Nhiếp ảnh gia đứng cách đó vài bước, không hề dừng quay như lời người kia nói.
Hoặc cũng có thể là hắn ta vô thức bỏ qua câu nói ấy, chỉ lặng lẽ đứng đó như một pho tượng cao gầy, lặng im dõi theo màn hôn sâu bất ngờ mà đầy khêu gợi đang diễn ra.
[woccccccc buông vợ tôi ra!!! Buông ra!!! Mau thả ra!!!]
[Tôi đ** hiểu gì hết.]
[Cái gì thế này aaa! Ai cho hôn! Ai cho phép!]
[Đây là ai vậy?? Vị khách mời đặc biệt kia à???]
[Trời ơi, người này mới là hàng nặng đô nè aaaa.]
[Đang ghi hình mà dám vậy, không có camera thì sao nữa chứ aaa.]
[Không lẽ là tình nhân của vợ tôi? Hu hu hu cái cải thảo của tôi... con thỏ nhỏ ngọt nước của tôi!!!]
[Bà xã nhỏ xíu nhỏ xiu, hoàn toàn lọt thỏm trong lòng người ta, chân còn nhỏ hơn cả cánh tay đối phương nữa aaa.]
[Cho tôi gặm nhẹ một miếng: em học sinh ngoan áo sườn xám × đại ca tay đen cơ bắp...]
[Thù cướp vợ không đội trời chung aaaaaaa.]
Bạc Lan Huyền ghì chặt chú thỏ nhỏ trong vòng tay, môi mang theo nhiệt độ nóng bỏng bất ngờ áp sát, không hề do dự cạy mở hàm răng cậu, bắt lấy đầu lưỡi mềm ướt còn ngọt hơn cả kẹo anh đào, như phát cuồng mà m.út lấy không theo bất kỳ quy tắc nào.
Ban đầu, Giang Vụ Oanh không nhận ra là hắn, cứ tưởng mình gặp phải kẻ xấu, hoảng hốt giãy giụa liên tục, cho đến khi Bạc Lan Huyền cất lời.
Alpha vừa tham lam nuốt lấy hương vị thơm ngát từ Omega, vừa nghiến răng nghiến lợi, bất lực nói: "Bảo bối... em muốn... em muốn tôi chết có phải không?"
Chỉ cần nhớ đến cảnh vừa rồi trong hang động—bộ đồ cậu mặc, rồi cả tay nhiếp ảnh ẩn nấp phía sau, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận ra là tên đần nào—trong lòng hắn lại dấy lên ngọn lửa từng bùng lên từ cái lần Giang Vụ Oanh ra đi không một lời. Giờ có gió đông tiếp sức, lửa cứ thế cháy bùng khắp người, khiến hắn chỉ muốn hôn đến ngất xỉu cậu mới hả giận.
May mà hắn còn giữ lại chút lý trí, kịp thời tháo chiếc micro kẹp cổ áo của cả hai ném ra xa, nếu không thì những tiếng thì thầm bên môi, tiếng nước từ đầu lưỡi cuốn lấy nhau, cùng tiếng th.ở d.ốc nghẹn ngào của Omega hẳn đã truyền thẳng vào tai hàng triệu người.
Pheromone trong lúc môi lưỡi quấn quýt cuồng nhiệt như có ý chí riêng, không ngừng đổ ập vào. Gốc lưỡi Giang Vụ Oanh bị m.út đến tê dại, đôi môi mềm mại đỏ au bị Alpha ngấu nghiến, vừa cắn vừa m.út, từ trong ra ngoài đều ướt đẫm nước. Ngay cả lợi đỏ và vòm miệng cũng không thoát khỏi đầu lưỡi hắn quét qua một lượt.
Tư thế này khiến hai chân cậu bất giác mở rộng, làn da trắng muốt như phủ một lớp kem được chiếc áo khoác dài mà alpha cố tình mặc che lại, may mà tránh được lộ cảnh xuân.
"Em mặc sườn xám..." Bạc Lan Huyền nổi đầy gân xanh, ghen đến mức không thể khống chế, "Mặc sườn xám cho bọn họ xem, cho Bạc Lan Tức xem! Hắn có ôm em không, có hôn em không!... Giống như anh đang làm bây giờ!"
Giang Vụ Oanh bị hôn đến mức không còn phân biệt được ngày đêm, đầu óc mơ hồ, líu ríu hỏi: "...Gì cơ? Ở đâu ra... Ưm... Bạc nhị... gì cơ..."
Cậu không nói nổi thành lời, chỉ có thể phát ra những âm mơ hồ từ mũi, tay chân mềm nhũn như bị rượu gin làm tan, nước mắt sinh lý không ngừng trào ra, chỉ một lúc sau đã nhuộm đỏ khóe mắt, tựa như mây mù lượn lờ quanh nốt chu sa nhỏ nơi đuôi mắt.
Mãi đến khi rời môi ra, đôi môi Giang Vụ Oanh đã sưng tấy không thể nhìn nổi nữa, thậm chí gió thoảng qua thôi cũng khiến cậu đau nhói. Cậu rúc vào vai Bạc Lan Huyền, vừa thút thít vừa mắng: "Đồ... Ưm... đồ thần kinh... Ưm..."
