Thời gian ra ngoài nhiều hơn, dường như anh đang bận chuyện gì đó.
Một ngày nọ, khi tôi tựa vào lòng anh chơi trò chơi điện thoại nhàm chán, anh đột nhiên mở miệng hỏi: "Bé cưng à, nếu như anh đột nhiên trở thành một siêu tỷ phú, em sẽ nghĩ gì?"
Mắt thấy nhân vật nhỏ trong game sắp bị đánh chết, tôi lơ đãng trả lời anh: "Chia cho em một ít tiền?"
Anh ghé lại hôn khóe môi tôi: "Cho em hết."
Hôm đó, Hách Liên Dập đưa tôi đi tham dự một buổi tiệc tối.
Nghe nói buổi tiệc tối này còn mời cả vị nhân vật lớn kia.
Người đó sở hữu khối tài sản nghìn tỷ trải khắp toàn cầu, các ngành nghề dưới trướng người đó trải dài từ công nghệ, tài chính, viễn thông... Công ty Công Nghệ Quang Diệu cũng do một tay người đó sáng lập. Trong thời gian ngắn, công ty đó đã lọt vào top 100 thế giới.
Mà bản thân người đó lại bí ẩn và kín tiếng, chưa từng lộ diện công khai ở bất kỳ sự kiện nào, cũng không ai biết tên tiếng Trung của người đó.
Mọi người đều gọi người đó là ngài Horris.
Nghe nói vì buổi tiệc tối này sẽ có ngài Horris tham dự nên có rất nhiều người chen chúc nhau đến vỡ đầu cũng muốn có được một tấm thiệp mời.
Nhưng Horris này chẳng phải là Hách Liên Dập sao?
Chẳng lẽ tối nay anh muốn Long Vương trở về, công khai thân phận, rửa sạch mối nhục trước kia? Anh muốn vả mặt thật mạnh vào tất cả những người đã từng coi thường mình sao?
Trong lòng tôi âm thầm suy đoán. Nhưng Hách Liên Dập không nói, tôi cũng không hỏi.
27
Trong buổi tiệc tối, đương nhiên không ai muốn để ý tới một cậu chủ không được yêu thích của nhà họ Vân và một cậu chủ ăn chơi trác táng của nhà họ Hách Liên.
Tôi thấy mấy người nhà họ Vân cũng đến. Vân Mặc đang dẫn Vân Hoài trò chuyện vài câu với người này, lại nói chuyện vài câu với người kia.
Tôi thu hồi ánh mắt lại. Chỉ cảm thấy hơi buồn chán.
Hách Liên Dập có việc cần bàn nên tạm thời rời đi. Tôi ngồi ở một góc khuất ít người đợi anh.
Không lâu sau, ngài Horris nổi tiếng xuất hiện tại bữa tiệc.
Bộ âu phục tối màu được cắt may thủ công ôm lấy vóc dáng cao ráo hoàn hảo của anh. Trên mặt anh đeo chiếc mặt nạ bạc, chỉ để lộ đường quai hàm sắc sảo. Cử chỉ toát ra vẻ ngạo nghễ của người bề trên, khí chất lạnh lùng sắc bén.
Ngay khi anh xuất hiện đã gây ra một trận xôn xao trong toàn bộ hội trường.
Tôi ngồi nguyên tại chỗ, lười nhúc nhích. Chỉ là, tôi hơi tò mò nên liếc mắt nhìn thử.
Tôi thấy anh lên sân khấu nói vài câu ngắn gọn, sau khi xuống thì từ chối những lời mời chào của mọi người, rất nhanh đã biến mất.
Tôi đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vừa đi đến một góc khuất không người thì nhìn thấy người đàn ông vừa nãy còn là trung tâm của bữa tiệc đang đứng ở cách đó không xa. Ánh mắt anh nóng rực khi nhìn chằm chằm vào tôi.
"Một mình sao?" Anh nói với giọng điệu mập mờ: "Cậu có muốn trò chuyện cùng tôi không?"
Vừa nói, anh vừa chậm rãi bước về phía tôi.
Anh muốn làm gì vậy?
Trong lòng tôi cạn lời.
Đừng tưởng anh đeo mặt nạ, hạ thấp giọng, đổi nước hoa là tôi không nhận ra anh là ai.
Đùa à, mỗi tối, tôi ôm người cũng không phải là ôm cho có đâu nhé.
28
Suy nghĩ hai giây, tôi quyết định phối hợp diễn với anh.
Khi anh sắp đến gần, tôi lùi lại hai bước.
"Tôi kết hôn rồi."
Anh khựng lại, sau đó, dường như anh khẽ cười một tiếng.
"Chồng cậu đối xử với cậu có tốt không?" Anh nói: "Đá anh ta đi, ở bên tôi thì sao?"
"..."
Trong khoảnh khắc đó, lòng tôi hơi phức tạp.
Anh có sở thích đặc biệt này ư?
Tôi khinh bỉ liếc nhìn anh một cái rồi quay đầu bỏ đi.
Tôi vừa nhanh chân bước đi, vừa lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Hách Liên Dập.
[Chồng ơi, anh ở đâu?]
[Em gặp phải biến thái rồi.]
Khi rẽ qua góc, tôi thoáng liếc nhìn người đàn ông đang cúi đầu nhìn điện thoại kia, cơ thể anh hơi cứng đờ.
Tôi không nhịn được cong môi cười.
Anh nhanh chóng trả lời:
[Bé cưng đợi anh một lát, anh sẽ đến tìm em ngay.]