Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 41



Thực ra trong phòng đều có camera, nhưng những người quay phim khác đều đã đi ăn tối, chỉ còn một người lặng lẽ đứng ở góc phòng, giơ máy quay lên mà không nói lời nào.

Giang Vụ Oanh không hiểu mấy chuyện này, nên cũng mặc kệ người kia muốn làm gì thì làm.

Lúc này, mấy Alpha cao lớn bao quanh Giang Vụ Oanh ở giữa, khiến dáng người nhỏ bé của cậu càng thêm mong manh, gần như tạo thành một hình "凹" lập thể.

Giang Vụ Oanh muốn mở miệng nói không sao, nhưng môi vừa hé ra đã nấc lên một tiếng, nghẹn ngào như một chú thỏ con sụt sịt.

Cậu đành lắc đầu, đi về phía bàn ăn trước.

Giang Chấp Giản cũng đi ra, ung dung ngồi xuống chiếc ghế gần Giang Vụ Oanh nhất, đón nhận ánh nhìn khó chịu từ ba người còn lại.

Ba người còn lại: "..."

Cơn xúc động ban đầu đã qua, nhưng dư âm vẫn còn đó, chú thỏ con bị mấy Alpha vây quanh nhìn mình khóc cảm thấy rất ngại ngùng, lại nhất thời khó mà ngừng lại được.

Tưởng Quan Thành vừa rút hai tờ giấy ăn ra khỏi hộp, thì một chiếc khăn nóng trong tay Giang Chấp Giản đã áp lên mặt Giang Vụ Oanh.

Chiếc khăn nóng được vắt gần khô, ấm áp, mềm mại, khiến người ta thoải mái đến mức từng lỗ chân lông đều như giãn nở ra—nếu như bàn tay còn lại của Giang Chấp Giản không đặt gần tuyến thể của cậu.

Dù không chạm vào trực tiếp, nhưng vùng da xung quanh cũng đã nhạy cảm vô cùng.

Vị trí này, dù chỉ là một hơi thở phả qua cũng có thể khiến người ta run rẩy, huống hồ gì còn bị ai đó cố tình chạm vào.

Đầu ngón tay Giang Chấp Giản chạm vào vùng da mềm mịn hơn cả bơ, dường như có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập của mạch máu ẩn dưới làn da trong suốt.

Giang Vụ Oanh chẳng khác nào một chú mèo con bị túm lấy gáy, nước mắt bỗng chốc ngừng lại, mặc cho Giang Chấp Giản có ý đồ khác mà vừa giúp cậu lau mặt, vừa dính lấy cái gáy đáng thương của cậu.

[Được rồi, tôi tuyên bố đây là cảnh đỉnh nhất!]

[Không được đụng vào tuyến thể vợ tôi, không được a a a a!!]

[Bề ngoài thì đạo mạo đứng đắn, thế mà lúc nào cũng như con chó chỉ trực nhào vào liế.m người.]

"Thôi đủ rồi đấy." Tưởng Quan Thành nhíu mày, gạt tay Giang Chấp Giản ra.

Giang Vụ Oanh không khóc nữa, mọi người mới bắt đầu ăn cơm.

Cá chép hấp rượu được chia thành ba đoạn, đựng trong ba chiếc đĩa nhỏ, Tưởng Quan Thành được phần đầu cá, Chu Xuyên Nguyên được phần đuôi cá, phần thân cá béo ngậy ngon nhất lại ở trước mặt Giang Vụ Oanh.

Giang Vụ Oanh: "..."

Hai người kia không nói gì, Giang Chấp Giản dứt khoát không ăn, Giang Vụ Oanh gắp một miếng thịt cá, lúc này mới phát hiện toàn bộ những chiếc xương nhỏ li ti như sợi lông của cá hồng đã được loại bỏ sạch sẽ.

Cậu chậm rãi nhai, Giang Chấp Giản hỏi: "Ngon không?"

Giang Vụ Oanh gật đầu, im lặng một lát rồi đột nhiên nói: "Cảm ơn, cảm ơn anh trai."

[Cái gì anh cơ?]

[Là anh nào?]