Bạc Lan Huyền phát điên xong thì biết cúi đầu nhận lỗi. Vừa xoa xoa đôi tai nhung đang khẽ run của chú thỏ nhỏ, hắn vừa bế người chặt hơn, đi về hướng thôn Táo Vương.
"Anh sai rồi, bảo bối đừng khóc..." Hắn cố gắng cài lại hạt ngọc trai nhỏ vừa bị giật xuống vào phần cổ áo hình cánh hoa của chú thỏ, nhưng thấy không được thì đành rút tay lại, mặt mũi mất sạch nhưng vẫn cố gắng biện bạch: "Em bỏ đi không nói một lời, anh..."
Giang Vụ Oanh giành lại hạt ngọc của mình, giọng nghẹn ngào: "Anh còn, hức, còn dám nói!"
Bạc Lan Huyền lập tức im bặt, vội vàng cầu xin: "Không nói nữa, không nói nữa, Oanh Oanh đừng khóc mà."
Giang Vụ Oanh tủi thân không thôi, càng khóc càng lớn: "Miệng... miệng đau quá, anh thả em xuống, em không, ừm không muốn ôm..."
Bạc Lan Huyền lại giở thói vô lại: "Cho anh ôm thêm chút nữa thôi, cả ngày không gặp em, anh nhớ đến phát điên rồi."
**
Trong hang động tĩnh lặng đến nghẹt thở, ống kính vẫn còn hướng về chỗ hai người vừa trao nhau nụ hôn, dù nơi đó từ lâu đã là một khoảng tối đen vắng lặng.
Bình luận vẫn không ngừng sôi sục, liên tưởng ra vô số tình tiết mờ ám cho khung cảnh không người.
Người quay phim một tay cầm máy quay, tay còn lại nắm một túi kẹo dẻo vị anh đào đỏ trắng, vẫn còn nguyên niêm phong, chưa bóc lấy một viên.
Thỏ con nhìn thì yếu đuối nhút nhát, nhưng trong lòng lại cố chấp hơn bất kỳ ai.
Đã nói không được vi phạm quy tắc, thì dù là món kẹo yêu thích nhất, cậu cũng tuyệt nhiên không ăn một viên.
Huống chi nếu đối phương là người mà cậu vốn chẳng có thiện cảm, đã hạ quyết tâm tránh xa... dù vóc dáng chẳng khác xưa, nghề nghiệp rõ ràng, dù có kề cận suốt một ngày, cậu cũng không hề liếc nhìn lấy một lần.
**
Giang Vụ Oanh thật sự không thể để đôi môi sưng vù của mình xuất hiện trước mặt ba người còn lại cùng tổ chương trình, Bạc Lan Huyền lại đúng lúc cũng có ý ấy, dứt khoát ôm luôn cậu về căn nhà hai tầng.
Từ khi tách khỏi máy quay bám theo, Giang Vụ Oanh liền biến mất khỏi khung hình livestream một thời gian dài, mãi đến khi cả hai bước vào tầm nhìn của camera trong nhà.
[Vợ yêu đã về rồi (ngoan ngoãn). Mau tới hôn nào.]
[Ôi má ơi, bế suốt đường luôn hả? Cánh tay cường tráng ghê.]
[Thỏ con nhẹ như bông ấy mà, bế về nhẹ hều nhé OK?]
[Trời ơi, miệng thỏ sưng lên luôn rồi kìa, tuần sau chiếu bản đầy đủ có bản hội viên plus không đó? Tôi chỉ cần đoạn này, sẽ dán mặt vào màn hình mà hôn vợ yêu của tôi đến điên cuồng aaa.]
[... Bạc Lan Huyền? Là người tôi đang nghĩ tới thật sao?]
[? Vừa tra xong, tôi lại ghen với nhà giàu nữa rồi tôi lại ghen nữa rồi ghen nữa rồi.]
[? Đây không phải chương trình tổng hợp dành cho sinh viên đại học sao, người này có hơi lớn tuổi quá không vậy trời.]
Vừa vào nhà, Giang Vụ Oanh đã giãy dụa muốn xuống, Bạc Lan Huyền chỉ đành đặt cậu lên ghế sofa.
Thỏ con lập tức xoay người quay mặt vào trong, chỉ chừa lại cho hắn một cái lưng, rồi buông ra một câu mà trẻ con mẫu giáo hay dùng khi giận nhau: "Em, em không thèm để ý tới anh nữa!"
Người phía sau không nói gì, vài giây sau vang lên tiếng bước chân xa dần, Giang Vụ Oanh dựng thẳng tai nghe ngóng, nhất thời vẫn chưa tin hắn thật sự bị mình đuổi đi.
Quả nhiên, sau khi cửa phòng tắm đóng mở hai lần, Alpha lại quay lại, sau tiếng động nặng nề, hắn dừng bước ngay sau lưng cậu.
Giang Vụ Oanh rất dễ bị bệnh nếu bụng và hai chân bị lạnh, nên giờ vẫn đang mang đôi tất dày bằng vải bông giữ ấm, một bên có thêu mặt cừu non cười ngoan ngoãn.
Bạc Lan Huyền đưa tay cởi tất của cậu, mấy ngón chân hồng phấn co lại, rồi bị Alpha dễ dàng lật ngược cả người lại như trở bàn tay.
Giây trước vẫn còn là bức tường dán giấy hoa hồng, giây sau đã bị gương mặt tuấn tú của Alpha chen vào — Giang Vụ Oanh hoàn toàn bị khống chế: "......"
