Thiếu Gia Giả Là Thỏ O Ốm Yếu Vạn Người Mê

Chương 48



Suốt đoạn đường quay về, Giang Vụ Oanh thà cắn răng chịu đựng chứ không dám hồi tưởng lại những chuyện xấu hổ mà Bạc Lan Huyền đã làm dưới lớp áo khoác ấy.

Xung quanh toàn là khách mời và quay phim, thậm chí cậu còn không dám phát ra một chút âm thanh, dòng nước mắt dồn nén tuôn trào, thấm ướt cả phần trước áo thun của Alpha kia.

Chẳng bao lâu sau, cậu đã kiệt sức. Nếu không có Bạc Lan Huyền ôm giữ, e là Omega đáng thương ấy đã run rẩy mà ngã khỏi lưng ngựa từ lâu.

May mà tà áo khoác dài gần đến đầu gối, che đậy hoàn hảo mọi dấu vết, giúp chú thỏ nhỏ lúc này có thể giấu mình một cách kín đáo.

**

Sau khi chia phòng xong, mọi người lần lượt trở về nơi nghỉ ngơi của mình.

Bạc Lan Huyền biết Giang Vụ Oanh không còn sức mà đi nổi, vừa kết thúc là bế cậu lên luôn, bất chấp ánh mắt ngạc nhiên đủ kiểu của những người xung quanh, lặng lẽ ôm cậu về phía lều nỉ.

Vừa vào lều, Giang Vụ Oanh đã mang theo tiếng khóc nhỏ giọng nói: "...Muốn tắm."

Trong lều không có cả nhà vệ sinh, gần đó thì có khu tắm rửa và nhà vệ sinh công cộng cho du khách, nhưng thứ nhất là chân Giang Vụ Oanh đang run đến nỗi đứng không vững, thứ hai là trong đó rất lạnh, mà đi tắm kiểu này thì chắc chắn sẽ cảm lạnh mất.

May mà ban tổ chức đã chuẩn bị một bồn tắm mới trong lều, Bạc Lan Huyền liền đặt chú thỏ nhỏ xuống, cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc ẩn dưới lớp áo khoác rồi dịu dàng nói: "Được, anh đi lấy nước tắm cho bảo bối, chờ anh một chút."

Hắn nhóm lò sưởi, sau đó xách xô ra khu tắm công cộng lấy nước ấm mang về.

Sau khi đổ nước vào bồn tắm, hắn kéo rèm che camera trong lều, rồi vươn tay định gỡ lớp "vỏ ốc sên" trên người chú thỏ nhỏ, dịu giọng dỗ dành: "Bảo bối, có thể tắm rồi."

Giang Vụ Oanh vẫn giữ chặt áo khoác, cứng đầu nói: "Anh ra ngoài đi."

"Em không khỏe, để anh giúp em tắm."

"Em tự làm được." – Giang Vụ Oanh kiên quyết.

Bạc Lan Huyền đành phải lùi một bước, mềm giọng thương lượng: "Vậy bảo bối tự tắm, anh ở lại trong này được không? Nếu em cần gì mà anh đứng ngoài, sẽ không nghe thấy."

Giang Vụ Oanh không thể bác bỏ lý lẽ đó, đành nói: "Vậy thì... anh quay lưng lại."

"Được," Bạc Lan Huyền đồng ý ngay, ngồi lên giường, quay lưng vào tường, nói rõ ràng: "Anh đã quay mặt đi rồi."

Chú thỏ nhỏ vén một góc áo khoác lên để lén nhìn thử, thấy Alpha gian xảo kia thực sự đang quay mặt vào tường mới yên tâm cởi bỏ lớp áo đang quấn quanh người.

Camera có thể che lại, nhưng âm thanh thì không thể ngăn được, vì vậy suốt đoạn đối thoại vừa rồi, cả hai đều tự giác hạ thấp giọng.

Mà giờ phút này, Giang Vụ Oanh đang ngồi trong bồn tắm, đến động tác khua nước cũng cực kỳ chậm rãi, chỉ phát ra chút tiếng nước "lách tách" rất nhẹ.

Bạc Lan Huyền chăm chú nhìn tấm rèm đỏ sẫm trước mặt, nhắm chặt mắt lại, hai tay siết thành nắm đấm.

[Hai người thì thầm gì đó vậy, hu hu hu cho tui nghe với có được không.]

[? Không phải mình nghĩ nhiều đâu, nhưng giữa ban ngày ban mặt lại đi lấy nước tắm á?!]

[Không thấy gì lại chỉ nghe loáng thoáng vài tiếng, càng khiến người ta... ai hiểu được...]

[Ai chỉnh sáng và âm lượng lên mức tối đa vậy, tui không nói đâu]

[Tháo camera đi.]

[Tháo camera đi.]

Chờ đến khi Giang Vụ Oanh tắm xong và quấn khăn tắm lên người, Bạc Lan Huyền liền đem nước đổ đi rồi bắt đầu nấu cơm.

Tổ chương trình xem như còn có lương tâm, không làm khó họ ở phần nguyên liệu. Cả rau củ và trái cây vốn hiếm hoi ở thảo nguyên cũng đều được chuẩn bị đầy đủ.

Giang Vụ Oanh đã thay quần áo xong, Bạc Lan Huyền bế cậu ngồi lên đùi mình.

Omega từ tốn húp từng muỗng canh trứng rong biển, còn Bạc Lan Huyền thì cắm máy sấy, vừa sấy tóc cho cậu vừa dịu dàng chăm sóc.

