cúi đầu lẩm bẩm: "Bệ hạ... Tối..."

"Là lỗi của ta." Giọng Bạc Lan Huyền trầm thấp, "Ta bảo Ngự Thiện phòng đổi rượu thành dược thiện, bọn họ lại cho thêm máu hươu. Nhưng thể trạng em yếu quá, không chịu nổi dược tính mạnh..."

Giang Vụ Oanh không nhớ rõ chi tiết của đêm qua, nhưng vẫn lờ mờ có chút ấn tượng. Cậu nâng mắt nhìn thoáng qua đôi môi mỏng của Bạc Lan Huyền, sau đó nhanh chóng cụp mắt, như thể làm vậy sẽ khiến bản thân đỡ bối rối hơn.

Khoảng cách giữa hai người đã rất gần, Bạc Lan Huyền thấp giọng nói: "Bên phủ Tấn vương nhận được tin là em uống say, nghỉ lại thiên điện của Từ Dụ cung."

Giang Vụ Oanh không dám mở mắt, chỉ khẽ nói: "Tạ ơn bệ hạ."

Bạc Lan Huyền nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt cậu, đỏ rực, ngon ngọt.

"Thứ ta muốn không phải là cảm ơn, Oanh Oanh."

Khi hắn mở miệng có hơi nóng phả qua hàng mi, Giang Vụ Oanh khẽ run, vội giơ tay che mặt, lắp bắp nói: "N... nhất định phải gần thế này sao?"

Bạc Lan Huyền dứt khoát đặt môi lên mu bàn tay cậu, thản nhiên nói: "Hòa ly với Bạc Lan Tức, nhập cung, có được không?"

Giang Vụ Oanh: "..."

Thỏ con ngơ ngác chống tay, một lúc lâu sau mới khó tin hỏi: "Bệ hạ, người có biết mình đang nói gì không?"

Những ngày này mỗi tháng cậu đều vào cung gặp Thái hoàng thái hậu hai lần, ngoài ra cũng vì những lý do linh tinh không định kỳ mà đến vài chuyến, lần nào cũng gặp Bạc Lan Huyền, quan hệ giữa hai người quả thực đã thân quen hơn nhiều.

Nhưng cậu chưa từng nghĩ tới, Bạc Lan Huyền lại muốn cậu làm người chung chăn gối...

Bạc Lan Huyền khẳng định nói: "Đương nhiên ta biết. Em không cần phí tâm nói chuyện với hắn, chỉ cần gật đầu, mọi chuyện còn lại cứ để ta lo."

Giang Vụ Oanh còn chưa trả lời, chỉ là bàn tay nhỏ bé âm thầm dùng sức, cố gắng đẩy mặt hắn ra xa một chút.

Bạc Lan Huyền dứt khoát nắm chặt hai cổ tay cậu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm nghiền, nóng lòng hỏi: "Em không có ý gì với Bạc Lan Tức, đúng không?"

Giang Vụ Oanh lộ vẻ khó xử: "Nhưng... nhưng mà ta cũng đâu có..."

Bạc Lan Huyền lập tức hỏi dồn: "Cũng? Vậy nghĩa là em thực sự không thích Bạc Lan Tức?"

Giang Vụ Oanh: "..."

Cậu đành phải uyển chuyển nói: "Vậy Bệ hạ định làm như thế nào?"

Bạc Lan Huyền sốt ruột như thể chuyển kiếp ngay tức khắc cũng không kịp, đáp: "Lời sấm truyền năm nay của Yarha vẫn chưa được công bố."

Giang Vụ Oanh nhớ đến vị vu sư có khuôn mặt phủ kín phù văn kỳ bí kia, vẻ mặt phức tạp: "Cái này... Vu sư có thể nói dối sao?"

Bạc Lan Huyền tham lam nhìn đôi má mềm mịn trắng trẻo của cậu, nghiêm túc bịa đặt: "Sao có thể gọi là nói dối? Em thành thân với Bạc Lan Tức khiến lòng ta bất an, mà tâm trạng của hoàng đế dao động thì tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của Đại Lương."

Giang Vụ Oanh bị những lời lẽ xảo quyệt này của hắn làm cho đầu óc choáng váng, buột miệng nói: "Vậy ta chỉ cần hòa ly thôi, không vào cung có được không?"

Bạc Lan Huyền lập tức im bặt.