Thỏ con lập tức bày tỏ sự bất mãn: "Cũng...cũng không được chạm vào em."
Bạc Lan Huyền vòng tay giữ lấy mắt cá chân của cậu, nhẹ nhàng đặt vào thau nước ấm đã được chuẩn bị sẵn. Mực nước khá cao, ngập đến tận bắp chân.
Alpha đưa tay vào nước nhẹ nhàng xoa bóp ngón chân cậu, Giang Vụ Oanh ngứa đến mức chẳng còn sức mà kháng cự, nhưng nhờ được ngâm nước nóng nên sự mệt mỏi cũng dần tan biến, sắc hồng nhè nhẹ từ lòng bàn chân bắt đầu lan lên.
Bạc Lan Huyền thành thạo xoa rửa, mát-xa từng ngón chân trắng trẻo xinh xắn và lòng bàn chân mềm mại của cậu. Hắn phải cố gắng lắm mới kiềm chế được thôi thúc muốn nâng niu chơi đùa, khẽ hỏi: "Oanh Oanh, rốt cuộc tại sao lại chạy đến đây?"
Nếu nói rằng Giang Vụ Oanh tham gia chương trình chỉ để tránh né hắn thì nghe thế nào cũng thấy không hợp lý.
Từ lúc đôi tay Alpha chạm vào chân cậu, đôi tai thỏ của Giang Vụ Oanh đã khẽ run run, cậu nghe vậy liền lúng túng đáp: "Anh đừng hỏi chuyện đó... Em sẽ để ý đến anh."
Bạc Lan Huyền: "...?"
Hắn im lặng một lúc, cuối cùng chỉ đành bất lực bật cười: "Được rồi, em nói sao thì anh nghe vậy."
Micro của hai người vẫn còn nằm cô đơn trong hang đá, nên giờ khán giả trong phòng livestream chỉ có thể thấy hình ảnh, hoàn toàn không nghe được đoạn hội thoại.
[Alpha đủ tiêu chuẩn là phải rửa chân cho vợ yêu.]
[Cho khách mời đặc biệt một điểm.]
[Chân thỏ con thật nhỏ, thật trắng, thật mềm mại, nhất định rất thơm aaaaa.]
[Tôi không nhịn được nữa rồi, tôi muốn được vợ giẫm lên tôi hu hu hu.]
Dùng khăn lông dày lau khô đôi bàn chân trần ướt sũng cho thỏ con, vừa chăm chút vừa xao xuyến, hắn không nhịn được cúi đầu hôn mạnh lên mu bàn chân mềm mịn như sữa đông.
[A a giàu thì ghê gớm lắm sao, lại dám hôn chân thỏ con.]
[Tay hắn còn to hơn cả chân của thỏ nữa aaa, chịu không nổi chương trình rồi, biết mấy mẹ mê cái kiểu chênh lệch hình thể này đúng không!]
Sau một hồi như vậy, viền áo sườn xám của Giang Vụ Oanh lại bung ra một đường chỉ, thiếu một hạt ngọc cố định, khiến da thịt mềm mịn dễ bị lộ ra.
Giang Vụ Oanh mở lòng bàn tay, đưa hạt ngọc cho hắn xem, ngập ngừng hỏi: "Anh có thể đính lại cái này được không?"
Bạc Lan Huyền cười như không cười: "Anh có thể hay không, bảo bối không biết thật sao?"
Kiếp trước, hắn chẳng thể kiềm chế được bản thân, lúc thì xé rách, lúc lại cắn hỏng nội y, q.uần l.ót, thậm chí là cả tất lụa của tiểu Quân hậu.
Da mặt Giang Vụ Oanh mỏng như vậy, nhất quyết không chịu để hắn giao quần áo rách cho thợ may trong cung vá lại, càng không cho phép hắn phung phí đến mức mỗi đêm xé vài bộ.
Cuối cùng chỉ có thể để Bạc Lan Huyền tự chuốc lấy khổ, người đàn ông chỉ quen cầm đao múa kiếm, cầm bút vẽ bùa, giờ phải vụng về cầm kim, vậy mà loay hoay mãi cũng không xỏ nổi sợi chỉ vào lỗ kim.
Giang Vụ Oanh muốn nhân cơ hội này để sửa cái tật phá đồ của hắn, nhưng rồi cần cù bù thông minh, nửa năm sau, Bạc Lan Huyền thật sự luyện được tay nghề may vá, tuy mũi chỉ xiêu vẹo chẳng ra hình ra dáng gì, nhưng dùng cho nội y không ai thấy cũng tạm chấp nhận được.
Ngày tháng dần trôi, đến sau này, Bạc Lan Huyền còn có thể thêu ra túi hương với dáng vẻ mộc mạc... chỉ là lúc đó, Giang Vụ Oanh đã bệnh nặng khó lòng qua khỏi.
Thỏ con không đáp lại lời hắn, chỉ lầm bầm: "Tóm lại là có biết làm hay không?"
Bạc Lan Huyền đầu hàng: "Biết!"
**
Quả thực là Giang Vụ Oanh muốn hắn đính lại hạt ngọc giúp mình, nhưng...
Cậu cúi đầu nhìn bàn tay lớn đang đặt trên eo mình, không khỏi khó chịu hỏi: "Tại sao lại phải ôm em như vậy?"