Giang Vụ Oanh vẫn còn giận hắn, chỉ lặng lẽ ăn cơm, tóc khô rồi cũng không chịu ăn mấy món hắn đút.

Alpha mặt dày lấn tới, ôm lấy cậu, dụi đầu vào hõm vai cậu, hạ giọng năn nỉ: "Bảo bối đừng giận nữa mà, đều là anh sai, bảo bối đánh anh đi cũng được."

Nói xong, hắn liền nắm lấy tay Giang Vụ Oanh tự đánh vào người mình. Bị hắn quấn lấy không dứt, cậu chẳng còn cách nào khác, chỉ đành trưng ra vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vậy anh nói sau này không được như vậy nữa."

Bạc Lan Huyền im lặng một lúc, rồi giọng chợt trầm xuống: "...Như thế nào?"

Giang Vụ Oanh: "..."

Ai ngờ Bạc Lan Huyền còn không biết xấu hổ mà châm dầu vào lửa: "Anh không dám hứa đâu, bảo bối à."

Hắn vô lý đến mức cực đoan: "...Em vừa thơm vừa mềm, làm sao anh nhịn được?"

Giang Vụ Oanh: "..."

[Hu hu hu cục cưng thỏ ngạo kiều, má ơi đáng yêu quá đi mất.]

[Bà xã ngoan như vậy mà còn phải tức giận! Cái tên chó lớn kia rốt cuộc đã làm gì!]

[Giờ xã hội tiến bộ đến mức gọi tổng tài nghìn tỷ là chó lớn luôn hả trời?]

[Chó lớn nghìn tỷ cái gì, bà xã tui mới là vô giá nhé.]

[Huhu bà xã ngủ rồi, phải đắp chăn cho ấm nha.]

Đối diện với Giang Vụ Oanh, Bạc Lan Huyền đúng là một tên lưu manh chính hiệu. Dù có bị cậu ghét thế nào, hắn cũng mặt dày mà bám dính lấy.

Hai người cùng cuộn mình trên cái giường sưởi ấm áp, mà hơi ấm từ giường sưởi cũng chẳng bằng nhiệt độ trên người Bạc Lan Huyền.

Giang Vụ Oanh đẩy đầu hắn ra: "Tránh xa một chút đi... không lại phải đi tắm nữa bây giờ."

Cậu không nói thì thôi, vừa nói ra, Bạc Lan Huyền lập tức nhớ lại cảnh mình quay lưng về phía Giang Vụ Oanh, nghe tiếng cậu ngồi trong bồn nước tắm rửa.

Dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng được cảnh Omega nhẹ nhàng vốc lấy một vốc nước trong suốt dội lên cơ thể mình. Những giọt nước tròn lấp lánh như sương mai, một nửa chảy xuống hõm cổ, nửa còn lại trượt theo bờ vai trắng mịn, lướt qua cánh tay mềm như cọng sen non, cuối cùng tụ lại ở đầu ngón tay hồng nhạt rồi rơi xuống làn nước.

Thế là cả chậu nước đều thấm đẫm mùi tươi mát của chanh non trên người Omega, bao phủ lấy thân thể mềm mại như ngọc.

... Cái bồn không lớn lắm, nếu hai người cùng vào thì sẽ thế nào nhỉ?

Nhận ra Alpha chẳng biết trúng phải tà gì, người càng lúc càng nóng hừng hực, lại cứng rắn hẳn lên, Giang Vụ Oanh: "......"

**

Thời gian mặt trời lặn ở thảo nguyên đến muộn, Giang Vụ Oanh nghỉ ngơi một lát rồi cùng Bạc Lan Huyền ra ngoài dạo một vòng, lúc quay về vẫn chưa thấy bóng mặt trời xế xuống.

Bạc Lan Tức vẫn luôn đi theo sau một cách tận tụy.

Giang Vụ Oanh dần dần cũng đã quen với sự hiện diện của hắn, mà trông Bạc Lan Huyền như chẳng để tâm gì, thực ra thì một tay hắn đang che ô cho thỏ con tránh nắng, tay còn lại thì âm thầm siết chặt lấy mấy ngón tay mềm mềm của cậu, thỉnh thoảng còn ghé lại gần xin hôn một cái.

Giang Vụ Oanh bị hắn hôn đến nỗi th.ở d.ốc không thôi, khóe mắt liếc qua đã thấy Bạc Lan Tức không biết từ đâu lôi ra một cặp kính râm, còn che mất nửa khuôn mặt.

Đi ngang một căn lều nỉ khác, Giang Vụ Oanh thấy Tưởng Quan Thành và Giang Chấp Giản đang dựng lều ở bên ngoài, mỗi người một bên, ai làm việc nấy, không can thiệp lẫn nhau.

Cậu nhất thời khó hiểu nói: "Hai người không ngủ trong lều à?"

Tưởng Quan Thành thoáng khựng lại một chút, sau đó mỉm cười đáp: "Trong lều ngột ngạt quá, ở ngoài này dựng lều ngủ vẫn hơn."

Giang Vụ Oanh cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu.

Ngay bên cạnh, Bạc Lan Huyền lại nổi máu ghen, liền kéo vai thỏ con rời khỏi đó thật nhanh.

[Cười xỉu, một căn lều chỉ có một cái giường, đương nhiên mấy anh cún trừ thỏ con ra sẽ không muốn ngủ với bất kỳ ai rồi.]

