Giọng nói trầm thấp dễ nghe từ trên đỉnh đầu truyền xuống, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
"Hôm nay anh nói chuyện với chú dì như vậy, em sẽ không giận chứ?"
Tôi đang tựa vào n.g.ự.c anh và nhắm mắt dưỡng thần. Khi nghe anh nói như vậy, tôi mở mắt ngáp một cái.
"Không đâu, chồng ngầu lắm!"
Anh thích nghe tôi khen anh, khóe miệng anh hơi cong lên.
Sau đó lại hạ xuống, anh giả vờ khổ sở: "Vậy nếu như anh không làm gì cả, sau này lại hết tiền, em có ghét bỏ anh không?"
Tôi không chắc anh có đang nghiêm túc hay không.
Vì trong sách, anh được miêu tả là giàu nứt đố đổ vách, còn giàu hơn cả hai nhà Hách Liên và Vân cộng lại, tài sản của anh đã lên tới nghìn tỷ rồi. Thế nên, chắc là không có chuyện hết tiền đâu nhỉ.
Nhưng tôi vẫn nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc trả lời: "Trên tay em vẫn còn một ít cổ phần của công ty nhà họ Vân, nếu thật sự không được thì em chuyển cho anh, anh bán đi, chắc cũng cầm cự được một thời gian."
Lại nghĩ đến ba bữa ăn dinh dưỡng mỗi ngày của mình, món nào cũng thay đổi không trùng lặp, tôi có hơi chột dạ: "Nuôi em có tốn kém lắm không? Hay là em không ăn bữa ăn dinh dưỡng nữa..."
"Chỉ có mấy miếng cơm em ăn mỗi ngày mà thôi, tốn kém gì chứ?" Anh ôm tôi chặt hơn, trong mắt đầy vẻ xót xa.
Sau đó không biết anh tự tưởng tượng ra cái gì mà thuận miệng mắng: "Cái nhà họ Vân c.h.ế.t tiệt, đúng là đồ khốn nạn."
Tôi: "..."
Tôi đã xác định được Hách Liên Dập đang trêu tôi.
Tôi bĩu môi: "Em đã bảo em dễ nuôi mà."
"Nếu như có một ngày em c.h.ế.t đi, anh chắc chắn sẽ không tìm được người nào dễ nuôi hơn em đâu."
Không ngờ anh lại đột nhiên nổi giận.
"Em nói bậy bạ cái gì đấy?"
Hách Liên Dập vốn đang ôm tôi nhưng giờ anh lại đột nhiên đỡ tôi ngồi thẳng dậy, sau đó buông tay, dịch người ra xa tôi khoảng hai nắm tay.
Anh mặt mày lạnh tanh nói: "Em tự mình kiểm điểm đi!"
Tôi có hơi ngơ ngác, không biết câu nói nào của mình đã chọc giận anh.
Tôi nghĩ mãi không ra, cũng chỉ có thể giống như một học sinh tiểu học phạm lỗi bị phạt, cứng đờ ngồi đó.
Tôi thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn anh, phát hiện Hách Liên Dập luôn nhìn thẳng về phía trước, không thèm nhìn tôi một cái.
Người đàn ông này thật lạnh lùng.
Trong lòng tôi vừa tủi thân vừa khó chịu, tôi cũng không muốn để ý đến anh nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
22
Trong xe rơi vào im lặng.
Chúng tôi cứ giằng co như vậy, ai cũng không chịu nói trước.
Cho đến khi tôi không nhịn được hắt hơi một cái.
Hách Liên Dập lập tức quay đầu lại, vẻ mặt lo lắng nắm lấy tay tôi, đặt vào lòng bàn tay anh ủ ấm.
Anh thấy tôi nhìn thì nhanh chóng thu lại vẻ mặt, ánh mắt vẫn tiếp tục nhìn về phía trước.
"..."
Tôi muốn rút tay lại nhưng không rút ra được.
Vậy thì cứ mặc kệ anh vậy.
Hách Liên Dập thật sự giỏi rồi. Lần này chúng tôi giận nhau rất lâu.
Trước đây, nhiều nhất là khi tôi thèm ăn, không nghe lời, anh sẽ mặt lạnh nói tôi vài câu nhưng rất nhanh sau đó, anh sẽ dịu giọng dỗ dành tôi.
Hôm đó, anh lại có thể nhẫn nhịn suốt một thời gian dài không nói với tôi lời nào.
Chỉ là anh vẫn mặt lạnh đưa thuốc cho tôi, đốc thúc tôi uống thuốc; mặt lạnh đưa khăn tắm, sấy tóc cho tôi; mặt lạnh sưởi ấm giường cho tôi...
Khi ngủ, anh vẫn kéo tôi vào lòng, ôm tôi ngủ.
Hai người đều bướng bỉnh, ai cũng không nói gì.
Cho đến khi tôi mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi, nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói đầy oán hận: "Đồ xấu xa, đồ ngốc, đồ ngớ ngẩn, đồ vô lương tâm..."
Tôi muốn ngủ, tôi buồn ngủ vô cùng. Vậy mà giờ tôi vẫn phải nghe anh lải nhải bên tai mãi, thật sự khổ sở vô cùng.
Thế là tôi vùi đầu sâu hơn, cố gắng trốn tránh ma âm.
Nhưng anh vẫn nói.
Tôi nhăn mũi: "Đừng niệm nữa sư phụ..."
Anh hừ nhẹ một tiếng: "Nói cũng không được sao? Em đừng quên hôm nay trên xe em đã nói..."
Thấy anh lại có dấu hiệu muốn nói một tràng dài, tôi vội vàng ngẩng đầu, nhào tới hôn lung tung lên khóe môi anh.
Vừa hôn vừa dính lấy anh dỗ dành: "Em sai rồi chồng ơi—"
Quả nhiên anh không nói gì nữa, chỉ là bàn tay đặt trên eo tôi siết chặt hơn.
Ngay khi tôi tưởng rằng cuối cùng cũng được yên tĩnh ngủ một giấc ngon lành, thì lại nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng của anh.
"Vợ à, Vãn Vãn, bé cưng, em phải sống lâu trăm tuổi, bình an vô sự."
"Anh không cần ai khác, chỉ muốn mãi mãi ở bên em thôi."
Tôi ngẩn người. Hóa ra anh giận dỗi vì chuyện này.