Cuộc chiến tranh lạnh không mấy chính thống này chính thức kết thúc sau nửa ngày.
Có lẽ là vì câu nói vô tình do tôi buột miệng thốt ra trên xe, hai ngày sau, Hách Liên Dập đưa tôi đến phòng khám tư vấn tâm lý.
Nào là tự đánh giá lo âu, tự đánh giá trầm cảm, SCL90... Làm một lượt đủ loại trắc nghiệm tâm lý, còn nói chuyện với chuyên gia tư vấn tâm lý một lần nữa.
Đến khi kết quả không có gì bất thường, Hách Liên Dập mới hoàn toàn yên tâm.
Tôi vừa buồn cười vừa cảm động.
Trước đây tôi chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một người để ý đến mọi thứ của tôi như vậy, đặt tôi trong lòng, cam tâm tình nguyện cưng chiều tôi.
Thì ra cuộc đời tồi tệ của tôi, cũng có thể gặp được một điều may mắn như thế này.
24
Không biết có phải gần đây ăn ngon miệng hơn không mà tôi cảm thấy mình béo lên rồi.
Má cũng có thịt rồi này.
Tôi hỏi Hách Liên Dập, anh lại không đồng ý: "Béo chỗ nào? Anh ôm em mỗi tối, sao không cảm thấy gì nhỉ?"
"Vẫn phải ăn nhiều hơn."
Buổi tối khi ngủ, tôi cứ vặn vẹo trong lòng anh, không từ bỏ hỏi: "Anh sờ lại xem, có phải béo hơn không?"
Anh không trả lời mà chỉ nhíu mày hít một tiếng.
Cảm nhận được gì đó, tôi dừng lại không dám động nữa.
Anh bất lực nhìn tôi, vẻ mặt oán trách: "Động thì động hăng say, đụng thì đụng không được."
Nói rồi, anh định ngồi dậy đi tắm.
Tôi thấy anh ba ngày hai bữa lại tắm nước lạnh thì rất áy náy.
Thế là khi anh vừa ngồi dậy, tôi lập tức đưa tay ôm lấy cổ anh.
"Nhẹ một chút." Tôi khàn giọng: "Chắc là không sao đâu."
Những thứ anh lén lén lút lút chuẩn bị ở tủ đầu giường trước đó, tôi đều thấy hết rồi.
Thật ra, tôi cảm thấy mình cũng không yếu đuối đến vậy, đến cái đó cũng không làm được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hách Liên Dập nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, ánh mắt nóng rực khiến người ta sợ hãi.
Ngay khi tôi không nhịn được muốn rụt người lại, anh đã cúi đầu hôn xuống.
Hơi thở nóng bỏng của anh rơi xuống khóe môi tôi rồi kéo dài xuống dưới.
Anh khẽ nói: "Không thoải mái thì nói với anh."
25
Tôi trăm triệu lần không ngờ rằng, rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ, trong cả quá trình, Hách Liên Dập cũng vô cùng cẩn thận, mọi thứ dường như đều rất thuận lợi.
Thế nhưng, sáng hôm sau, tôi vẫn bị sốt nhẹ.
Anh vội vàng mời bác sĩ đến.
May mà không nghiêm trọng, dù là mức độ hay triệu chứng, đều tốt hơn nhiều so với những lần tôi ốm trước đây.
Tiễn bác sĩ đi, sau đó anh đút tôi uống thuốc.
Hách Liên Dập cùng tôi chen chúc trên một chiếc giường. Chúng tôi cùng nhau dựa lưng vào thành giường, một tay anh còn vuốt tóc tôi.
Anh nhìn tôi nhíu mày: "Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở bước nào nhỉ?"
Ai mà biết cái thân thể tồi tệ này của tôi.
Anh rất áy náy, cho nên một phút cũng không muốn rời tôi.
Còn tôi lại thấy cũng không có gì.
Dù sao tối qua cũng sướng.
Ừm, còn muốn thử nữa.
Tôi thấy anh thật sự khó hiểu nên tôi đã nói: "Em nghĩ là tối qua em mệt quá. Gọi anh mấy lần anh cũng không dừng."
"Anh tưởng em chỉ nói miệng là không muốn..."
Anh gật gù như có điều suy nghĩ: "Xem ra không được quá lâu. Vậy sau này anh sẽ khống chế thời gian, chúng ta ăn ít làm nhiều."
"..."
Tôi giơ tay lên, không có tý sức lực nào vỗ vào người anh một cái: "Nhiều cái đầu anh."
Bàn tay vỗ vào cánh tay trần của anh, phát ra một tiếng bốp giòn tan.
Anh lập tức lo lắng nắm lấy tay tôi, thổi thổi: "Đau không?"