[Tổ chương trình: Tốt nhất là các người có chuyện để quay đấy.]

[Mọi người có để ý không, kỳ này nếu tách hai người ra thì cảnh quay của vợ đã chiếm hơn 90% rồi đó, còn lại mấy người kia chỉ cắt qua cắt lại có vài phút là quay lại ngay.]

[Hợp lý, khách quan, công bằng... nhưng mà không có vợ thì ai xem nữa, tổ chương trình biết rõ hơn ai hết ấy chứ.]

**

Khi đêm buông xuống, năm người cùng tập hợp đến địa điểm do tổ chương trình sắp xếp, cả ngôi làng nhỏ đều đã tề tựu đông đủ, chuẩn bị mở tiệc linh đình đón tiếp các vị khách đến từ phương xa.

Trên chiếc bàn dài bày đầy bánh sữa nướng, váng sữa, sườn bò sốt, bánh trái các loại, lửa trại "tách tách" cháy rực, bên trên là con cừu nướng vàng ruộm thơm lừng chảy mỡ, những cô gái dân tộc xinh đẹp, khí chất hiên ngang bắt đầu cất tiếng ca múa ngay trước bàn tiệc, giọng hát trong trẻo, vang dội tận mây xanh.

Những người mục dân mang lên từng bát rượu sữa, đến lượt Giang Vụ Oanh, cậu đang nghĩ bụng lần này có cớ chính đáng để uống rồi, thì chợt nghe một giọng nói sảng khoái vang lên trước mặt: "Cho cậu trà sữa nè."

Giang Vụ Oanh ngẩng đầu, không ngờ lại là Alpha ban ngày đã tặng khăn lụa cho cậu.

Ánh lửa chập chờn, gương mặt rám nắng của Alpha như được phủ một tầng sắc đỏ, đôi mắt đầy nhiệt tình và thẳng thắn.

Giang Vụ Oanh xinh đẹp tinh xảo đến cực điểm, bên trong lại mềm mại yếu đuối đến tận cùng, trên cả thảo nguyên này cũng chẳng tìm được người thứ hai như cậu. Alpha bị quy luật "lấy nhu thắng cương" đánh gục, bất giác sinh lòng muốn đến gần.

"Trà sữa này, tôi tự tay nấu đó, sữa là tôi mới vắt hôm nay luôn. Tôi, tôi tên là Y Nhân Đài, cậu tên là... gì vậy?"

Rõ ràng là Alpha đã quen với việc nói ngôn ngữ dân tộc của mình, lúc chuyển sang ngôn ngữ phổ thông thì vấp váp, vụng về nhưng đầy chân thành.

Bên cạnh Giang Vụ Oanh, Bạc Lan Huyền đang cầm chén rượu, cân nhắc xem nên hắt vào mặt gã kia từ góc nào thì đẹp mắt nhất.

Đối phương chỉ là hỏi tên, Giang Vụ Oanh cũng không muốn khiến người ta khó xử, liền đáp: "Xin chào, tôi tên là Giang Vụ Oanh."

Thỏ con da mặt mỏng đến mức kỳ lạ, mỗi khi nói chuyện với người khác đều dễ đỏ mặt, thậm chí đối diện với mấy con gà con, vịt con bên đường cũng đỏ. Nhưng Y Nhân Đài lại không biết điều đó.

Trong ánh lửa bập bùng, Omega với gương mặt mềm mại ửng hồng, trông tựa như vầng mây hồng buổi sớm, xinh xắn đến mức khiến Y Nhân Đài nhất thời nghĩ không biết phải nuôi bao nhiêu con bò mới đủ để dưỡng được người ta.

Một Omega quý giá như thế... Tim Y Nhân Đài đập thình thịch, lồng ng.ực như muốn rung lên.

Hắn thầm tính toán, ngày mai nhất định phải đi nộp đơn xin mở rộng quy mô chăn thả.

Bạc Lan Huyền uống cạn chén rượu sữa trắng ngần, đường nét gương mặt cương nghị dưới ánh lửa đỏ hồng thoắt ẩn thoắt hiện vẻ xanh xám.

...Cái tên mục dân ngốc nghếch này có phải đã tới gần Giang Vụ Oanh quá rồi không?

Đúng lúc ấy, các mục dân đã xẻ thịt cừu quay xong, từng đĩa từng đĩa được bê lên. Bạc Lan Huyền mang găng tay mỏng, gắp một miếng đưa đến bên môi Giang Vụ Oanh, giọng nói mềm mỏng kỳ lạ: "Bảo bối, nếm thử xem có thích không?"

Giang Vụ Oanh lập tức nổi hết da gà, ngẩn ngơ nhìn Alpha lại bắt đầu phát thần kinh: "...Em tự ăn được mà."

Bạc Lan Huyền bị thỏ con không hiểu phong tình làm cho nghẹn một hơi tức trong lồng ng.ực còn chưa kịp tiêu tan thì Tưởng Quan Thành đã bê nguyên xiên thịt cừu chạy tới: "Tiểu Giang, tiểu Giang, mau ăn thử đi, không hề hôi đâu, rời khỏi thảo nguyên thì muốn ăn cũng chẳng dễ đâu nha!"

Giang Vụ Oanh biết mình không thể ăn nhiều, bèn rút một xiên nếm thử.

Y Nhân Đài thấy cậu không chê, lập tức nói: "Nếu cậu thích, tôi có thể nướng cho cậu."