Bạc Lan Huyền ôm người trên đùi như búp bê, vừa xỏ kim luồn chỉ, vừa thong thả nói: "Thời gian thiếu hụt trong một ngày phải bù lại chứ bảo bối."
Giang Vụ Oanh: "..."
Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ, tổ chương trình cuối cùng cũng mang micro mới đến. Bạc Lan Huyền lại chẳng nỡ buông thỏ con ra, nên chỉ hướng ra ngoài nói: "Cứ để ở đó đi, bọn tôi cần nghỉ ngơi, để mai đeo cũng được."
Đương nhiên là tổ chương trình đều nghe theo lời của "Thần Tài", ngoan ngoãn làm theo.
[Mọi người ơi, không có thỏ con thật sự rất chán đó, mấy người kia thật là vô vị, tôi phải đi nhắn tin cho ban tổ chức mới được.]
[Tui tán thành, cứ chiếu mãi cảnh của Thỏ Thỏ đi, mấy khách mời khác trả ít thù lao lại, dồn hết cho Thỏ Thỏ ấy.]
[Rốt cuộc họ đang nói gì vậy trời, tui muốn biết quá, có gì mà chồng chính thức không nghe được hả.]
[Sao Bạc đại lão lại dính người như vậy, muốn vợ đặt chân lên đùi làm ghế luôn hả.]
[Bộ váy sườn xám hồng của bé làm tay đại lão càng đen hơn á...]
[Biết may vá lại được cộng thêm một điểm, nhưng còn cách chuẩn Alpha tới tận 9999 điểm nữa nha.]
[Tui thật sự không chịu nổi, đến cả đồ gá kim cũng có nữa, hồi trước chỉ thấy mẹ tui làm thợ may mới dùng cái này, đây là kiểu hình mẫu Alpha đảm đang sao, đừng nói là còn biết thêu nữa nha, đừng mà.]
Đã quá 10 giờ, Giang Vụ Oanh lim dim mắt, ngáp một cái mềm oặt, nhỏ giọng nói: "Em buồn ngủ rồi..."
Bạc Lan Huyền cắt chỉ, hôn nhẹ lên tai thỏ, dịu dàng nói: "Ngủ đi, bảo bối, anh ôm em ngủ."
Cái gọi là "ôm ngủ" của hắn, không phải là hai người nằm cùng giường ôm nhau ngủ, mà là như mẹ dỗ em bé, bế cậu đi lại trong phòng, từng bước nhẹ nhàng đong đưa.
Không phải Giang Vụ Oanh khó chăm. Chuyện ăn uống, ngủ nghỉ hay mặc quần áo, dù không ai dỗ thì cậu cũng không đến mức bỏ bê, chỉ là ăn ít, ngủ không sâu, mặc không đủ ấm.
Thỏ con ngơ ngác, không để tâm, bản thân cũng chẳng cảm thấy có gì to tát. Nhưng Bạc Lan Huyền thì không nỡ.
Camera bị che lại bằng vải đen, một ngày phát sóng trực tiếp kết thúc. Dẫu vậy, dòng bình luận vẫn không ngừng tuôn ra.
[Bảo bối chắc đang ngủ ngon rồi ha, chúc ngủ ngon nha.]
[Xem vợ cả ngày, sáng mai tám giờ phải nộp báo cáo thực nghiệm, tui không sống nổi nữa.]
[Muốn thức trắng đêm, làm người đầu tiên vợ thấy khi thức dậy.]
[Ha ha, nói ra rồi thì chưa chắc là người đầu tiên đâu.]
[Ha ha, không nói ra cũng chưa chắc đã là người đầu tiên.]
Lúc Giang Vụ Oanh sắp ngủ, mơ màng nghe tiếng lá xào xạc ngoài cửa sổ, xen lẫn âm thanh mưa rơi trên mái ngói, liền cố mở mắt hỏi: "Mưa rồi hả..."
"Ừm," Bạc Lan Huyền vỗ vỗ lưng cậu, "Không sao, anh đi đóng cửa sổ là được, ngủ đi."
"Á Nếu mưa to quá," Giang Vụ Oanh chợt nhớ đến kế hoạch chương trình, nói, "Chẳng phải không ngủ lều được sao?"
Không phải Giang Vụ Oanh ngủ lều, Bạc Lan Huyền lười quản lều có ngủ được hay không, chỉ lạnh lùng đáp: "Có lẽ vậy."
Ngoài hiên có gắn một bóng đèn huỳnh quang trắng, chiếu rõ cơn mưa như trút nước, từng giọt rơi đều xuống. Giang Vụ Oanh mềm lòng nói: "Hay là... để họ đến đây ở đi?"
Bạc Lan Huyền: "...?"
Thấy hắn có vẻ muốn bùng nổ, Giang Vụ Oanh bèn bổ sung: "Dù sao thì bọn em cũng là bạn cùng phòng mà, với lại nhà này hai tầng, còn dư phòng, thêm hai người cũng không sao."
Bạc Lan Huyền nghiến răng: "Trừ khi anh chết."
Giang Vụ Oanh: "..."
"Không ở thì thôi," cậu nhắm mắt lại, nhỏ giọng lẩm bẩm, "......Đồ nhỏ... nhỏ nhen."
Bạc Lan Huyền: "..."
