Ta muốn nói lời cảm ơn nhưng ta cảm thấy ân tình lớn lao như vậy không thể được đền đáp chỉ bằng một lời cảm ơn.
Nên trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Lúc đó ta nghĩ rằng, một ngày nào đó ta sẽ báo đáp thiếu gia.
Cho dù có trao cả mạng sống cho hắn cũng không sao.
Nhưng ta không bao giờ nghĩ rằng cơ hội trả nợ lại đến nhanh như vậy......
Kế mẫu của Việt Đạc có thai, nên đã mời một đạo sĩ đến nhà.
Cuối cùng phán định lão gia cùng Việt Đạc mệnh cách tương khắc, không c.h.ế.t không thôi.
Loại thủ đoạn mà ngay cả một đứa trẻ ba tuổi ở thôn quê cũng không tin lại khiến lão gia nổi giận, đuổi Việt Đạc đến trang viên, chỉ cho phép mang hai nô bộc.
Người đầu tiên tất nhiên là Tiêu ma ma, bà là nhũ mẫu của tiên phu nhân, là người đáng tin cậy duy nhất mà nương của hắn để lại cho hắn.
Nhưng người còn lại...
Đôi mắt của thiếu gia quét qua những người còn lại.
Nhưng dù là gã sai vặt đã nhận được nhiều ân huệ từ thiếu gia.
Hay đại nha hoàn đỏ mặt khi nhìn thấy thiếu gia đều cúi đầu tránh ánh mắt của hắn vào lúc này.
Trong lòng của hắn đã có tính toán trước, cũng không có ý định đưa ai đi cùng nữa.
Thấy không có ai cùng ta tranh đoạt, ta lập tức nhảy ra, vui vẻ như nhặt được tiền.
"Thiếu gia, đưa ta đi cùng được không."
Chắc hẳn là sự cần cù chăm chỉ của ta những ngày này đã khiến thiếu gia thấy được áy náy và sự chân thành của ta.
Hắn vậy mà nguyện ý dẫn ta đi.
Nhưng suy nghĩ của hắn rõ ràng khác với ta.
"Linh Đang, trẻ con trong sân chúng ta đa phần đều sinh ra ở đây, không có lý do gì khiến chúng phải xa cách người thân.
Chỉ có ngươi là không có gì phải lo lắng, phải liên lụy ngươi cùng ta chịu khổ rồi."
Nếu nói về việc bị liên lụy, thì hắn mới là người bị ta làm liên lụy nhiều nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Ta không phải không có ràng buộc, thiếu gia là lo lắng của ta."
Tội "Khắc cha" rất nghiêm trọng, gần như có thể coi là bất hiếu.
Nói là đưa Việt Đạc chuyển đến trang viên để sống tạm thời, nhưng thực tế không khác gì việc đuổi hắn ra khỏi nhà.
Theo luật, Việt Đạc có thể lấy đi toàn bộ của hồi môn của cố phu nhân.
Mặc dù lão gia không ngăn cản nhưng cuối cùng được mang theo, chỉ có một xe thư tịch thẻ tre.
Lão gia nói rằng cố phu nhân là tài nữ có tiếng, thanh cao xa cách, nên sau khi mất tự nhiên chỉ lưu lại những vật này.
Tất cả vàng bạc châu báu đều chỉ là vật ngoài thân, lúc còn sống bà cũng không vừa mắt nên sau khi chớt thì càng không nói đến.
Đáng tiếc bây giờ Việt Đạc đang cõng trên lưng tội danh "khắc cha", cha hắn đã hạ quyết tâm muốn tiền không muốn mặt.
Việt Đạc không thể tranh giành được, nếu không hai chữ "hiếu thảo" cũng đủ để đè bẹp hắn.
Chúng ta ngồi trên xe ngựa, Tiêu ma ma lau nước mắt.
"Ta nhớ năm đó tiểu thư nhà chúng ta gả đi, của hồi môn chất cao như núi, ai mà không ghen tị?
Tài sản hiện tại của Việt gia đến từ đâu chứ hả?
Còn không phải đều là của tiểu thư chúng ta sao.
Cô gia bị nữ nhân họ Ngụy kia mê hoặc, để nâng nàng ta lên làm chính thê, mà hại chớt tiểu thư.
Đạc ca nhi đáng thương của chúng ta là đích trưởng tử, cũng bị tiện nhân kia khi dễ!"
Việt Đạc an ủi bà.
"Những cuốn sách đó đều là những tác phẩm kinh điển độc nhất vô nhị được nương ta sưu tầm, có bao nhiêu tiền cũng không thể so sánh được.
May mà bọn hắn không biết nhìn hàng, nếu không thì bỏ ở đó sẽ giày xéo tâm ý của mẫu thân."
Tiêu ma ma vui vẻ gật đầu, coi như đồng ý.
Ta vụng trộm liếc mắt, cảm thấy cả hai người hình như đều có chút bệnh nặng.
Làm sao có thể so sánh được hai thứ này với nhau chứ?