Một câu "Anh tính là cái thá gì" suýt nữa trào ra khỏi miệng của Tưởng Quan Thành.

Giang Vụ Oanh chỉ lễ phép đáp: "Không cần phiền đâu, cảm ơn anh."

Y Nhân Đài trừng mắt ngây dại nhìn cặp tai thỏ của cậu cứ run run mỗi khi nói chuyện, nuốt ực một ngụm nước bọt.

Bạc Lan Huyền đột ngột rút ra một tờ khăn ướt, nắm lấy mặt Giang Vụ Oanh, nhẹ nhàng lau khóe môi cho cậu.

Thỏ con ngốc nghếch, cứ tưởng môi mình dính gì đó, đỏ mặt hỏi: "Còn không?"

"Còn." Bạc Lan Huyền mở mắt nói dối, cứ thế chiếm lấy ánh mắt của cậu, không chịu buông tha.

"Con mắt của Bạc tổng cần nâng cấp rồi," Tưởng Quan Thành lạnh nhạt nói, "Không có thì đừng bịa chuyện."

Giang Vụ Oanh lập tức nhận ra Bạc Lan Huyền đang lừa mình, cảm thấy vừa bất ngờ vừa khó hiểu: "Vì sao lừa em?"

Y Nhân Đài ở một bên nghe không hiểu bọn họ đang nói ám hiệu gì, vẫn hăng hái nói với Giang Vụ Oanh: "Lều của tôi ở ngay gần đây, chút nữa kết thúc tôi dẫn cậu qua—"

Ánh mắt Bạc Lan Huyền sắc bén lạnh lẽo quét tới, hắn vốn là người đứng ở vị trí cao, cho dù không cần vận dụng tinh thần lực cấp S của Alpha, khí thế vẫn đủ khiến người khác phải run sợ.

Nhưng Y Nhân Đài còn trẻ, non nớt, chẳng chút sợ hãi, còn trợn mắt đáp trả.

Giang Vụ Oanh: "..."

[Ha ha ha ha ha ha, thỏ nhỏ: không sao nhưng cũng hơi mệt.]

[Hai người đi phòng tập luyện rồi đánh nhau đi.]

Một buổi tiệc ồn ào cuối cùng cũng kết thúc, tinh thần Giang Vụ Oanh không được tốt, trên đường quay về lều trông có vẻ uể oải.

Bạc Lan Huyền đưa tay chạm nhẹ lên trán cậu, nhiệt độ hơi cao, có lẽ là do lúc trưa tắm nước lạnh nên bị nhiễm lạnh.

Thực ra còn chưa đến mức coi là sốt nhẹ, nhưng Alpha vẫn tự trách mình đã không đốt lửa đủ ấm. Hắn vừa cởi áo khoác quấn chặt Giang Vụ Oanh lại, vừa bế cậu lên.

Giang Vụ Oanh ngoan ngoãn dựa đầu lên vai Bạc Lan Huyền, giọng nói khẽ khàng: "Cửu ca, lát nữa em muốn vẽ tranh."

"Trước hết phải nghỉ ngơi đã," Bạc Lan Huyền nhíu mày, giọng đầy lo lắng, "Bảo bối, mặt em trắng bệch rồi."

Giang Vụ Oanh lắc đầu nói: "Khi vẽ tranh em sẽ rất vui."

Hai người vào lều, Bạc Lan Huyền dán một miếng hạ sốt lên trán Giang Vụ Oanh trước.

Sau đó, hắn quấn cậu thật chặt trong chăn, rồi ra ngoài khu du lịch lấy nước nóng

Khi quay về, Bạc Lan Huyền cẩn thận nhúng đôi chân trần của Giang Vụ Oanh vào một chậu nước ấm cao tới đầu gối, lại chuẩn bị thêm một thau nước khác, nhẹ nhàng rửa tay cho cậu.

Tay của Giang Vụ Oanh gần như không dính chút bụi bẩn nào, mềm mại tựa đậu hũ non, nhưng Bạc Lan Huyền biết cậu rất thích sạch sẽ, nên đối đãi tỉ mỉ chẳng khác gì đang massage.

Đầu ngón tay Alpha có những vết chai mỏng, vừa chạm vào đã khiến các khớp tay của Giang Vụ Oanh ngứa ngáy tê dại, cậu khẽ rụt tay lại, ngượng ngùng nói: "Để em tự làm."

Bạc Lan Huyền vội nói: "Đừng nhúc nhích, em phải quấn kín trong chăn."

Giang Vụ Oanh nhịn một hồi, rồi vẫn đỏ mặt thẹn thùng nói: "Những vết chai trên tay anh làm em ngứa quá."

Bạc Lan Huyền ngẩn ra một chút, sau đó ánh mắt tối đi, khàn giọng hỏi: "Không chỉ tay, những chỗ khác... cũng sẽ vậy sao?"

Giang Vụ Oanh: "..."

Ánh mắt của Bạc Lan Huyền lại dính lấy cậu, chầm chậm di chuyển lên xuống như đang nhớ lại điều gì, giọng khàn khàn: "Chả trách hôm trước tôi xoa cho em, em lại... ưm—"

Giang Vụ Oanh vội vàng rút tay đang ướt sũng ra che miệng hắn lại, cuống quýt nói: "Không được nói!"

[Lại thì thầm cái gì đó rồi trời ơi tức quá đi!]

[Tay và chân của vợ cưng thật sự đáng yêu quá đi mất.]