Giang Vụ Oanh len lén hé một bên mắt, trông hệt như con thú nhỏ thiếu cảm giác an toàn, lẩm bẩm: "Từ bé nương đã nói với ta rằng, trong cung ai cũng có tám trăm cái tâm nhãn, có thể ăn ta đến nỗi ngay cả xương cũng chẳng còn."

Sau đó, cậu lại bất kính bổ sung một câu: "Giống như Bệ hạ vậy."

Bạc Lan Huyền mím môi, đột nhiên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu, chỉ cảm thấy mềm mại vô cùng, lại không nhịn được xoa xoa, cảm giác như có cái công tắc nào đó vừa bị kích hoạt, hắn buột miệng nói: "Vậy mỗi tháng lúc vào cung thăm hoàng tổ mẫu, em lén lút qua lại với ta nhé?"

Giang Vụ Oanh: "...?"

Thỏ con cuối cùng cũng chịu hết nổi, dốc sức đẩy hắn ra, nhưng chẳng nhúc nhích được chút nào.

"..." Cậu càng tức hơn, giận đến mức muốn khóc: "Tự mình ngài lén lút đi!"

**

Vì địa điểm quay phim nằm ở vùng ngoại ô, nên hôm sau đoàn phim phải khởi hành sớm.

8 giờ sáng, xe của tổ chương trình đúng giờ dừng ở cửa khách sạn.

Tối qua Giang Vụ Oanh ngủ không ngon, mệt đến nỗi bước đi cũng lảo đảo, mắt muốn mở cũng không mở nổi, suýt chút nữa va vào bức tường ở khúc rẽ hành lang.

Chu Xuyên Nguyên và Giang Chấp Giản nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu từ hai bên trái phải, cậu hoàn hồn liền lập tức tránh khỏi hai người, tùy ý lắc lắc đôi tai thỏ, cố gắng để mình tỉnh táo hơn một chút.

Kết quả không những không tỉnh táo, ngược lại bị đôi tai dài quất đến có chút đau.

...Huhu.

Lên xe, cậu ngáp một hơi dài, nhìn thấy ống kính máy quay hướng về phía mình, cậu ngây người một lúc lâu rồi mới hỏi: "... Bây giờ đã bắt đầu livestream rồi sao?"

Quay phim trang bị kín mít từ đầu đến chân, đội mũ lưỡi trai đen, đeo kính râm, khẩu trang che kín mặt, khoác thêm một chiếc áo khoác da trông cực ngầu. Ai không biết còn tưởng đây là đặc vụ bí mật nào đó.

Lúc cậu buồn ngủ năng lực tổ chức ngôn ngữ cũng giảm xuống, tốc độ nói chậm như một con ốc sên nhỏ, lại còn mềm mại đáng yêu đến chết người.

Giọng nói của quay phim bị khẩu trang che kín, khàn khàn nói: "... Không có, chỉ là điều chỉnh thiết bị trước thôi."

Giang Vụ Oanh gật đầu, quả thực không chống đỡ nổi nữa, dựa vào cửa sổ xe, khép mắt lại.

...

Thành phố S nằm ở nội địa, giữa tháng tư thời tiết có thể đạt đến nhiệt độ và ánh sáng đầu hạ vào buổi trưa, nhưng sáng sớm vẫn còn khá lạnh.

Giang Vụ Oanh không mấy nhạy cảm với nhiệt độ, vẫn mặc bộ đồ như khi còn ở thành phố C, thật ra có chút lạnh, nhất là khi ngồi cạnh người quay phim này, cứ như đang dán sát vào một chiếc điều hòa bật chế độ làm mát vậy.

Lúc còn tỉnh thì còn chịu được, nhưng muốn ngủ lại chẳng dễ dàng gì.

Cậu ôm lấy hai vai, chợt nghe thấy người quay phim nói với tài xế: "Phiền anh bật điều hòa lên một chút, trong xe hơi lạnh."

Bác tài xế lái xe nhiều năm, đây vẫn là lần đầu tiên thấy một người có đôi tai thỏ, lại còn là một Omega xinh xắn mềm mại đến mức khiến người ta thương xót, bèn thoải mái nhấn công tắc điều hòa.

Luồng gió ấm dần lan tỏa, cơ thể đang co ro của Giang Vụ Oanh cũng thả lỏng ra, trông chẳng khác gì một bé mèo con nằm phơi bụng dưới ánh nắng ấm áp.

Một tiếng rưỡi đi xe trôi qua nhanh chóng trong giấc ngủ, khi bác tài đánh thức cậu dậy, cậu chợt nhận ra dường như có thứ gì đó đang đắp trên người mình.