[Giờ tôi mới để ý hai người này đều họ Giang... không lẽ có tình tiết cấm kỵ nào đó à?]

[Ánh mắt này... ba phần không dám tin, ba phần cuồng nhiệt, bốn phần cố chấp, cứ như muốn nuốt chửng thỏ con trong một ngụm vậy.]

[Nói tiếng người đi.]

[Chính là biến thái.]

Lời này vừa nói ra, tay Giang Chấp Giản đang múc đậu hũ vào bát cho Giang Vụ Oanh lập tức dừng lại.

Giang Vụ Oanh cố ý gọi như vậy để nhắc nhở hắn, với mối quan hệ dở dở ương ương của hai người họ, đáng lẽ không nên có bất kỳ hành động nào đi quá giới hạn.

Nhưng Giang Chấp Giản chỉ rút giấy ăn lau đi một chút nước canh dính trên khóe môi Omega, ngón tay hắn đặt lên môi cậu qua lớp khăn mỏng, nhẹ nhàng vuốt ve, xoa nắn.

Trước khi thỏ con chịu không nổi mà mím môi giấu đi đôi môi hồng nhỏ của mình, hắn thấp giọng nói: "Oanh Oanh thích là được."

**

"Chào buổi chiều mọi người ~" Người dẫn chương trình đưa tay lên che trán, cảm thán: "Nắng chiều mùa xuân thật đẹp."

Giang Vụ Oanh có làn da mỏng manh, chỉ cần phơi nắng một lúc là sẽ dễ đỏ rát, vì sợ cầm ô sẽ ảnh hưởng đến việc quay hình, cậu chỉ đội một chiếc mũ bucket nhỏ.

Màu hồng phấn dịu dàng như hoa rơi, nhạt hơn cả màu đỏ ửng tự nhiên trên gò má lúc này.

"Chiều nay các bạn sẽ đến núi Táo Để sau thôn Táo Vương, một ngọn núi nhỏ thấp bé với độ cao chỉ 500 mét."

"Trên đỉnh núi có một kỳ quan tự nhiên thu hút vô số du khách đến chiêm ngưỡng—một mê cung hang động tự nhiên. Mỗi người sẽ vào hang động từ một lối vào khác nhau, ai là người vượt qua mê cung đầu tiên sẽ nhận được chuỗi tràng hạt xương người có thể phù hộ trường sinh ở chùa Đại Giác sau núi. Những người khác sẽ nhận được thẻ gỗ ước nguyện đã được khai quang."

"Đợi các bạn ra khỏi chùa trở về, khách mời đặc biệt của chương trình sẽ chờ mọi người trong hang động."

Cô phát bản đồ cho bốn người, trên đó chỉ có tuyến đường từ cây hoè già đến núi Táo Để, hoàn toàn không có sơ đồ bố trí mê cung.

Sau khi phát xong, cô nhìn Giang Vụ Oanh rồi nói: "Mặc dù núi Táo Để có độ cao thấp, nhưng xét đến thể chất của Omega Tiểu Giang, chúng tôi sẽ chọn ngẫu nhiên một Alpha để cõng em ấy lên núi."

Cô bỏ ba tấm thẻ có tên của ba người còn lại vào một hộp nhựa trong suốt, lắc mạnh vài lần rồi rút ra một tấm, sau đó nở nụ cười như MC lễ trao giải: "Chúc mừng bạn học Tưởng Quan Thành đã giành được vinh dự này!"

[Ha ha ha ha ha ha tổ chương trình này thiên vị đến tận Thái Bình Dương rồi]

[Phải đối tốt với Thỏ Thỏ nhà chúng ta! Leo núi mệt lắm Thỏ Thỏ không cần đâu.]

[Cảnh tượng Đội chó cứu hộ lập công mà tôi thích nhất sắp xuất hiện rồi sao?]

[Mắt Chu Xuyên Nguyên sáng lên trong một khoảnh khắc buồn cười chết đi được.]

**

Nhưng khi đến chân núi, có một vấn đề bất ngờ nảy sinh.

Giang Vụ Oanh mặc một bộ sườn xám xẻ tà cao, nếu để người khác cõng lên núi, chẳng phải hai chân trắng nõn của cậu sẽ lộ ra hết sao?