[Aaaa lúc rửa chân tai thỏ còn run rẩy nữa chứ.]

[Cái đuôi chắc cũng run theo nhỉ... Muốn nhìn quá đi... lúc ấy không biết có ươn ướt không nữa...]

**

Bạc Lan Huyền đổ nước xong liền đi nấu canh gừng, còn Giang Vụ Oanh thì lặng lẽ thò một tay ra khỏi chăn, cầm lấy chiếc iPad của mình.

Bầu trời đêm lấp lánh nơi thảo nguyên đẹp hơn nhiều so với trong thành phố, Giang Vụ Oanh quấn chăn ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đen thẫm, rồi vẽ ra hình ảnh một chú thỏ nhỏ mặc đồ phi hành gia, nằm ngủ say giữa bầu trời cao rộng và thảo nguyên bao la.

Tuy còn lâu mới đến hạn nộp bản thảo của 'Tiểu Nguyệt Cung' phần hai, nhưng thỏ con không muốn đợi tới hạn mới gấp rút, nhân lúc rảnh rỗi, cậu bắt đầu sáng tác từ bây giờ.

[ Vợ yêu đang vẽ gì thế nhỉ, muốn xem quáaa.]

[Camera cố định trong phòng đúng là bất tiện, hu hu hu không có cận cảnh buồn muốn khóc.]

[Ủa khoan, nét vẽ này quen lắm luôn á.]

[Gì cơ gì cơ?.]

[Xa quá tui cũng không chắc lắm, mấy bạn nhà Leuwenhoek thử nhìn coi có giống với @wyj0229 không.]

[Tui quay lại rồi nè, thật sự rất giống đó!]

[wyj... chẳng phải chính là Giang Vụ Oanh sao?]

[A a a hai fandom cùng vui mừng phát cuồng!]

[A a a a a thì ra đại thần lại chính là vợ tôi!]

[A a a a a a 0229 là ngày sinh nhật của vợ sao? Chẳng lẽ bốn năm vợ mới được tổ chức sinh nhật một lần à?]

[Vẫn còn âm lịch mà, nhất định phải tổ chức sinh nhật cho bảo bối nhé!]

Giang Vụ Oanh đâu biết mọi người trên mạng đều mang theo kính hiển vi, cậu chỉ mới phác thảo thôi, vậy mà chiếc áo choàng nhỏ đã không giấu nổi nữa rồi.

Bạc Lan Huyền bưng canh gừng tới, Giang Vụ Oanh vừa uống từng muỗng hắn đút, vừa cảm thán: "Bầu trời đầy sao trên thảo nguyên đẹp thật."

Bạc Lan Huyền múc thêm một thìa nữa, thổi nguội rồi dịu dàng nói: "Nếu bảo bối thích, sau này mình thường xuyên đến đây nhé."

Cánh cửa gỗ "cộc cộc" vang lên hai tiếng, Bạc Lan Huyền đứng dậy ra mở, nhận lấy một tấm thẻ nhiệm vụ cho sáng hôm sau.

Ban đầu hắn chỉ liếc qua một cách hờ hững, nhưng ánh mắt lập tức sững lại.

Vài giây sau, trên gương mặt Bạc Lan Huyền lại nở ra nụ cười, là vẻ kinh ngạc xen lẫn mong đợi.

Giang Vụ Oanh chẳng hiểu gì cả, vươn cổ nhìn sang tấm thẻ, lập tức khựng lại.

**

"Chào buổi sáng các bạn ~" Hôm nay người dẫn chương trình dắt theo một con lạc đà, tươi cười nói: "Đêm đầu tiên trên thảo nguyên có tuyệt không nào?"

Nhưng thực tế thì trong lều muỗi bay đầy trời, Giang Vụ Oanh mặc đồ ngủ tay dài quần dài, Bạc Lan Huyền còn tỉ mỉ nhét ống quần cậu vào trong ống tất, vậy mà vẫn lo chú thỏ nhỏ nhà mình bị một con côn trùng háu ngọt nào đó cắn mất.

Thành ra cả đêm hắn không dám chợp mắt, bật đèn ngủ nhỏ bắt muỗi suốt, cuối cùng cũng bảo vệ được Giang Vụ Oanh không bị đốt phát nào.

Người chủ trì chỉ vào hồ nước trong xanh như gương phía sau nói: "Hồ nước phía sau tôi đây chính là Zhuoha Naoer, nơi được mệnh danh là 'Viên ngọc trai của thảo nguyên'. Vào xuân hè, trên hồ có đủ loại chim nước sải cánh bay lượn; đến đông thì mặt hồ đóng băng, dân du mục trượt băng vui chơi trên mặt băng trắng xóa."

"Vượt qua ba ngọn đồi phía bên kia hồ là sa mạc Thích Gia Lâm, nơi còn được gọi là 'vùng đất chôn thây ma quỷ'. Nghe tên có vẻ xa lạ với các bạn, nhưng hiện nay, công cuộc khai quật di chỉ Chiêu Lăng thu hút sự quan tâm toàn quốc đang được tiến hành tại đó. Nhờ nỗ lực không ngừng nghỉ của các chuyên gia khảo cổ, rất nhiều hiện vật quý báu kết tinh trí tuệ cổ nhân đã được khai quật."

