Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 47



Huyền Huyền ở một bên "Gâu gâu gâu" một cách kích động, đôi tai trắng ngọc của Giang Vụ Oanh đỏ bừng lên, kiều diễm như giọt sương mai. Thế nhưng Bạc Lan Huyền lại như được tiếp thêm động lực, ngược lại càng hôn sâu hơn, không chút kiêng dè.

Nụ hôn kéo dài đến mức Giang Vụ Oanh gần như mềm nhũn, ngã vào lòng hắn, hoàn toàn mất đi sức kháng cự. Alpha đang chìm đắm trong cơn say mê ấy, tựa hồ cuối cùng cũng lấy lại được chút lý trí, liền hơi buông lỏng cậu ra.

Môi và lưỡi của Giang Vụ Oanh tê dại đến mức cậu thậm chí quên cả cách thở, toàn thân ngây ra như tượng, nước mắt lăn dài trên gương mặt. Đầu lưỡi nhỏ ướt át còn hé ra khỏi khóe môi, run rẩy không tự thu lại được, đỏ mọng như trái anh đào chín.

Bạc Lan Huyền chỉ để cậu th.ở d.ốc trong hai giây, rồi lại giữ chặt gáy cậu, cúi người đè xuống. Môi cậu bị hắn giày vò đến sưng đỏ, giọng nói yếu ớt và mơ hồ vang lên: "Khế ước...Anh, anh vi phạm..."

"Là bảo bối vi phạm trước," Bạc Lan Huyền không để cậu có cơ hội né tránh, vừa hung hăng li.ếm m.út khoang miệng đã ướt đẫm của cậu, vừa lạnh lùng tính sổ: "Em đi S thị ...Không ngủ với anh."

Hắn ôm lấy Giang Vụ Oanh, đứng thẳng dậy từ trên ghế. Đôi mắt ngấn lệ của cậu mông lung, yếu ớt gọi một tiếng "Cửu ca", như thể đang cầu xin tha thứ.

Nhưng một khi đã bắt được chú thỏ trắng mềm mại này, làm sao hắn có thể dễ dàng buông tay?

**

Gần đến lúc bình minh, Giang Vụ Oanh mới gần như nửa tỉnh nửa mê chìm vào giấc ngủ.

Bạc Lan Huyền bế cậu vào phòng tắm, một giờ sau lại bế chú thỏ nhỏ yếu ớt hơn về giường. Sau đó, hắn rời khỏi phòng ngủ để chuẩn bị bữa sáng.

Lòng trắng trứng được cắt nhỏ thành hạt li ti, trộn cùng lòng đỏ đã nghiền nhuyễn, thêm một chút sốt Thousand Island, rắc muối và tiêu đen, rồi trộn đều tất cả trước khi nhồi vào giữa hai lát bánh mì trắng mềm mại. Mặt còn lại của bánh được phết một lớp mứt dâu, cuối cùng là xếp thêm rau củ tươi mát để hoàn thiện món sandwich.

Bạc Lan Huyền cầm đĩa sandwich bước vào phòng ngủ, chú thỏ nhỏ Giang Vụ Oanh đang nằm sấp trên gối, chìm trong giấc ngủ nhẹ, đến cả ngón chân cũng không buồn cử động.

Hắn nửa đỡ nửa ôm cậu ngồi dậy, để cậu tựa vào vai mình. Đôi mắt Giang Vụ Oanh vẫn khép chặt, chiếc sandwich thơm phức được đưa tới bên môi, nhưng cậu chẳng buồn mở miệng.

"Buồn ngủ..." Omega lẩm bẩm một chữ.

Bạc Lan Huyền vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cậu, dịu giọng dỗ dành: "Ăn hai miếng rồi ngủ tiếp, bảo bối."

Giang Vụ Oanh không mở mắt, giọng nhỏ nhẹ vang lên: "Em không ăn rìa."