Nhìn kỹ mới thấy đó là chiếc áo khoác da của người quay phim, Giang Vụ Oanh hơi ngỡ ngàng, nhưng vì đối phương có lòng tốt nên cậu vẫn đưa trả áo và nói: "Cảm ơn anh."

Người quay phim im lặng nhìn chiếc áo khoác một lúc, rồi mới đưa tay nhận lấy.

**

"Chào mừng các bạn học đến với 《Thi Tửu Sấn Niên Hoa》của chúng tôi," MC là một nữ beta trung niên hơi đẫy đà, trên đầu đội một chiếc mũ rơm lớn, tóc xoăn ngang vai, mặc áo hoodie và quần thể thao, tươi cười trước ống kính: "Điểm dừng chân đầu tiên của chúng ta đến với chốn bồng lai tiên cảnh đẹp như tranh vẽ, thôn Táo Vương của thành phố S, trong hai ngày một đêm tới, mọi người sẽ được trải nghiệm một cuộc sống rất khác biệt ở đây."

《Thi Tửu Sấn Niên Hoa》áp dụng hình thức kết hợp giữa livestream và ghi hình, sau khi buổi livestream kết thúc, đội ngũ hậu kỳ sẽ chỉnh sửa lại nội dung trước khi phát trên các nền tảng mạng.

Tuy nhiên, vì livestream chưa qua biên tập nên đôi khi có phần thiếu thú vị. Hơn nữa, các khách mời đều là những gương mặt mới, không có sẵn độ nổi tiếng. Dù là thiếu gia nhà giàu cũng không thể so sánh với các minh tinh trong giới giải trí được.

Vậy nên vào thời điểm này, lượng người xem trực tiếp chỉ khoảng 5 đến 60 nghìn, phần lớn là những khán giả tình cờ lướt vào.

Ống kính lia qua mặt MC, sau đó chuyển sang các khách mời.

[Cái gì đây.]

[Chương trình gì mà ít người xem thế.]

[Phong cảnh của thôn này đẹp quá nhỉ.]

[Cứu, khách mời ai cũng cao ráo, trông cũng đẹp trai, nhưng mà đen quá.]

[Mẹ ơi, vừa nãy có người siêu xinh luôn kìa!!!]

[Cảm giác trắng đến phát sáng luôn ấy, tuyên bố đây chính là vợ mới của tôi.]

[Hình như là người lên top đầu bảng hot search tuần trước thì phải.]

[Đúng đúng đúng! Mỹ nhân ngủ của đại học C!]

[Công chúa của tôi lên show truyền hình thực tế rồi, huhu không giấu nổi nữa rồi!]

[Cậu ấy thực sự có tai thỏ kìa!]

[Váy nhỏ màu hồng, ngoan quá đi, muốn hôn ghê!]

[Nhắc nhẹ cho ai tò mò vì sao lại có lông mềm mềm, tự đi tra Tần Đức Nhân đi nhé.]

[Ban đầu còn tưởng tổ chương trình không tạo drama, bốn khách mời có thể bắt cặp, không ai bị bỏ rơi thì sẽ không có gì đáng xem. Nhưng sau khi nhìn một lượt: hehe, tổ chương trình thật sự biết nắm bắt cơ hội kinh doanh.]

"Trước khi công bố nhiệm vụ đầu tiên, mời mọi người nộp lại điện thoại. Nếu bạn nào mang theo đồ ăn vặt cũng cần giao nộp luôn nhé!"

Nghe nhắc đến điện thoại, Giang Vụ Oanh mới giật mình nhận ra cậu vẫn chưa mở máy từ sáng đến giờ... không biết Bạc Lan Huyền sẽ phản ứng thế nào nữa.

Chú thỏ con đành chấp nhận số phận, không bật máy kiểm tra phút cuối, ngoan ngoãn nộp điện thoại lên.

Đến lượt nộp đồ ăn vặt, ba Alpha khác không có gì để nộp, còn khi đến lượt Giang Vụ Oanh, Omega do dự hồi lâu, cuối cùng cũng lấy ra một gói kẹo dẻo vị anh đào từ chiếc ba lô in hình Simba rồi luyến tiếc đặt vào rổ của nhân viên chương trình.

Đây là túi đồ ăn duy nhất mà cậu mang theo, để đề phòng hạ đường huyết, cũng vì kẹo này rất ngon. Hương vị trái cây thanh khiết, không hề có chút cảm giác công nghiệp, Giang Vụ Oanh rất thích, ở ký túc xá và cả trong căn hộ của Bạc Lan Huyền, cậu đều tích trữ một đống lớn.