"Tổ chương trình 'Thi Tửu Sấn Niên Hoa' của chúng tôi rất vinh dự được hợp tác với bảo tàng tỉnh, phục chế đợt hiện vật trang phục đầu tiên khai quật từ Chiêu Lăng. Bây giờ, mời các bạn lên xe ngựa, để các chuyên gia tạo hình đưa mọi người xuyên không, trở về nước Đại Lương nghìn năm trước~"

Giang Vụ Oanh bước tới cạnh xe ngựa, lúc này mới nhận ra con ngựa kéo xe chính là Xích Kỵ.

Có lẽ biết sắp phải chia xa, đôi mắt to màu hạt dẻ của chú ngựa ấy long lanh, ngập tràn vẻ buồn bã luyến tiếc.

"Vất vả rồi," Giang Vụ Oanh xoa nhẹ vành tai vểnh như phiến trúc mỏng của nó, lần này cậu không quên tên nó, "Xích Kỵ."

"Hi hí—" Sau tiếng hí dài, nó lập tức bốn vó tung bay, lao vun vút về phía lều được chỉ định.

***

Tạo hình cổ trang vốn đã cầu kỳ, tới gần trưa mới làm được một nửa, năm người tranh thủ ăn cơm xong thì lại bị lôi về trước bàn trang điểm để tiếp tục hóa trang.

Lại thêm hai tiếng nữa, năm cánh cửa lều mới lần lượt mở ra.

Các Alpha mỗi người một dáng vẻ oai hùng bất phàm, nhưng dù là khán giả tại hiện trường hay đang ngồi trước màn hình, ánh nhìn đều không hẹn mà dừng cả trên người Giang Vụ Oanh.

Trên đầu cậu là chiếc mũ phượng ngọc lục "Cửu long tứ phượng thập nhị hoa thụ", mười hai nhánh hoa thụ gồm tám kiểu cánh hoa khác nhau, nhụy hoa là tượng tiểu nữ bằng bạch ngọc, chính giữa là bảo hoa, một nhụy sáu cánh, dùng kỹ thuật mạ vàng trên đồng và khảm ngọc trai, bạch ngọc tinh xảo.

Mỗi cánh hoa nối với một cuống hoa xoắn ốc, các cuống tụ lại thành một bó, khi di chuyển hoa lay động theo từng bước chân.

Phía dưới bó hoa là đài hoa, giữa đài có trụ đồng rỗng ruột, bên ngoài trụ đồng là nêm gỗ, mười một cành đồng xoắn mạ vàng cắm thẳng vào nêm gỗ. Riêng bảo hoa dùng cuống bằng đồng mạ vàng phiến mỏng xuyên qua trụ đồng, phần dưới tách nhánh, chân cài của cây hoa được gắn vào khung mũ.

Chính giữa mũ là mười hai miếng ngọc, thủy tinh và trân châu hình giọt nước xếp ba tầng 3-4-5 viên, gắn vào khung mũ. Trán đội một dải mạ vàng ngang che búi tóc, hai bên thái dương là bộ tóc giả phồng sang trọng.

Cậu mặc lớp trong là áo lót bằng lụa mỏng, cổ áo xen lẫn xanh đậm và đen, viền mép đỏ son. Áo khoác ngoài là áo dài màu xanh đậm, thêu họa tiết chim trĩ, thắt lưng là đai trắng buộc bằng dải gấm đỏ, phần dưới là gấm xanh lục, các nút thắt bằng dải lụa xanh, đeo thêm đai ngọc. Mảnh che đầu gối đồng màu, viền áo xanh sẫm và đỏ thẫm. Tất và giày đều màu xanh, điểm xuyết bằng đồ trang sức vàng.

Đây chính là lễ phục đại hôn của Quân hậu Đại Lương năm xưa. Tuy phục chế đã rất tinh xảo nhưng vẫn không thể sánh bằng nguyên bản cách đây năm nghìn năm.

Mà những cổ vật được khai quật ấy, đã hứng chịu bao gió sương bào mòn. Nghĩ đến giá trị chân chính của những bộ y quan cung đình cổ xưa năm ngàn năm trước, quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Tiểu Quân hậu trong bộ lễ phục lộng lẫy ấy đẹp tựa hoa quỳnh nở dưới ánh trăng, lông mi dài run nhẹ, ánh mắt lay động như nước, trong khoảnh khắc khiến cả đất trời cũng trở nên nhạt nhòa.

[Tôi chết rồi, vợ tôi đẹp đến mức không thở nổi a a a a]

[Hu hu hu... không cần trang điểm cũng lấn át bộ lễ phục tinh xảo này, gương mặt thần thánh của vợ tôi thật khiến người ta chỉ muốn li.ếm li.ếm li.ếm]

[Xé lịch đi, đập tường đi.]

[...]

[Mặc như thế, phá tường đi.]

[...]

[Đầy màn hình cũng không ghép nổi một chữ "khổ trà tử"]

Bạc Lan Tức đưa máy quay lại gần hết mức có thể, ánh mắt si mê tràn đầy say đắm, từng chút một lướt qua khuôn mặt Giang Vụ Oanh.

***

Bởi phủ Vĩnh Hưng hầu đối xử hà khắc với Quân hậu, nên ngày đại lễ sắc phong, Giang Vụ Oanh không đi từ phủ nhà mình, mà được đón đi từ cung Từ Dụ của Thái hoàng thái hậu.

Từ cung Từ Dụ đến điện Tam Xuân không gần cũng chẳng xa, ngựa kéo lễ xe thân hình rắn rỏi, ngẩng đầu vững bước đi qua cung điện nguy nga.