"Không có rìa," Bạc Lan Huyền hôn lên chiếc má mềm mại vẫn còn ửng hồng của cậu, dỗ dành, "Rìa đều bị anh cắt ra ăn hết rồi."

Lúc này thỏ con mới miễn cưỡng hé môi cắn một miếng, nhai chậm rãi, không chút tinh thần.

Bạc Lan Huyền cúi đầu, mũi chạm vào phần tai dài của cậu, mê mẩn hít hà mùi hương thanh nhã bên tóc mai.

Giang Vụ Oanh bị hơi thở nóng rực của hắn làm cho run rẩy, giọng cậu khẽ rung, yếu ớt mà cầu xin: "Không làm nữa..."

"Không làm, không làm, anh chỉ ngửi một chút." Bạc Lan Huyền vẫn không rời khỏi đôi tai dài ấy, mũi hắn chạm vào lớp lông tơ hồng nhạt bên trong, hơi thở nóng bỏng khiến chúng nghiêng ngả.

Chú thỏ nhỏ vốn đã yếu ớt, giờ lại càng chẳng còn chút khí lực kháng cự, ngứa ngáy đến mức muốn khóc.

Giang Vụ Oanh thực sự quá mệt, chỉ ăn được hai miếng rồi lại muốn ngủ.

Bạc Lan Huyền đặt bánh sandwich xuống, đưa tay xoa nhẹ bụng cậu, giọng trầm thấp hỏi: "Không còn cảm giác đầy bụng nữa chứ?"

"..." Giang Vụ Oanh không muốn đáp, tựa vào vai hắn, thốt lên mấy chữ mơ hồ: "Ngủ."

"Ngủ đi, bảo bối." Bạc Lan Huyền cũng nằm xuống, kéo chăn, vòng tay qua eo cậu, ôm cậu vào lòng.

Trong cơn mơ màng, Giang Vụ Oanh nhớ ra ngày mai phải ghi hình tập hai của chương trình 'Thi Tửu Sấn Niên Hoa', cậu lẩm bẩm như nói mơ: "Ngày mai phải đi thảo nguyên... Anh từng đến đó chưa?"

"Từng đến, khi dẫn quân đánh trận."

"...Ồ."

**

"Chào buổi sáng những người bạn khán giả trong phòng trực tuyến~" Người dẫn chương trình nắm dây cương một con ngựa cao lớn màu đỏ sẫm, mỉm cười chào máy quay, sau đó quay sang năm vị khách mời: "Hoan nghênh các bạn đến với thảo nguyên rộng lớn Bao Minh của chúng ta ~"

Con ngựa trong tay cô rõ ràng rất ngạo mạn, vừa hít mạnh mũi vừa lắc đầu, không ngừng cố gắng thoát khỏi sự kiểm soát của cô.

Người dẫn chương trình suýt bị kéo ngã, sau khi đứng vững liền cười ngượng nhưng vẫn giữ vẻ lịch sự: "Con ngựa này tên là Xích Kỵ, là giống ngựa cao quý và dữ dằn nhất trên thảo nguyên này. Nghe nói tổ tiên của nó từng là chiến mã của hoàng gia... Mọi người chào hỏi nó một chút nào~"

Xích Kỵ quay đầu, chẳng thèm liếc nhìn năm người trước mặt. Cả năm vị khách mời đối diện cũng đứng yên bất động, không ai có ý định làm thân với con ngựa kiêu ngạo này.

Người dẫn chương trình: "..."

Cuối cùng, Giang Vụ Oanh tiến lên vài bước, do dự đưa một ngón tay chạm vào mặt Xích Kỵ.

Con ngựa đỏ lập tức quay đầu, làm Giang Vụ Oanh hoảng sợ lùi lại một bước, ngay lập tức được bốn người còn lại chắn trước mặt bảo vệ.

Không ngờ, đôi mắt tròn xoe của Xích Kỵ khi nhìn thấy Giang Vụ Oanh, bỗng dưng trào nước mắt.