Thực ra, cậu cũng ngại để bạn cùng phòng cõng mình, bèn nói: "Tôi tự đi được mà."

Chu Xuyên Nguyên vội nói: "Để tôi bế cậu."

Giang Vụ Oanh còn chưa kịp phản ứng, Chu Xuyên Nguyên đã bế cậu lên như sợ miếng thịt ngon bị chạy mất.

Hai chân đột ngột rời khỏi mặt đất, Giang Vụ Oanh: "..."

Thấy cậu còn cứng đờ cả người, Chu Xuyên Nguyên cũng hơi căng thẳng, điều chỉnh lại tư thế, nhẹ nhàng đẩy đầu cậu tựa vào vai mình, vừa bước lên bậc thang vừa nói: "Nếu thấy tôi đi nhanh hoặc chậm quá thì cứ bảo nhé."

Tán cây rậm rạp che phủ trên đầu, hai chân mềm mại của Omega được đôi tay rắn chắc của Alpha bế lên. Giang Vụ Oanh dựa vào vai Chu Xuyên Nguyên, chỉ cách tuyến thể của cậu ta một đoạn rất gần.

Pheromone của Chu Xuyên Nguyên là hương xà phòng tươi mát, không giống như hai anh em nhà họ Bạc hoặc Giang Chấp Giản sắc bén nặng nề đến mức mang tính xâm lược, khiến cậu cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Thỏ con thì thoải mái đến mức gà gật buồn ngủ, nhưng Chu Xuyên Nguyên lại cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ngay cả hơi thở của Omega cũng có hương thơm ngọt ngào, như những chiếc lông vũ được làm từ mật ong, nhịp nhàng gãi vào tuyến thể của cậu ta, từng giây từng phút vừa là sự hưởng thụ, vừa là dằn vặt.

Cách lớp vải bông, lòng bàn tay cậu ta chạm vào làn da mềm mại nơi khuỷu chân cậu, mịn màng đến mức không dám dùng lực.

Nếu không bước nhanh hơn một chút, chính cậu ta cũng không biết mình sẽ có hành động gì mất kiểm soát hay không. Nhưng đồng thời, lại không nỡ đi nhanh, thậm chí còn khẽ siết vòng tay, để thỏ con tựa sát vào mình hơn, chỉ cần để hơi thở thơm mềm đó gần tuyến thể thêm một chút nữa, dù chỉ là cách lớp vải thì cũng tốt rồi.

[Sư phụ à, cái đuôi kia của anh có thể đừng lắc nữa được không, tôi thật sự chóng mặt lắm rồi.]

[Tôi chóng mặt rồi, thật sự, sự hèn mọn này khiến tôi muốn nôn luôn ấy.]

[Có hai thứ trên đời này không thể kìm nén, một là hắt hơi, hai là vẫy đuôi trước mặt vợ!!!]

Giang Vụ Oanh lim dim mắt, thoáng thấy trên cổ Chu Xuyên Nguyên có một vết sẹo dài khoảng một centimet, tuy không dài nhưng cơ bắp xung quanh lại nhấp nhô, có vẻ như từng bị thương rất nặng.

Vết sẹo trông như một con rết nhỏ, lắc lư trước mắt cậu. Giang Vụ Oanh hơi ngẩn ngơ, khẽ hỏi: "Chu Xuyên Nguyên... trước đây chúng ta từng gặp nhau chưa?"

Bước chân của Chu Xuyên Nguyên hơi khựng lại, khóe môi cong lên: "Không đâu, cậu là người khu Đông thành phố Q, còn nhà tôi ở khu Tây Q, giáp với thành phố R, sao có thể gặp nhau được chứ?"

Giang Vụ Oanh nghĩ cũng đúng, nên không hỏi thêm nữa.

Không biết Tưởng Quan Thành kiếm đâu ra một chiếc ô che nắng, mặt dày đi theo bên cạnh hai người, vờ như tán gẫu: "Tiểu Giang, em có muốn chuỗi hạt niệm đó không?"

Giang Vụ Oanh biết rõ với tốc độ và khả năng định hướng của mình, không có cơ hội là người đầu tiên tới chùa, bèn lắc đầu: "Cũng không biết nữa."