Bạc Lan Huyền vốn nhất quyết đòi đích thân đến đón Giang Vụ Oanh, nhưng bị Tiểu Quân hậu thẳng thừng từ chối.

Bởi với Giang Vụ Oanh, con đường này quá đỗi quen thuộc – tối qua cậu vừa bị Bạc Lan Huyền "bắt cóc" đến điện Tam Xuân, bảo là để "trải nghiệm trước cuộc sống sau hôn nhân".

Nhưng đi chưa được nửa đường, xe lễ cưới bỗng nhiên lắc mạnh, Giang Vụ Oanh loạng choạng mới giữ được thăng bằng, thì trong xe đã xuất hiện thêm một người.

Giang Vụ Oanh kinh hoảng, môi lập tức bị người kia bịt lại. Đối phương nhìn thấy trang phục của cậu thì ngây người một thoáng, rồi ghé sát thì thầm: "Đừng la, là ta."

Giang Vụ Oanh nhìn kỹ lại, sau khi đối phương buông tay thì khó tin hỏi: "...Tấn vương?"

Bên ngoài xe, cung nga, nội thị và Kim Ngô vệ đều đã bị binh mã mà Bạc Lan Tức mang đến bao vây chặt chẽ. Bạc Lan Tức cũng vận giáp phục, thấp giọng nói: "Giang Vụ Oanh, là Bạc Lan Huyền ép buộc em, có phải không? Ép em hòa ly, ép em nhập cung... Bây giờ ta sẽ mang em đi, trốn về Giang Nam ẩn cư, được không?"

Giang Vụ Oanh lặng lẽ nhìn hắn một lúc, nhẹ giọng đáp: "Ta cam tâm tình nguyện, không ai ép buộc ta cả, Tấn vương điện hạ."

Bạc Lan Tức nào chịu tin.

Hắn đã sớm khẳng định đây là âm mưu quỷ kế của Bạc Lan Huyền, lợi dụng tên vu sư gì đó gieo quẻ phá hoại hôn sự giữa hắn và Giang Vụ Oanh, lại thừa dịp Giang Vụ Oanh không ai chống lưng, liền cưỡng ép cậu phải ở bên mình cả đời.

Hắn tự quyết nói: "Ta mang theo không nhiều người, em theo ta xuống xe, thừa dịp Bạc Lan Huyền chưa đến, chúng ta lập tức rời khỏi hoàng cung."

Giang Vụ Oanh còn chưa kịp từ chối, đã bị hắn nắm lấy cổ tay kéo ra ngoài.

Thế nhưng khoảnh khắc cửa xe bật mở, cậu liền trông thấy Bạc Lan Huyền đang cao ngạo ngồi trên lưng ngựa, lặng lẽ nhìn bọn họ.

"Bạc Lan Tức, ngươi muốn tạo phản sao?"

Cục diện bên ngoài đã hoàn toàn xoay chuyển, 500 phủ binh của Bạc Lan Tức đã bị đám Hổ Bí lang chế trụ.

Hắn muốn cướp đi Quân hậu ra khỏi cung giữa tầng tầng cấm vệ, chỉ dựa vào những người này là tuyệt đối không thể, chỉ còn cách tận dụng thời gian chênh lệch từ lúc xông vào cung đến lúc Bạc Lan Huyền đuổi tới, tốc chiến tốc thắng mới có một tia hy vọng.

Hắn đã tính toán rằng ngày đại hôn trong cung ắt sẽ hỗn loạn, đã tính rằng khoảng cách từ Đông An môn đến cung Từ Dụ không xa... chỉ là đã bỏ sót một điều: Bạc Lan Huyền sẽ chẳng thèm để tâm tới trình tự lễ nghi do Lễ bộ định ra, cũng chẳng đợi đến lúc Giang Vụ Oanh vào điện Tam Xuân, mà chỉ trong chớp mắt đã vội vã đuổi đến đón "bảo bối" của mình.

Bạc Lan Huyền đưa tay ra, dịu giọng gọi: "Oanh Oanh, tới với Cửu ca nào."

Bạc Lan Tức lập tức kéo Giang Vụ Oanh nấp sau lưng mình, lớn tiếng quát: "Bạc Lan Huyền! Ngươi không màng lễ nghĩa quân thần, không kể luân lý huynh đệ, huynh đoạt đệ thê, quân đoạt thần phụ! Ngươi còn mặt mũi nào mà đòi y qua đó!"

Bạc Lan Huyền tuốt kiếm dài bên hông, mũi kiếm chỉ thẳng vào cổ hắn, lạnh lùng ra lệnh: "Buông tay ra."

Bạc Lan Huyền vẫn đứng yên không nhúc nhích, đắm chìm trong bi tráng tự mình tưởng tượng, thà rằng máu đổ tại chỗ cũng quyết không chịu khuất phục.

Giang Vụ Oanh nhìn bóng lưng kiên quyết của hắn, trong lòng ngổn ngang trăm mối, khẽ thở dài.

"Tấn vương điện hạ, ta có thể thề rằng, từ lúc bước lên chiếc xe Trọng Địch này, ta hoàn toàn không bị ép buộc... ngài hãy đi đi, huynh ấy sẽ không làm khó ngài đâu."

Bạc Lan Tức siết chặt hai nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao có thể như vậy, Giang Vụ Oanh? Chúng ta vừa mới hòa ly được bao lâu mà em đã có ý với hắn rồi sao?"