[Tình huống gì đây, Vợ thỏ làm ngựa khóc rồi?]

[Bà xã đã đẹp đến mức người người yêu mến rồi sao ôi ôi ôi]

[Mùa hè mau tới đi, tôi muốn thấy vợ mặc váy ngắn với áo dây!]

[Có ai cảm thấy con ngựa khóc rất có cảm giác định mệnh không? (Không phải chứ?)]

Giây trước còn là chiến mã oai phong lẫm liệt, giây tiếp theo khóc như một con chó. Ngay cả Giang Vụ Oanh cũng không lường trước được.

Cậu len qua bức tường người chắn phía trước, Xích Kỵ lập tức cúi đầu, vươn cổ về phía cậu, tư thế giống như khi Huyền Huyền cầu xin vuốt ve.

Giang Vụ Oanh đưa tay vuốt nhẹ bờm ngựa, Xích Kỵ hí lên một tiếng, biểu cảm đầy vẻ bám víu.

Bạc Lan Huyền híp mắt, nhìn con ngựa đầy vẻ nịnh nọt kia.

Kiếp trước, khi Giang Vụ Oanh thành thân cùng hắn, dù cơ thể cậu vẫn chưa suy kiệt hoàn toàn, nhưng cũng đã không còn thuốc chữa. Hắn chăm sóc kỹ lưỡng, cậu mới sống thêm được ba năm nữa.

Vì sức khỏe yếu, không chịu được gió, nên chỉ trong năm đầu tiên sau khi lập hậu, vào đầu hè, hắn mới dẫn cậu đến núi Quan Tước cưỡi ngựa một lần.

Hắn nhớ ngựa của cậu khi đó tên là Thần Phù, bộ dáng và màu sắc giống hệt Xích Kỵ trước mặt. Thần Phù khi ấy chỉ chở Giang Vụ Oanh một lần, từ đó về sau mỗi khi gặp hắn, nó đều nhìn quanh phía sau hắn như tìm kiếm điều gì...

Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ Xích Kỵ và Thần Phù thực sự có liên hệ nào đó?

Bên này người dẫn chương trình tiếp tục giới thiệu: "Như mọi người biết, người dân thảo nguyên vốn nổi tiếng hiếu khách. Hôm nay chúng tôi đã mời năm vị mục dân đến, để đại diện trao tặng lụa trắng chào đón các bạn~"

Cô vừa nói vừa ra hiệu cho năm người đứng phía sau. Đối diện Giang Vụ Oanh là một Alpha trẻ tuổi, tầm hơn hai mươi, làn da bị nắng cháy sạm của thảo nguyên làm thô ráp, ửng đỏ.

Đối phương cúi người, dâng tấm lụa trắng lên. Giang Vụ Oanh cũng cúi người, hai tay đỡ lấy.

Đôi bàn tay của cậu còn mịn màng hơn cả tấm lụa trắng, mục dân trẻ chỉ nhìn thoáng qua đã đỏ bừng mặt. Sắc đỏ lan đến cả cổ và tai.

"Nhận lấy lụa trắng tượng trưng cho sự chào đón, hành trình của chúng ta chính thức bắt đầu!" Người dẫn chương trình giơ cao một xấp ảnh in sẵn: "Giai đoạn chọn phòng đầy hồi hộp cũng đến như dự kiến."

"Đến thảo nguyên tất nhiên phải trải nghiệm lều trại đặc trưng," cô giơ ảnh lên, giải thích, "Có một lều trại xa hoa, một lều trại bình thường, mỗi lều ở được hai người. Người còn lại sẽ phải tự dựng lều."

[Tôi chỉ muốn hỏi, sao Bạc tổng vẫn ở đây vậy?]

[Người có tiền là vậy đó, khách mời đặc biệt đóng vai thường trú, hiểu chưa?]

[Trên thảo nguyên có lạnh không, bà xã mặc áo len đi.]

