Thiếu Gia Thật Ốm Yếu Được Đại Lão Cưng Chiều Hết Mực

Chương 13



29

Tuy nhiên, chưa gặp được Hách Liên Dập, thì tôi đã đụng phải Vân Hoài trước.

Có người đến nói với tôi, Hách Liên Dập đã đặt phòng cho tôi ở trên lầu.

Người này tôi đã gặp, quả thật là người bên cạnh Hách Liên Dập. Thế nên tôi cũng không nghĩ nhiều mà đi theo anh ta lên lầu.

Chưa đi được bao xa, anh ta đột nhiên nói có việc cần phải đi một lát nên tôi cầm thẻ phòng tự mình lên lầu.

Khi cửa thang máy vừa mở ra, tôi đã đụng ngay Vân Hoài.

Cậu ta đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, cả người một màu đen, bao bọc kín mít.

Nhưng nhìn đôi mắt ẩn chứa ác ý kia, tôi lập tức nhận ra.

Cậu ta muốn làm chuyện mờ ám gì ở đây sao? Cậu chủ nhỏ được cưng chiều hết mực của nhà họ Vân, sao lại rơi vào tình cảnh này rồi?

"Anh Vân Vãn."

Cậu ta cong mày, dùng giọng điệu ngây thơ nói với tôi: "Nghe nói ngài Horris ghét nhất những người tự tìm đến cửa. Nếu lát nữa ông ta nhìn thấy anh xuất hiện trong phòng mình, anh nói xem —"

"Người tàn nhẫn độc ác như ông ta, sẽ trả đũa anh như thế nào nhỉ?"

"Còn cả người chồng mù quáng kia của anh nữa."

Nhắc đến Hách Liên Dập, giọng cậu ta lạnh lẽo hơn vài phần: "Nếu biết chuyện anh trèo giường, anh đoán xem anh ta còn bảo vệ anh nữa hay không?"

Tôi nghi ngờ cậu ta đang phát bệnh: "Đừng có anh đoán tôi đoán nữa, cậu tốt nhất nên đi khám não trước đi."

Vân Hoài cười khanh khách: "Đến lúc đó, anh thật sự sẽ trở thành một đống bùn nhão không ai yêu thương đâu."

Nhìn bộ dạng điên cuồng của cậu ta, tôi đề cao cảnh giác, lùi lại vài bước.

Ngay lúc này, tay đang đút trong túi áo của Vân Hoài đột nhiên vươn ra.

Cậu ta đưa một bình xịt không rõ tên hướng về phía tôi, xịt mạnh mấy cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

30

Tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà lạnh lẽo.

Vất vả bò dậy nhìn xung quanh, đây là một căn phòng vô cùng xa hoa rộng rãi.

Đi đến cửa, quả nhiên, cửa đã bị người ta khóa trái từ bên ngoài, bên trong không mở được.

Tôi thở dài một hơi, đi đến bên giường ngồi xuống, thấy bộ vest Hách Liên Dập mặc khi đến đây đang được gấp chỉnh tề đặt ở đầu giường.

"..."

Từ những lời nói của Vân Hoài và những dấu hiệu khác ở đây, đây là phòng của Horris.

Không lâu sau, cửa phòng bị mở ra.

Khi tôi và người đàn ông cao lớn mặt đối mặt nhìn nhau, đối phương rõ ràng rất bất ngờ.

Rất nhanh sau đó, anh mới ổn định hơi thở, khẽ nói: "Đây là... Em cố ý đến đây để được ôm ấp ư?"

Nếu còn chút sức lực, tôi nhất định sẽ chỉ vào bộ vest trên đầu giường anh rồi chất vấn: "Tên xấu xa nhà anh đã mang chồng tôi đi đâu rồi?" Hoặc là, tôi sẽ cùng anh diễn một màn kịch m.á.u cún thật vui vẻ.

Nhưng có lẽ vì thuốc của Vân Hoài, bây giờ tôi cảm thấy cả người nóng ran khó chịu, cơ thể tôi khát khao một thứ gì đó.

Thế là tôi ném bộ quần áo xuống đất, mở miệng liền thành giọng run rẩy đầy tủi thân: "Hách Liên Dập, anh còn giả vờ!"

Ngẩn người một lát, sau đó Hách Liên Dập tháo chiếc mặt nạ c.h.ế.t tiệt kia xuống.

Giọng nói anh trở lại bình thường. Anh lập tức nhận lỗi: "Vợ ơi anh sai rồi."

Ánh mắt anh chạm đến đôi chân trần của tôi thì nhanh chân bước tới, thuần thục quỳ xuống.

Anh nắm lấy mắt cá chân lạnh lẽo của tôi.

"Bé cưng, anh xin em, đừng để bị lạnh."

"Sao em cởi cả vớ ra rồi?"

Vừa nãy nóng quá nên tôi đã cởi ra.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com