**
"Chào buổi sáng mọi người," MC tươi cười nói, "Đêm đầu tiên ở thôn Táo Vương, mọi người nghỉ ngơi ổn chứ?"
Nhìn sắc mặt tái nhợt của cả đám thì rõ ràng, ngoài Giang Vụ Oanh ra, chẳng ai ngủ ngon lành gì.
Bạc Lan Huyền biết cậu kén chọn chỗ ngủ, nên đã ôm cậu đong đưa cả đêm để dỗ. Còn ba người còn lại... sau khi biết vị khách mời bay đến hôm qua chính là Bạc Lan Huyền, lại còn tận mắt thấy hắn bế Giang Vụ Oanh đi mất, thì khỏi nói, cả đêm mưa như trút, họ đều trằn trọc không yên.
MC giơ tay nâng một con trâu đất nung trắng men đỏ, vui vẻ nói: "Chúng ta đều biết thành phố S nổi tiếng với kỹ nghệ làm gốm tinh xảo bậc nhất, còn người dân thôn Táo Vương của chúng ta thì vô cùng khéo léo. Hôm nay, xin mời các bạn học viên theo chân ống kính của chúng tôi, đến bờ sông Hoa Qua học cách làm đồ gốm. Các sư phụ trong thôn đang chờ các bạn đó!"
Sông Hoa Qua uốn lượn chảy xuyên qua toàn bộ thôn Táo Vương. Vào mùa xuân, bờ sông tấp nập người qua lại — có người gánh nước, người giặt đồ, người chèo thuyền... thậm chí còn có vài người cởi trần tắm rửa.
Mọi người tập trung trước một căn chòi nhỏ ven sông. MC giới thiệu: "Các bạn học viên sẽ chia làm ba nhóm, mỗi nhóm phụ trách một công đoạn quan trọng trong quy trình làm gốm. Bây giờ mọi người chơi oẳn tù tì nhé, ai thắng sẽ được ưu tiên chọn trước. Một lần định thắng thua thôi đó nha~ Sau khi hoàn thành, các sư phụ sẽ chấm điểm phần thể hiện của các bạn, người có điểm cao nhất sẽ nhận được một bông hoa nhỏ làm phần thưởng~"
Giang Vụ Oanh lần lượt oẳn tù tì với Tưởng, Chu và Giang Chấp Giản, đều thắng rất suôn sẻ. Đến lượt Bạc Lan Huyền, Alpha lại đột nhiên hỏi: "Em ra gì vậy?"
Thỏ con không hề biết giấu diếm, ngoan ngoãn nói: "Kéo."
[A a thỏ con thật thà quá đi! Không trả lời thì có sao đâu chứ!]
[Nói ra kéo nhất định sẽ ra kéo mà huhu, bé ngoan của tôi, mẹ đến hôn hôn hôn.]
[Alpha gian xảo! Ba người kia còn cố tình ra trễ một nhịp để nhường cậu ấy, chỉ có anh là mở miệng hỏi thôi, đúng là có miệng là có lợi mà.]
[Không ra bao là anh chết chắc, không ra bao là xong đời luôn.]
May mà Bạc Lan Huyền không nỡ ăn hiếp cậu, ra "bao" để cậu thắng.
Mấy người lại hai người đấu với nhau, cuối cùng Giang Vụ Oanh và Tưởng Quan Thành phụ trách tráng men, Giang Chấp Giản xoay gốm, còn Bạc Lan Huyền và Chu Xuyên Nguyên thì nhào đất.
Sau khi vào nhà, có ba người dân trong thôn đứng sau ba chiếc bàn dài, mỗi người đều đeo tạp dề, mang găng tay và ống tay bảo hộ. Trên bàn bày ba loại vật liệu khác nhau: một đống đất sét ướt, một máy xoay gốm cùng đất sét chưa tạo hình, và cuối cùng là hai tượng ngựa gốm mộc chưa nung men kèm theo ba thùng men chì.
Giang Vụ Oanh đi về phía chiếc bàn cuối, ông sư phụ đứng sau bàn tinh thần phấn chấn, gật đầu chào cậu.
Cậu vội cúi người đáp lễ, còn chưa kịp mở lời, sau lưng ông lão bỗng ló ra một cái đầu nhỏ cột hai bím tóc, không ai khác chính là cô bé mà hôm qua cậu gặp bên đám rau đắng.
Giang Vụ Oanh gần như đoán ngay được bé sắp nói gì. Quả nhiên, giây tiếp theo, đôi mắt cô bé sáng lấp lánh: "Chị xinh đẹp ơi, chào chị!"
Giang Vụ Oanh: "..."
Ông sư phụ: "......"
Mọi người có mặt: "..."
[Cười chết tui rồi hahahahaha lại là bé đây mà, người nặn đất sét lạnh lùng hôm qua.]
[Ha ha ha ha nội tâm em gái: Cứ phải là chị xinh đẹp cơ, ai nói gì mặc kệ!]
Giang Vụ Oanh đã biết rõ là không thể bắt cô bé đổi lời, bèn dứt khoát từ bỏ, chỉ hỏi ông sư phụ phải làm thế nào.
"Rất đơn giản," ông sư phụ cười nói, "với phần diện tích lớn thì quét men, còn phần nhỏ thì chấm men. Có chỗ muốn tạo hiệu ứng loang lổ, như nước chảy vậy, thì bôi hai lần. Những chỗ khác chỉ cần phủ một lớp men mỏng là được."