[Mấy bông hoa hồng đan thô sơ trên áo len của vợ... Trời ơi cưng xỉu.]

"Để giành được lều trại yêu thích, các bạn sẽ phải thử sức mình bằng cách cưỡi ngựa bắn cung, giống như người dân thảo nguyên chúng tôi!"

"Trên thảo nguyên có những con ngựa, bò, dê, và cả lạc đà được tổ chương trình đánh dấu trước. Các bạn sẽ được phát những mũi tên không có tính sát thương, chỉ được bôi chất nhuộm đặc chế ở đầu mũi. Nhiệm vụ của các bạn là chia thành năm hướng, cưỡi ngựa tìm kiếm 'con mồi'. Trong vòng hai tiếng, ai săn được nhiều nhất sẽ được ưu tiên chọn lều trại tốt nhất để nghỉ ngơi."

Người dẫn chương trình vừa dứt lời, những người chăn nuôi đã dắt bốn con ngựa tiến lên. Ngoại trừ Giang Vụ Oanh, những người còn lại lần lượt leo lên ngựa của mình. Cậu cũng xoay người ngồi lên lưng Xích Kỵ, vuốt ve bờm ngựa, rồi ghé sát vào tai nó thì thầm: "Lát nữa chạy chậm chút nhé."

Người dẫn chương trình cầm loa, nhìn năm người xếp thành hàng, giơ cánh tay còn lại lên, chậm rãi đếm ngược: "Ba... hai... một... xuất phát!"

Giang Vụ Oanh vỗ nhẹ vào mông ngựa, Xích Kỵ liền chậm rãi thong thả bước đi.

Những người còn lại cũng không vội vàng, duy trì tốc độ chậm rãi, đồng hành bên cạnh Giang Vụ Oanh, hoàn toàn bỏ qua những mũi tên màu sắc đánh dấu đường đi dưới đất.

Người dẫn chương trình: "..."

Cô đành phải nhắc nhở qua loa: "Các bạn chú ý theo tuyến đường của mình đi nhé."

Giang Vụ Oanh cũng bật cười bất đắc dĩ, đành phải vỗ Xích Kỵ thêm lần nữa, nhìn về phía trước, cao giọng hô: "Chạy thôi..."

Cậu vừa nói được một nửa thì đột nhiên khựng lại.

... Cậu không nhớ tên con ngựa này.

Mặt cậu ửng đỏ, khẽ liếc nhìn con ngựa dưới thân, rồi ngập ngừng: "Vậy tạm gọi cậu là Tiểu Hồng nhé. Đừng giận nhé, lát nữa về tôi sẽ hỏi lại tên cậu."

Sau khi tự cổ vũ tinh thần, cậu hô lớn: "Chạy thôi, Tiểu Hồng!"

Ngay khi tiếng hô vang lên, Xích Kỵ như mũi tên rời cung, "vút" một cái lao đi, nhanh như một ngôi sao băng, phóng thẳng về phía trước!

Giang Vụ Oanh lập tức sững sờ, nhưng rất nhanh nhận ra dù Xích Kỵ chạy nhanh, nó lại không làm động tác dư thừa hay lắc lung tung. Cậu vẫn giữ được thăng bằng trên lưng ngựa mà không bị xóc nảy quá mức.

Sau khi yên tâm, cậu phát hiện trong chớp mắt mình đã bỏ xa bốn người còn lại.

Người duy nhất có thể theo kịp là Bạc Lan Tức, hắn đang vươn nửa người ra khỏi cửa sổ trời của xe quay phim.

Để theo dõi khách mời, tổ chương trình đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.

Sau khi Giang Vụ Oanh phát hiện thân phận thật của Bạc Lan Tức, hắn cũng không buồn che giấu nữa. Hắn bỏ mũ, kính đen và khẩu trang, để lộ khuôn mặt giống hệt Bạc Lan Huyền. Dù vậy, hắn vẫn giữ khoảng cách, kiên trì bám theo cậu.