Tưởng Quan Thành cười nói: "Nếu thật sự linh nghiệm thì đeo vào cũng tốt mà."

Giang Chấp Giản, từ bên cạnh, đột nhiên lên tiếng: "Oanh Oanh, mũ của em sắp rơi rồi."

Đầu Giang Vụ Oanh nhỏ, mũ bucket size nhỏ nhất của người lớn vẫn hơi rộng so với cậu, lúc này đã hơi xô lệch.

Cậu vừa định giơ tay chỉnh lại thì Giang Chấp Giản đã đưa tay lên chỉnh giúp, lúc ấn xuống còn vô tình chạm vào tai thỏ của cậu.

Mịn mượt, mềm đến khó tin.

Omega lập tức "ưm" một tiếng, người khẽ co giật. Cảnh tượng này lọt vào mắt Tưởng Quan Thành, khiến sự bực bội tích tụ từ trưa đến giờ của hắn không còn kiềm chế nổi, tức giận quát: "Giang Chấp Giản, dù Tiểu Giang có là em cậu đi nữa, cậu cứ thế mãi cũng không ổn đâu, phải không?"

Ánh mắt Giang Chấp Giản không biết vô tình hay cố ý lướt qua cổ tay áo dài của anh ta, gần như cười nhạo nói: "Cậu có tư cách gì nói câu này?"

Ngọn lửa hừng hực trong lòng Tưởng Quan Thành lập tức bị dập tắt. Hắn nhét tay vào túi áo khoác, không cãi lại, rồi như trốn chạy, bước nhanh lên núi.

[Gì vậy gì vậy không hiểu gì hết]

[Bí mật của Tưởng Quan Thành còn có thể là gì nữa? Cười chết, đừng nói với tôi là hắn nghĩ người ta không nhìn ra hắn thích Thỏ Thỏ đấy nhé.]

[Đánh nhau đi, đánh nhau đi, dân bản địa thích xem trò vui.]

**

Trên đỉnh núi, có một người dân bản địa da đen nhẻm, thân hình gầy gò đang chờ họ. Ông ta đưa cho mỗi người một chân đèn bằng đồng cùng với một cây nến dài. Cuối cùng, vừa chia bao diêm, vừa dùng giọng quê đặc nói: "Chúc các vị may mắn."

Giang Vụ Oanh cắm nến vào giá rồi châm lửa, nắm chặt chân đèn trong lòng bàn tay.

Cậu chưa từng kể với ai rằng mình có chút chứng sợ không gian kín, nhất là đối với những hang động tối đen như mực. Khi tiến gần đến cửa động, lòng bàn tay cậu đã rịn một lớp mồ hôi lạnh.

Chu Xuyên Nguyên thấy sắc mặt cậu tái nhợt, lo lắng nói: "Vụ Oanh, hay là cậu đừng vào, bên trong tối lắm."

Giang Vụ Oanh cụp mắt, như một cành mai trong ngày đông lạnh lẽo, run rẩy trong cơn gió rét, che giấu hồ nước trong suốt sâu thẳm như mực nơi đáy mắt.

Nhưng dù sao cũng có ngọn nến mỏng manh này để xoa dịu phần nào, lại thêm cả nhiếp ảnh gia sẽ đi theo sau, cậu nhẹ giọng nói "Không sao", rồi nhìn về phía hang động hun hút, chậm rãi bước vào.

Mùi ẩm mốc nhàn nhạt trong động len vào mũi, Giang Vụ Oanh vô thức cắn môi dưới, dựa vào ánh nến yếu ớt như đom đóm mà chậm rãi tiến về phía trước.

[Vợ sợ không huhuhu đến trong lòng tôi đây này.]

[Ưm, vợ trắng đến mức phát sáng trong hang động đen thui này luôn kìa.]

[Vợ dùng nến đốt tôi đi.]

[......]

[...... Đồ cuồng M ấy!]

Trong hang động im ắng không một tiếng động, nhưng tiếng bước chân trầm nặng của người quay phim lại vang lên rõ ràng: "Thịch, thịch", làm nhịp tim đang đập dồn dập của Giang Vụ Oanh bình ổn hơn một chút.