Giang Vụ Oanh liếc nhìn ba thùng men có sắc đỏ nhạt đậm khác nhau, hơi do dự hỏi: "Là một con ngựa màu đỏ ạ?"
Ông sư phụ như đã đoán trước cậu sẽ hỏi điều này, nở nụ cười hiền hậu đáp: "Không phải đâu, những màu này nhìn đỏ là do trong đó có chứa chì oxi hóa. Khi đem nung, chúng sẽ lần lượt hiện ra ba màu: trắng, vàng và xanh lá."
Ông vừa nói vừa chỉ rõ loại men nào tương ứng với màu nào, sau đó ra hiệu để Giang Vụ Oanh bắt đầu thao tác.
Lần đầu thử sức, Giang Vụ Oanh không tránh khỏi có phần cẩn trọng. Nhưng làm dần rồi cũng trở nên thuần thục, ông sư phụ đứng bên gật đầu liên tục, ánh mắt đầy khen ngợi.
So với cậu, Trưởng Quan Thành bên cạnh thì không được thoải mái như vậy. Vốn không có chút tế bào nghệ thuật nào, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng ra ba màu men nên được phân bổ sao cho hài hòa đẹp mắt, đành buông thả theo cảm hứng, vừa quét vừa chấm, vừa lén lút liếc nhìn chú thỏ nhỏ.
Bên kia, ba người đang nhào đất và chuốt gốm cũng chẳng khá hơn. Tuy tay vẫn làm việc, nhưng ánh mắt đã dính chặt lấy Giang Vụ Oanh rồi. Trông cứ như ba tên học trò cá biệt chẳng chuyên tâm học hành, chỉ lo thầm thương trộm nhớ bạn học giỏi.
Chỉ là nhìn qua thì ai nấy cũng chẳng phải người dễ chọc, nên mấy ông thầy đành nín nhịn, không dám nhắc nhở gì, để mặc họ phân tâm mà làm.
Khi Giang Vụ Oanh cúi đầu xuống, đôi tai thỏ hai bên cũng theo trọng lực hơi rủ về phía trước, thỉnh thoảng lại cản mất tầm nhìn. Cậu đã quen với chuyện này rồi, mà tai thì đâu có dễ buộc lại như tóc mái, nên chỉ có thể lâu lâu lắc đầu nhẹ một cái để hất ra.
Ánh mắt của Trưởng Quan Thành vô thức dừng lại nơi gò má cậu, chỉ thấy dáng vẻ Giang Vụ Oanh lúc này, vừa chuyên chú, vừa tĩnh lặng, dường như tỏa sáng lấp lánh. Không nói đến đôi mắt vốn đã lấp lánh như sao, ngay cả đôi môi hồng nhạt hơi mím lại cũng phảng phất ánh sáng dịu dàng như vầng trăng non.
Thấy cậu cứ lắc lắc đầu để hất tai đi, Trưởng Quan Thành nảy ra ý, bất ngờ giơ tay ra, khẽ nắm lấy đầu tai thỏ rồi kéo nhẹ ra sau.
Ai ngờ Giang Vụ Oanh phản ứng rất dữ dội, lập tức bật dậy. Trưởng Quan Thành vội vàng buông tay. Giang Vụ Oanh liền ôm chặt lấy đôi tai, vẻ mặt cảnh giác lẫn khó xử: "...Anh làm gì vậy?"
Tưởng Quan Thành lắp bắp nói: "Tôi, cái đó, tôi thấy tai em cứ cản tầm nhìn nên..."
Ánh mắt mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía họ. Giang Vụ Oanh mới nhận ra phản ứng của mình quá mạnh, mặt lập tức đỏ bừng, khẽ ôm lấy đôi tai như thể vật báu, giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng muỗi: "Tai của tôi không được tùy tiện chạm vào đâu."
Cô bé hôm qua lại xen vào, vẻ mặt tràn đầy chính nghĩa mà hô lên: "Chú ơi, sao lại... tùy tiện... sờ... chị gái!"
Tưởng Quan Thành: "..."
Cho dù trước kia không biết, thì hiện tại cũng biết rồi, hắn cảm thấy mình thật giống một tên lưu manh đồi bại trêu chọc thỏ con đáng thương, càng thêm hổ thẹn nói: "Là tôi vụng về, em đừng giận, Oanh Oanh."
Trong tình huống không biết phải làm sao, hắn ta không gọi Giang Vụ Oanh là "Tiểu Giang", mà là... "Oanh Oanh".
Tuy miệng nói xin lỗi rất thành khẩn, nhưng cảm giác tê dại lan từ đầu ngón tay đến toàn thân khi nãy lại chẳng hề giả.
Tưởng Quan Thành thầm nghĩ: Anh thật sự chỉ sợ tai cậu cản tầm nhìn sao? Hay là, đối với đôi tai đáng yêu ấy... rốt cuộc anh ta...
Giang Vụ Oanh cũng nhận ra xung quanh đang dán mắt nhìn mình, vội lắc đầu rồi ngồi xuống lại, nói khẽ: "Không sao đâu."
"Tưởng thiếu vẫn nên tự quản lý tay mình thì hơn."
Bạc Lan Huyền bên kia đã nhào đất xong từ lâu, thế mà vẫn còn mạnh tay như đang trút giận, giọng nói nhàn nhạt vang lên chẳng chút thân thiện.