Hắn cố chấp như vậy, Giang Vụ Oanh cũng không khuyên thêm.

Dù sao đây là công việc của Bạc Lan Tức, cậu cứ coi hắn như một nhân viên quay phim bình thường là được.

**

Sau khi tách khỏi bốn người kia, tốc độ của Xích Kỵ dần chậm lại, Giang Vụ Oanh phát hiện một con dê con có buộc sợi dây đỏ ở chân, liền thử giương cung bắn tên.

Tổ chương trình phát cho họ loại cung tổng hợp dễ sử dụng, không cần quá nhiều sức lực. Thế nhưng, kỹ năng bắn tên của cậu quả thực khó mà khen được. Ống tên chỉ còn một nửa, nhưng cậu mới chỉ bắn trúng được một con dê con.

Nhân viên thống kê điểm số dẫn con dê có vết nhuộm đỏ rời đi. Giang Vụ Oanh thất vọng thả lỏng cánh tay, có chút chán nản.

Đúng lúc đó, Xích Kỵ bỗng tăng tốc, lần này còn nhanh hơn trước. Là giống ngựa thuần chủng có khả năng bùng nổ mạnh mẽ, trong nháy mắt nó đã bỏ xa chiếc xe quay phim phía sau.

[??? Tôi vừa thấy vợ mình còn ở đó mà?]

[Tôi chỉ đi ra nhận đồ ăn, quay lại đã không thấy bóng dáng vợ đâu!]

[Con ngựa này muốn làm gì? Sao lại bắt cóc vợ chúng ta!]

Xích Kỵ lao xuống dốc, bóng dáng Giang Vụ Oanh biến mất khỏi ống kính.

Cậu cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể bị động để mặc Xích Kỵ đưa mình chạy xa.

Mãi đến khi vượt qua thêm một ngọn đồi, chú ngựa mới dừng lại.

Giang Vụ Oanh hoa mắt chóng mặt, tay cầm dây cương tê rần.

Phải một lúc lâu sau cậu mới dần lấy lại tinh thần, nhìn cảnh vật xung quanh.

Thảo nguyên rộng lớn mênh mông, cảnh sắc trước mắt không khác mấy so với điểm xuất phát, chỉ là ở đây có vài cây cối rải rác.

Cậu định thúc ngựa quay lại, nhưng Xích Kỵ vừa xoay người đã đối mặt với một người đàn ông khoác áo choàng đen.

Khuôn mặt đầy hoa văn tối màu của người đó ngẩng lên, nở một nụ cười bí hiểm:

"Tiểu Giang tiên sinh, lại gặp rồi."

Giang Vụ Oanh siết chặt dây cương, giọng khẽ khàng: "Hoa văn trên mặt ngài càng ngày càng nhiều rồi."

Người kia vẫn giữ nụ cười, đáp lại: "Đó là số mệnh. Tôi chỉ thuận theo mà thôi."

Hàng mi dài của Giang Vụ Oanh khẽ rung, cậu mím môi, hỏi: "Lần này ngài đến đây vì điều gì?"

"Sáng nay tôi bói một quẻ," Sắc mặt người kia dần trở nên nghiêm trọng, giọng trầm xuống, "Điềm hung, sinh tử chưa định."

"Oanh Oanh!"

Bạc Lan Huyền cưỡi ngựa lao đến từ xa, trong chớp mắt đã tới bên cạnh Giang Vụ Oanh.

Hai con ngựa cao lớn đứng cạnh nhau. Nhìn thấy người đàn ông áo đen, Bạc Lan Huyền nhíu mày, giọng đầy ngạc nhiên: "... Yarha? Sao ngươi lại ở đây?"

Hắn híp mắt, giọng đầy cảnh giác: "Ngươi vừa nói gì với Oanh Oanh?"