Chỉ là nỗi sợ tâm lý vốn không dễ khắc phục, mồ hôi lấm tấm trên trán Omega ngày càng nhiều, đầu cũng cúi thấp dần.

"Giang... bạn học Giang."

Người quay phim đột ngột lên tiếng.

Giang Vụ Oanh hỏi: "Sao vậy?"

Người quay phim im lặng một lát, rồi lấy từ trong túi ra một thứ, giơ tay đưa cho cậu: "Cho cậu."

Ban đầu, Giang Vụ Oanh không nhìn rõ. Mãi đến khi thứ đó được đưa đến trước mặt, cậu mới: "......"

Trong lòng bàn tay rộng lớn của Alpha, không ngờ lại là gói kẹo dẻo vị anh đào mà cậu đã nộp vào buổi sáng.

[Mọi người ơi tôi thật sự không nhịn được cười ha ha ha ha ha ha ha.]

[Má ơi ha ha ha ha ha quay phim đừng có đáng yêu như vậy chứ.]

[Tổ chương trình chỉ lo canh phòng khách mời, ai ngờ còn phải đề phòng cả người nội bộ hahahahaha.]

[Người quay phim: Vì em, tôi hóa thành người sói hahahaha.]

Giang Vụ Oanh không nhận lấy kẹo, chỉ quay người vừa đi về phía trước vừa nói: "... Như vậy không, không đúng."

Người quay phim không để ý nói: "Cậu thích ăn là được."

Giang Vụ Oanh: "..."

Cậu mới đi thêm vài bước, gói kẹo anh đào kia đã bị nhét vào tay cậu.

Cùng lúc đó, một góc tay áo khoác da cũng chen vào trong lòng bàn tay nhỏ nhắn.

Người quay phim này từ sáng sớm đến giờ vẫn luôn đội mũ đeo kính râm đeo khẩu trang mà không thấy ngột ngạt khó chịu, giọng nói vì lâu không ăn uống nên càng thêm khàn khàn: "Nếu sợ thì cứ nắm lấy, hoặc có yêu cầu gì khác cũng có thể nói."

Giang Vụ Oanh: "..."

Cậu quả thật rất sợ, năm ngón tay lặng lẽ nắm lấy một góc áo kia, giống như đang giữ lấy một mảng trời đêm tĩnh mịch.

Cậu căng thẳng đến mức không nhận ra cách nói chuyện và phong thái của nhiếp ảnh gia này có gì đó rất quen thuộc. Khi đứng trước hai lối rẽ phía trước, cậu đâm ra do dự.

Giang Vụ Oanh tự biết mình không thể trông chờ vào khả năng định hướng của bản thân, nên định mỗi khi gặp ngã rẽ thì sẽ quẹo trái.

Cậu vừa nhấc chân bước sang trái, không biết từ đâu có một viên đá nhỏ bay tới, "bốp" một tiếng, rơi xuống lối đi bên phải.

Giang Vụ Oanh: "..."

[Cười chết mất ha ha ha ha ha ha]

[Cái này có phải gian lận không hahahaha]

Giang Vụ Oanh nhìn theo hướng viên đá bay tới, nhưng chỉ thấy một vùng tối đen như mực.

Cậu đành làm theo chỉ dẫn mà đi về bên phải. Sau đó, mỗi khi đến một ngã rẽ, viên đá nhỏ kia lại đúng lúc xuất hiện, dẫn đường cho cậu đi thẳng một mạch.

Đến khi cây nến dài trong tay gần cháy hết, Giang Vụ Oanh nhận ra tầm nhìn của mình dần trở nên sáng hơn.

Ở trong bóng tối quá lâu khiến mắt cậu nhất thời không thích ứng kịp với ánh sáng đột ngột tràn vào. Omega giơ tay che bớt phía trước, nhẹ bước ra khỏi hang động mê cung.

Cổng chùa Đại Giác được dựng ngay sau mê cung. Giang Vụ Oanh đưa mắt nhìn quanh, không thấy ba người còn lại, bèn đi thẳng vào trong chùa.