Trưởng Quan Thành còn chưa kịp đáp lời, Giang Vụ Oanh đã bất chợt khẽ ho một tiếng.
Bạc Lan Huyền lập tức ngậm miệng, không nói thêm lời nào: "..."
Hắn siết tay càng lúc càng mạnh, đến nỗi ông sư phụ đứng bên cạnh nhìn mà phát hoảng, sợ đống đất sét trong tay hắn chẳng mấy chốc sẽ bị nhào thành vỏ bánh bao luôn.
[Vẫn chưa đánh nhau à? Vẫn chưa đánh nhau à?!]
[Tai là chỗ nhạy cảm của thỏ ngoan đó trời ơi, tui đứng bật dậy luôn rồi!!]
[Tai á á, đuôi á á!!]
[Nghĩ tới cái đuôi ngắn ngắn phía dưới váy của thỏ thỏ là tui muốn hóa rắn luôn á á á]
[Ai xài từ lặp nhiều quá, dẹp ra giùm cái]
[Không được tùy tiện sờ vợ tui nghe chưa!!]
[Ủa, Tưởng Quan Thành, sao anh cứ cọ ngón tay vậy??? Hồi tưởng cái gì chứ!!!]
[Xì, nói là sợ tai che mắt, ai tin chứ.]
[Ngoài thỏ thỏ với cún cưng ra, tụi còn lại toàn là biến thái. Nhà mình không thể thua được, mau gia nhập quân đoàn biến thái đi nào.]
[Chắc là cún cưng chưa lộ bản chất thôi, chỉ là đoán vậy chứ chưa chắc, để tui coi tiếp cái đã.]
Còn chuyện bông hoa đỏ nhỏ thì chẳng có gì bất ngờ cả—thỏ con ngoan ngoãn dùng hai tay nhận lấy huy hiệu có mặt cười ở giữa, cúi đầu nhìn một lúc rồi cài lên trước ngực mình.
[Hu hu hu bé con của tụi mình được khen rồi.]
[Bé giỏi quá, mẹ thơm thơm hun chụt chụt nè.]
[A a a cài bông hoa đỏ trông y như mấy bé mẫu giáo luôn trời ơi, vừa thương vừa vui.]
**
Tối nay là phải quay về thành phố C rồi. Tổ chương trình sắp xếp cho mấy người họ ăn bữa thịt nướng cuối cùng ở sân trong của căn nhà hai tầng trước khi lên đường.
Lò nướng, nguyên liệu và gia vị đều chuẩn bị sẵn sàng. Bạc Lan Huyền với Giang Chấp Giản - hai người biết nấu - đảm nhiệm nhóm lửa, nướng thịt và thêm gia vị, còn ba người còn lại thì xâu đồ ăn vào xiên rồi phết dầu lên.
Cả ba đều đeo găng tay, Tưởng Quan Thành vừa xiên cánh gà, vừa nói với Giang Vụ Oanh: "Tiểu Giang em đừng chạm vào mấy thứ này, dễ bị mùi lắm, em cứ xiên rau củ thôi, hoặc ngồi chơi cũng được, muốn làm gì tùy ý."
Giang Vụ Oanh ngồi xuống ghế đẩu nhỏ, nghiêng người điều chỉnh một chút để khỏi đè lên cái đuôi ngắn phía sau.
Cậu nhặt một ít hạt bắp mà Chu Xuyên Nguyên bẻ ra, ngoan ngoãn nói: "Để tôi thử xem."
Tưởng Quan Thành bèn nói: "Vậy thì làm từ từ thôi, coi chừng xiên đâm trúng tay đấy."
Ban đầu hắn cũng không chú ý lắm, cứ lo xâu hết đám cánh gà với ba chỉ, đem qua chỗ nướng rồi quay lại. Vừa về đã nghe Giang Vụ Oanh khe khẽ ngân nga một điệu hát.
Giai điệu nhẹ nhàng, mềm mại, âm cuối ngọt ngào, gợi nhớ đến dòng suối nhỏ uốn lượn trong vùng sông nước, ánh mặt trời rực rỡ, sóng biếc lấp lánh, nâng một chiếc thuyền con khẽ khàng bập bềnh trôi.
Giang Vụ Oanh vẫn không bị ánh mắt của Tưởng Quan Thành thu hút, nhưng đôi tai cậu lại vểnh lên, tay cầm gân bò và xiên tre mà mãi chẳng xâu nổi một cái cho ra hồn.
[Tên lưu manh động lòng rồi, đến con dao còn cầm không vững.]
[Tôi đ* má, ai nói mấy câu sến súa thế... cút ra ngoài...]
[Sến thì sao? Cuộc đời như hành trình ngược dòng, không sến được à? Thật không hiểu sao có người suốt ngày nghi ngờ người khác sến hay không sến, thích thì xem không thích thì biến! Dù có sến cũng hơn mấy người blabla (sau đó quên rồi) nghỉ chơi mạng đây!]
[Vợ hát mềm mại quá, cái miệng nhỏ xíu cứ động đậy như muốn tôi đến hôn vậy đó.]
[Ai để ý thấy cái đuôi của Chu Xuyên Nguyên chưa? Lắc lư theo giọng hát của vợ đó, cười xỉu.]
[Tui cũng thấy rồi, khí chất của "team tạo không khí" là đây đúng hông hahahahaha.]