Người kia giơ hai tay lên làm bộ đầu hàng, mỉm cười: "Bạc tiên sinh, đừng căng thẳng quá. Tôi chỉ trò chuyện đôi câu với Tiểu Giang tiên sinh mà thôi."

Yarha là vu sư, Bạc Lan Huyền biết anh ta có một số năng lực thần quỷ huyền diệu. Hắn lo lắng người đàn ông này sẽ nói điều gì đó khiến chú thỏ nhỏ vốn đã khó mở lòng càng thêm khép kín.

"Nếu không có chuyện gì thì cút đi," giọng Bạc Lan Huyền lạnh lùng, không chút nể nang, "Đừng tìm em ấy nữa, cũng đừng nói bậy."

Yarha rất thức thời nói: "Tuân lệnh, hẹn gặp lại hai vị sau."

Anh ta xoay người rời đi. Dù chỉ đi bộ, nhưng thân hình anh ta như một bóng ma, trong chớp mắt đã thu nhỏ lại thành một chấm đen trên thảo nguyên.

Xung quanh không còn ai khác, Bạc Lan Huyền liền vòng tay qua eo Giang Vụ Oanh, dễ dàng kéo cậu sang ngựa của mình.

Không phải tư thế cậu tựa lưng vào hắn, mà là mặt đối mặt.

Trong tích tắc, gương mặt trắng ngần của Giang Vụ Oanh đỏ bừng, như đóa hoa sen mới nở, dịu dàng mà bối rối. Cậu cuống quýt nói: "Cửu ca, em phải... phải đổi hướng lại."

Bạc Lan Huyền ôm chặt eo cậu, cánh tay mạnh mẽ không buông lỏng, thậm chí còn siết chặt hơn.

Hắn không cho phép kháng cự nói: "Không cần. Cứ như vậy."

Nhiệt độ bên má Giang Vụ Oanh như muốn bốc hơi.

"Không... ừm..."

Bạc Lan Huyền không để cậu kịp từ chối, bàn tay hắn nâng cằm cậu lên, mạnh mẽ mà dịu dàng cúi xuống hôn cậu.

Giang Vụ Oanh không nhìn thấy ba con lạc đà một bướu đang nhàn nhã đi qua phía sau mình, cậu chỉ trông thấy một chiếc xe quay phim lao đến như gió. Một Alpha đang thò người ra ngoài cửa sổ trời, trên mặt là vẻ lo lắng và hoảng hốt không giấu nổi.

Thế nhưng khi hắn nhìn thấy hai người đang quấn quýt hôn nhau, mọi cảm xúc lo âu ấy bỗng chốc hóa thành u tối và thất thần.

Bạc Lan Tức đã chạy tới, những người khác cũng sẽ nhanh chóng tìm được nơi này, nhưng Bạc Lan Huyền lại không màng gì cả, cứ thế mà hôn... thật sự là không thể hiểu nổi!

Cậu dốc hết sức bình sinh để đẩy hắn ra, nhưng chỉ khiến lòng bàn tay đau điếng vì va phải những bắp thịt cứng như đá của hắn.

"Em trai anh... ư, em trai anh đang..."

Bạc Lan Huyền nghe vậy, lại càng hôn sâu hơn, trong lời nói toàn là ghen tuông: "Em trai gì chứ?... Là chồng cũ của em mới đúng... Sao nào, bảo bối sợ bị chồng cũ nhìn thấy à..."

Giang Vụ Oanh: "..."

"Vừa rồi anh sợ muốn chết, bảo bối à..." Giữa lúc Giang Vụ Oanh thở lấy hơi, Bạc Lan Huyền lại áp sát tới, vừa hôn vừa thấp giọng nói, "Em đột nhiên biến mất... Con ngựa lại phi nhanh như thế, hồn anh như bay khỏi xác rồi..."

Giang Vụ Oanh bị hắn hôn đến mức chẳng thể nói được lời nào, ngoài tiếng nức nở ra thì chẳng còn cách nào phản kháng, khiến Alpha lại càng lấn tới dữ dội hơn.