Dù thôn Táo Vương gần như tách biệt với thế giới bên ngoài, nhưng hương khói ở chùa Đại Giác lại vô cùng thịnh vượng. Sau khi bước vào, Giang Vụ Oanh phát hiện phần lớn tín đồ trong chùa đều ăn mặc sang trọng, hoàn toàn khác biệt với những người dân trong thôn ở đầu bên kia hang động.

Cái mê cung tự nhiên kia giống như một bức bình phong, ngăn cách hai vùng trời hoàn toàn khác nhau.

Xuất phát từ sự thành kính đối với Phật tổ, sau khi vào chùa người quay phim đã tạm dừng việc quay chụp, màn hình phát trực tiếp chuyển sang ba người còn lại vẫn còn ở trong hang.

Giang Vụ Oanh không biết chuỗi hạt niệm làm từ xương người mà MC nhắc đến phải tìm ở đâu, nên cứ đi loanh quanh, đi qua tháp chuông, tháp trống, đại hùng bảo điện.

Lúc đến Điện Phối phía Tây tương đối yên tĩnh, cậu bất giác dừng bước.

Dưới gốc cây nhân duyên treo đầy dây đỏ và thẻ gỗ, một người đàn ông trẻ khoác áo đen, gương mặt đầy ký hiệu kỳ lạ, chắp tay trước ngực, bình thản mỉm cười với cậu.

"Hôm nay gặp lại... Tiểu Quân... cậu Giang."

"Hôm đó ở chùa Kính Sơn, ta đã nói với ngài rằng tiền duyên sẽ tiếp nối... Hôm nay xem ra, trong lòng ngài vẫn còn vướng bận."

**

Chuỗi hạt niệm làm từ xương người, còn được gọi là Kapala, được chế tác từ xương chân mày hoặc xương ngón tay của các vị lạt ma, tổng cộng một trăm mười hạt, linh thiêng và huyền bí hơn bất kỳ loại ngọc thạch nào.

Giang Vụ Oanh nhìn chuỗi tràng hạt làm từ xương chân mày trên cổ tay mình. Ánh sáng phản chiếu khiến nó trở nên dịu dàng, nhưng từng hạt lại là cánh cửa mở ra sự quán tưởng, là nơi an trú của tâm hồn, kết tinh cả một đời tâm huyết của người tu hành. Xương chân mày vốn cứng rắn khó chế ngự, mỗi lần mài giũa đều phải niệm một câu tâm chú hoặc danh hiệu Phật. Khi mài xong một hạt, có lẽ đã niệm đến hàng trăm ngàn lần, huống chi cả chuỗi tràng hạt này gồm đến một trăm mười viên.

*Thông tin liên quan tham khảo "Chuỗi hạt xương người" của Lâm Thanh Huyền

Kể từ khi đeo chuỗi hạt này, hay nói đúng hơn, từ khi gặp người đàn ông đó, tâm trí của Giang Vụ Oanh dường như đã bay đến chín tầng mây.

Ngay cả khi đi qua hang động tối tăm, cậu cũng có vẻ lơ đãng, từng bước chân nhẹ nhàng như đang lướt đi trong không trung, phối hợp với chiếc sườn xám dài đến mắt cá chân mang đậm dấu ấn thời gian trên người, dáng vẻ của cậu mảnh mai mà hờ hững, trông không khác gì một con tiểu yêu tinh xinh đẹp trong đêm.

Đi được một nửa đường về, khi đi ngang qua một ngã rẽ, đột nhiên có một cánh tay từ bên cạnh vươn ra, mạnh mẽ kéo cậu vào lòng.

Người quay phim phía sau phản ứng rất nhanh, lập tức đuổi theo, nhưng khi nhìn rõ đối phương, bước chân bỗng chốc khựng lại.

Động tác phanh gấp của hắn quá cứng nhắc và gượng gạo, Nhưng người kia không hề để tâm, chỉ trầm giọng nói: "Làm phiền đừng quay phim."

Nói xong, hắn liền bế bổng thỏ con lên, giam chặt vòng eo mềm mại trong vòng tay mình, không hề báo trước mà cúi xuống hôn thật sâu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com