Ta bị bán tới Việt Phủ khi chưa đầy mười hai tuổi.
Ngày đầu tiên vừa vào phủ ta đã gây ra đại họa.
Ta trèo lên tường không đứng vững, nên bị ngã xuống, may mắn lại nhào vào người thiếu gia.
Không có bốn con mắt nhìn nhau, không có tình yêu sét đánh, cũng không có rung động trong lòng.
Thay vào đó, ta làm cánh tay của thiếu gia bị trật khớp.
Ngay trước khi ta bị kéo đi, thiếu gia đã cứu ta, hắn che cánh tay bị trật khớp, liên tục nói dối với đôi mắt to tròn nghiêm nghị.
"Các người không cần làm khó một tiểu cô nương như vậy?
Đó không phải là lỗi của nàng ấy, là ta tự mình ngã xuống.
Ai biết nha đầu này lại nhát gan như vậy? Liền bị sợ hãi khóc òa lên."
Lúc đó ta chỉ nghĩ ngài ấy là người tốt bụng, nhưng sau này ta nhận ra.
Ngài ấy sẵn sàng bảo vệ ta trong hoàn cảnh đó, không chỉ là tốt bụng.
Có thể nói là lòng dạ từ bi!
Bởi vì tay phải của thiếu gia đã bị ta làm bị thương, nên trong hai ba tháng không thể viết được.
Không may là kì thi Hương lại sắp đến.
Nếu hắn bỏ qua cơ hội lần này, sẽ phải chờ thêm ba năm nữa.
Ta bị bán vào phủ, là văn tự bán đứt, nếu bị phát hiện, ta sẽ bị đánh chết.
Mặc dù thiếu gia khẳng định là mình bị ngã, nhưng lý do này có rất nhiều sơ hở.
Vậy mà dường như cả phủ không ai quan tâm đến vấn đề này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chẳng những không trừng phạt ta, kế mẫu của thiếu gia, Việt phu nhân còn khen ngợi ta, thưởng cho ta hai bộ quần áo mới, bảo ta đến viện của thiếu gia hầu hạ.
Đến nơi ta mới hiểu được hoàn cảnh của thiếu gia qua lời nói của Tiêu ma ma.
Từ những lời phàn nàn trong lúc vô tình của bà ấy, ta đại khái đã có thể hiểu được toàn bộ câu chuyện.
Mệnh của thiếu gia có thể nói là một bông hoa nhỏ bạc mệnh, đáng thương trời sinh.
Cha ăn bám, nương c.h.ế.t sớm, tiểu thiếp thượng vị, hắn liền bị ngược đãi.
Càng nghe ta càng thấy thương hắn.
Lối thoát duy nhất của thiếu gia là khoa khảo, còn bị ta làm trễ nải ba năm một cách vô ích.
Ta run rẩy cầm bát trà bước đến chỗ thiếu gia, lặng lẽ nhìn cánh tay của hắn, cảm thấy vừa hối hận vừa xấu hổ.
Có lẽ ánh mắt của ta dừng lại quá lâu, thiếu gia phát giác được, liếc nhìn ta một cái, như thể cuối cùng hắn cũng nhớ ra ta là thủ phạm.
Nhưng mà hắn cũng không có tức giận với ta, mà hỏi tên của ta, sau đó gật gật đầu.
"Linh Đang, cái tên này rất thú vị."
Ta suy nghĩ một lúc nhưng không hiểu nó có gì thú vị, nên mạnh dạn hỏi.
Thiếu gia giải thích với ta.
"Ta tên là Việt Đạc. Chuông có lưỡi gọi là Đạc. Là một chiếc chuông rất lớn.
Vậy ta là chuông lớn còn ngươi là chuông nhỏ."
Ta vẫn chưa hiểu có gì thú vị. Việt Đạc nhìn thấy ta ngơ ngác, không khỏi lặp đi lặp lại.
"Linh Đang, nhớ kỹ lời ta nói, bất kể ai hỏi, đều phải nói là ta tự ngã.
Ngươi tuổi còn nhỏ, không biết dấu giếm, rất dễ lỡ miệng.
Đặc biệt là Tiêu ma ma, sẽ là người đầu tiên không tha cho ngươi, biết không?"