[A! Đưa cho cậu ấy đi! Để cậu ấy ăn đi!]

[Lúc nộp điện thoại thì dứt khoát thế, đến khi nộp kẹo thì như tua chậm 0.5x vậy, vừa thương vừa buồn cười.]

[Tôi không cho phép vợ tôi đáng thương thế này! Chỉ có một gói kẹo thôi mà, để lại cho cậu ấy đi!]

[Chia sẻ livestream!]

[Chia sẻ livestream!]

"Được rồi, vậy nhiệm vụ đầu tiên trong hôm nay của các bạn là giành lấy chỗ ở tối nay," MC mỉm cười nói. "Chỗ ở của chúng ta chia thành ba cấp bậc."

Cô cầm những bức ảnh được in ra đưa cho các khách mời xem: "Bức ảnh đầu tiên là căn nhà hai tầng, do người đầu tiên trong làng này trở thành triệu phú 40 năm trước hào phóng tài trợ, còn ngôi nhà nhỏ ấm cúng trong ảnh thứ hai từng là nơi ở của một cụ già trăm tuổi."

[Khoan, chẳng phải nói có ba cấp bậc à?]

[Cái thứ ba đừng nói là ngủ ngoài trời nhé (x).]

[Căn nhà hai tầng để cho Thỏ Thỏ được không, em ấy mà ở chỗ không tốt tôi sẽ đau lòng lắm đấy, OK?]

"Về phần cấp bậc thứ ba..." Nhân viên chương trình bê ra một bọc đồ khổng lồ, MC chỉ vào đó, nói: "Các bạn sẽ phải tự tay dựng lều để ngủ."

[Nếu tổ chương trình không cấp cho vợ tôi một biệt thự sang trọng thì xác định khó sống với tôi.]

[Bốn người ba chỗ ở? Nếu bắt buộc phải ở chung, trừ khi là ở với Thỏ Thỏ, còn không thì sáng hôm sau tôi cảm giác chỉ có một người sống sót đi ra thôi haha!]

"Được rồi, quy tắc nhiệm vụ đầu tiên như sau," MC chia đều bốn chiếc giỏ lớn đặt dưới chân cho các khách mời, "Trong làng có bốn con đường chính, trên mỗi con đường đều có người dân địa phương mà chương trình đã liên hệ trước để cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho các bạn. Nhưng các bạn phải tự phán đoán xem ai mới thực sự có đồ ăn. Nếu đoán sai mà vẫn lấy được đồ ăn thì vẫn tính là hợp lệ. Các bạn sẽ bốc thăm để chọn đường đi, một tiếng rưỡi sau quay về đây tập hợp."

Cô chỉ tay về con đường có cây hoè cổ thụ trăm năm phía sau lưng: "Nhớ kỹ cây hoè già này. Dựa theo trọng lượng thực phẩm trong giỏ, thứ tự sẽ được sắp xếp vào nhà hai tầng, căn nhà nhỏ ấm cúng và lều trại. Hai người đứng đầu sẽ cùng ở trong nhà hai tầng."

"Buổi trưa mọi người sẽ tự nấu ăn bằng nguyên liệu mình nhận được. Chúc các bạn may mắn~"

[Được rồi, ba người còn lại không được phép lấy nhiều hơn vợ tôi!]

[Tay của thỏ con nhỏ xíu như vậy, có thể xách được bao nhiêu chứ!]

[Nhưng nếu chọn nhầm thì sẽ rất ngại ngùng đấy, chẳng khác nào đi xin ăn cả...]

[Có quay phim đi theo phía sau thì chắc không sao đâu nhỉ?]

[Vợ tôi da mặt mỏng, tôi không nỡ đâu hu hu hu! Để tôi đi, tôi đi xin giúp vợ!!!]

Giang Vụ Oanh rút trúng tuyến đường số bốn. Cậu xách giỏ lên, liền nghe thấy Chu Xuyên Nguyên lo lắng nói: "Vụ Oanh, cậu tự đi được không? Hay để tôi đi cùng cậu, tôi có thể dựng lều được mà."

Hai người còn lại cũng lại gần, thực ra trong lòng Giang Vụ Oanh có chút lo lắng, nhưng cậu không muốn phá luật nên lắc đầu: "Không cần đâu, để tôi thử xem."

Nói thì nói vậy, nhưng khi đi được một đoạn xa, liên tiếp đi ngang qua mấy nhà dân, cậu vẫn không đủ can đảm để gõ cửa.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com