Tưởng Quan Thành nuốt một ngụm nước bọt, đợi đến khi Giang Vụ Oanh ngân nga xong mới giả vờ lơ đãng hỏi: "Tiểu Giang, em vừa hát bài gì vậy?"
Giang Vụ Oanh sững người, thần sắc có chút không tự nhiên: "Hát lung tung thôi."
Tưởng Quan Thành còn chưa kịp đáp, thì Bạc Lan Huyền đứng cách đó không xa đã bật cười khẽ.
"Đây là bài hát ru được lan truyền rộng rãi trong thành cổ Lương Đô," Bạc Lan Huyền nhìn chằm chằm Giang Vụ Oanh, ánh mắt trầm như dã thú đang rình mồi, nhưng giọng lại bình thản, "Những âm điệu đó là cách phát âm của quan thoại cổ Lương."
Giang Vụ Oanh làm như không nghe thấy, lặng lẽ dịch người ra xa thêm chút nữa, tiếp tục xiên rau củ của mình.
Tưởng Quan Thành thấy hai người họ cứ như đang đánh đố nhau bằng ánh mắt, trong lòng cũng không hiểu sao thấy nhói lên, cúi đầu làm việc cho xong.
Thế nhưng ánh mắt hắn ta cứ không khống chế được mà liếc sang bên cạnh, rồi dần dần phát hiện ra tay của Giang Vụ Oanh hình như không cố định một nguyên liệu nào cả.
Tưởng Quan Thành nghiêng đầu nhìn về phía xiên trong tay Giang Vụ Oanh, liền thấy trên đó có bắp cải, hạt ngô, lát bánh gạo, ớt chuông, nấm rơm... đầy màu sắc, đủ loại trộn chung trên một xiên.
Hắn ta nhịn không được cười nói: "Phong phú thật đấy."
Giang Vụ Oanh không hiểu ẩn ý trong lời hắn, còn nghiêm túc giải thích: "Như vậy trông đẹp mắt hơn."
Tưởng Quan Thành cố nén cười, gật đầu khẳng định: "...Ừ, đẹp thật."
Giang Vụ Oanh phản ứng chậm nửa nhịp, thoáng nhận ra điều gì đó, mím môi hỏi: "...Không đúng hả?"
Cậu cũng không giận khi bị Tưởng Quan Thành cười, mà lại rất nghiêm túc: "Thế nên phải xiên như nào mới đúng? Tôi chưa từng ăn kiểu này."
Cậu có vấn đề về tiêu hóa, không thích hợp ăn đồ nhiều dầu mặn, lại còn làm ngoài trời như thế này. Lần trước món thả lẩu tôm chỉ ăn được nửa bát, lần này nướng thịt cũng chỉ ăn được bốn năm xiên là cùng, quá lên thì chịu không nổi, phải dùng cháo để lót dạ.
Đôi mắt của thỏ con như hai hạt nho đen, sạch sẽ lại chân thành, Tưởng Quan Thành nhìn vào tự dưng không cười nổi nữa.
Ngay cả giọng nói cũng vô thức dịu lại: "Cứ xiên thế này đi, đẹp mà lại ngon nữa."
[Hu hu hu đôi mắt vợ tui đen quá đẹp quá, ngoan quá ngoan luôn á aaaa.]
[Ha! Tên Tưởng khốn kia mày đau lòng rồi đúng không, rung động rồi đúng không!]
[Tại sao lại chưa từng ăn chứ hu hu hu sao bảo bối của tui ngay cả đồ nướng cũng chưa được ăn!]
[Chết tiệt, Tưởng Quan Thành không được phải không, đến giờ còn chưa hôn, chẳng lẽ đợi vợ bị đại lão tha lên giường rồi mới hôn sao.]
Giang Vụ Oanh gật gật đầu, lại tiếp tục làm xiên siêu thập cẩm của cậu.
Tưởng Quan Thành để ý thấy chóp mũi của cậu vương một vệt tro, khiến lớp lông tơ màu kem hồng trên đó cũng bị nhuộm tối, nổi bật trên làn da trắng mịn, càng nhìn càng chướng mắt.
Tưởng Quan Thành cảm thấy chút bụi đó không nên dính vào người Giang Vụ Oanh, cánh tay không tự chủ được mà đưa lên, định vươn tới chóp mũi của cậu.
"Khụ!"
Người quay phim theo sát Giang Vụ Oanh đột ngột ho một tiếng, khiến Tưởng Quan Thành giật mình tỉnh táo lại, rụt tay về như bị lửa đốt.
Giang Vụ Oanh cũng bị tiếng ho bất ngờ dọa cho giật mình, đang cầm xiên rau củ sặc sỡ trên tay, bối rối nhìn qua.
Từ hôm qua sau khi Bạc Lan Huyền xuất hiện, vị nhiếp ảnh gia này biến mất cả đêm, hôm nay mới quay lại làm việc, toàn bộ gương mặt vẫn bị che kín không lộ chút nào, chỉ có chiếc áo khoác đen trên người đổi thành màu nâu đậm.
Đôi lông mày phảng phất như tranh thủy mặc của Giang Vụ Oanh hơi nhíu lại, do dự: "Anh..."
Tác giả có lời muốn nói:
Yo, đây không phải là ai đó sao (ám chỉ điên cuồng)