Giọng Giang Vụ Oanh nhỏ đến mức chỉ hai người họ nghe được, ngập tràn bối rối: "Không có ý thì không thể thành thân sao... lúc ta gả vào phủ Tấn vương, cũng đâu có tình cảm với ngài."

Bạc Lan Tức: "..."

"Huống chi, dù ta có chậm hiểu, cũng biết ai đối tốt với mình... Tấn vương điện hạ, huynh ấy không giống ngài. Nói lùi một vạn bước, cho dù không có huynh ấy, ta cũng không muốn đi theo ngài."

Giọng nói của thỏ con mềm mại, nhưng từng chữ từng chữ đều đâm thẳng vào tim Bạc Lan Tức.

Giang Vụ Oanh nhẹ nhàng đẩy lưng hắn một cái, dịu giọng nói: "Đi thôi, Điện hạ."

"Ta tuyệt đối không đi," Đôi mắt Bạc Lan Tức đỏ ngầu, cố chấp bám chặt lấy xe, giọng kiên quyết, "Nếu hôm nay ta bỏ chạy, chẳng khác nào dâng em cho người khác. Bạc Lan Huyền hắn đừng hòng!"

Bạc Lan Huyền đã hoàn toàn cạn kiệt kiên nhẫn, từng chữ từng chữ lạnh lùng vang lên: "Tấn Vương tự ý xông vào nội cung, làm trái mệnh quân thượng, tội danh đại bất kính. Vì hôm nay là ngày đại hôn, trẫm không muốn thấy máu, lại nghĩ đến tình nghĩa huyết mạch, nên tha chết. Từ nay giam lỏng trong phủ, không có chiếu chỉ, không được ra ngoài."

"Còn lại, lưu đày ba nghìn dặm."

Hắn vung tay một cái, đám Hổ Bí lang lập tức xông lên, cưỡng chế kéo Bạc Lan Tức ra khỏi xe Trọng Địch.

Ánh mắt cuối cùng của kiếp này, Bạc Lan Tức quay đầu nhìn về phía Giang Vụ Oanh, ánh mắt cố chấp vặn vẹo đến mức khiến người ta kinh hãi.

Giọng nói hắn như ngậm đầy máu, khàn khàn bật ra: "Giang Vụ Oanh, nếu có kiếp sau... ta vẫn muốn cưới em."

***

[Góc quay đặc tả dài quá đi, mẹ ơi tôi mê chết mất rồi aaaa]

[@ Nhiếp ảnh gia ơi, có đó không vậy, là bị vợ đẹp đến hồn vía lên mây rồi hả.]

[Tôi không kịp lau nước miếng luôn, hít hà hít hà]

[Ước gì được tận mắt nhìn thấy vợ, cảm giác ống kính không tả nổi một phần vạn vẻ đẹp thật sự hu hu hu]

[Mọi người ơi, tôi đi lục danh sách nhiếp ảnh cuối tập một, đoán xem phát hiện gì]

[Ui ui, mau nói đi]

[Trong đó có một cái tên: Bạc - Lan - Tức]

[Ủa, Bạc Lan Tức không phải là em trai của Bạc đại lão sao, ai mà không biết cặp song sinh Alpha cấp S nhà họ Bạc này]

[Tôi bắt đầu tưởng tượng lung tung rồi]

[Xin lỗi tôi cũng vậy.]

[Tôi có tội, cần một triệu chữ văn dưỡng thê để tự cứu rỗi mình (ôm chặt tờ giấy bò)]

[Cơm tới, tôi muốn ăn mặn (móc ngón tay)]

"Các bạn học, sau khi ăn diện thật sự làm người ta kinh diễm nha!" Người dẫn chương trình mãi mới hoàn hồn, tiếp tục công bố chương trình tiếp theo: "Nhiệm vụ cuối cùng trong chuyến thăm thảo nguyên của chúng ta, chính là học cách nấu trà sữa cùng người dân bản địa."

Cô giơ tay ra làm một động tác chào mừng: "Xin mời đại diện người dân thảo nguyên, Y Nhân Đài ~"

Nhân viên công tác bày một chiếc nồi nhỏ trước mặt mỗi người, bên cạnh là đủ loại nguyên liệu cần thiết để nấu trà sữa.

Y Nhân Đài ngồi đối diện, đôi mắt sâu thẳm không hề che giấu ánh nhìn thẳng tắp về phía Giang Vụ Oanh.

"Bước đầu tiên, đem trà gạch xanh nấu thành màu nâu sẫm."

Nói xong, hắn liền không nhịn được mà đứng dậy, tiến lại gần Giang Vụ Oanh, vừa chăm chú nhìn ngón tay trắng muốt thả trà của cậu, vừa luyến tiếc hỏi: "Nghe nói hôm nay cậu sẽ đi rồi, thật vậy sao?"

Giang Vụ Oanh nghiêm túc lại căng thẳng nhìn chằm chằm vào nồi đồng, thuận miệng đáp: "Ừ, học xong nấu trà sữa là đi."

Trong mắt Y Nhân Đài tràn đầy tình cảm lộ liễu: "Vậy cậu còn... quay lại thảo nguyên nữa không?"

Lúc này Giang Vụ Oanh mới chậm chạp ngẩng đầu nhìn hắn, lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết, nhưng thảo nguyên rất đẹp."

"Bước tiếp theo là gì?"

Y Nhân Đài còn chưa trò chuyện với thỏ con được mấy câu, Giang Chấp Giản lạnh lùng cắt ngang, sắc mặt âm trầm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com