Sau lưng vang lên tiếng vó ngựa hỗn loạn, Giang Vụ Oanh biết ngay là những người khác đã đuổi tới, thậm chí rất có thể còn có cả máy quay theo sau, cậu lập tức xấu hổ đến đỏ bừng cả đuôi mắt.

Bạc Lan Huyền m.út lấy cánh môi cậu một cách thô bạo, rồi cởi áo khoác trùm lên đầu chú thỏ con đang khóc lóc nức nở, sau đó ôm chặt lấy gáy cậu, che kín cậu trong vòng tay mình.

Ngay lúc đó, khung hình livestream chuyển sang phía bên này của Bạc Lan Tức, toàn bộ cảnh thân mật ấy bị hàng triệu người trong phòng livestream nhìn thấy rõ mồn một.

[Cứu mạng! A!!!]

[Tôi chính là con chuột chũi đó đây, cứu với cứu với.]

[Bạc Lan Huyền là tên cuồng sắc đáng sợ, vợ thở không nổi nữa rồi.]

[Hu hu hu vợ bị "rắn" hôn kìa, đáng yêu quá đi mất, bị mặt trời chiếu lên có khi còn (không phải đâu)]

[Vợ khóc rồi, tôi cũng khóc đây huhuhuuu]

[Aaaaaa cái m.út mạnh vừa nãy làm vợ run rẩy cả người luôn trời ơi.]

Giang Vụ Oanh biết chuyện đã rồi, đành làm con đà điểu nhỏ, vùi đầu vào ngực Bạc Lan Huyền mà khóc không ra nước mắt.

Lúc này trên thảo nguyên, nhiệt độ chỉ khoảng mười độ, Bạc Lan Huyền đã cởi áo khoác đắp lên người Giang Vụ Oanh, trên người hắn chỉ còn lại chiếc áo thun đen mỏng.

Hắn chẳng hề thấy lạnh, chỉ nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của Giang Vụ Oanh qua lớp áo.

Mấy người xung quanh tiến lại, mặt mũi ai nấy đều khó coi, nhưng Bạc Lan Huyền chẳng để tâm, chỉ thúc ngựa đi về phía điểm xuất phát.

Xích Kỵ bị cướp mất người ngồi lưng một cách vô lý, tuy tức giận nhưng lại không dám nói gì, chỉ rũ đầu rầu rĩ theo sau hai người.

**

Để Giang Vụ Oanh có thể ở chỗ tốt nhất, bốn người còn lại chẳng ai buồn giương cung bắn tên, vậy nên chú thỏ con đã đứng đầu bảng chỉ với chiến tích săn được một con dê nhỏ.

Nhưng bốn người kia vẫn cần phân định cao thấp.

Nhân viên công tác bày ra vài hình nhân bằng rơm, vẽ vòng tròn đen bằng sơn xung quanh điểm hồng tâm ngay giữa mặt.

MC tuyên bố: "Vòng hai của trận chiến giành chỗ ở, mời mọi người trổ tài bắn cung. Ai bắn giỏi nhất thì được ở nơi tốt nhất nhé."

Cuối cùng, Bạc Lan Huyền với "phần mềm hack" từ tiền kiếp từng chinh chiến sa trường đã giành hạng nhất, tiếp theo là Giang Chấp Giản, Tưởng Quan Thành, và Chu Xuyên Nguyên.

[Có lẽ vợ không còn cơ hội ở cùng với mấy anh dự bị nữa rồi]

[Tên cuồng "rắn hôn" thật sự đáng sợ.]

]Thỏ con cứ vùi đầu nức nở như thế đáng yêu quá đi mất, chắc là bị hôn sưng hết cả rồi.]

[Tui thổi thổi cho vợ nè, không đau nữa đâu xì xà xì xụ]

... Nào chỉ có vậy.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com