Ngày hôm sau, hắn theo đúng giờ đã hẹn đi ra ngoài, còn ta đi báo quan, dẫn đường cho quan sai mai phục ngoài Thập Lý Đình, chờ khi Phong công tử lấy phong thư ra liền bắt ngay tại chỗ.
Khi bị áp giải đi, Phong công tử vẫn còn không thể tin được, dường như việc bị Việt Đạc bán đứng còn khó chấp nhận hơn việc phải vào tù.
"Ta thật không hiểu, vì sao ngươi lại đi tố cáo ta, Việt Đạc?
Ta thậm chí còn không đòi ngươi một đồng nào.
Ngươi có hiểu thế nào là huynh đệ không?
Ngươi có biết thế nào là nghĩa khí không?
Ngươi hiểu không?
Ngươi có khí tiết thì không nhận lời là được, sao lại đi tố cáo ta!
Đây là việc mà người có thể làm ra sao?"
Việt Đạc cúi đầu không nói, ta biết trong lòng hắn thực sự cảm thấy rất day dứt.
Hắn thực sự ngưỡng mộ tài năng của đối phương.
Nếu Phong công tử không làm ra chuyện hồ đồ này, tương lai nhất định sẽ rất sáng lạn.
Cảm giác tiếc nuối này không kéo dài bao lâu đã nhanh chóng chuyển thành giận dữ.
Vì ngay sau khi bị giam, Phong công tử đã biến mất, từ tri phủ đến nha dịch, ai nấy đều không hé nửa lời.
Điều này càng làm chúng ta tin tưởng đây là thủ đoạn của phủ Thuần Quốc công.
May mà Việt Đạc không mắc bẫy.
Hắn bị cuốn vào chuyện này nhưng nhờ việc tố cáo có công, nên không bị liên lụy, vẫn có thể tham gia dự thi hội.
Ta hiểu rõ tài năng của Việt Đạc, nên thực sự hy vọng hắn sẽ đỗ cao.
Nhưng đáng tiếc, không biết vì sao mà Việt Đạc lại đỗ ở vị trí cuối cùng của cống sinh để vào thi đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu việc này có sự can thiệp của phủ Quốc công, thì hắn chắc chắn sẽ thi trượt, chứ không có khả năng tiếp tục đi thi.
Nhưng nếu họ không động tay, Việt Đạc sẽ không thể là người xếp chót!
Những thắc mắc của chúng ta cuối cùng cũng được giải đáp trong kỳ thi đình.
Sau này, Việt Đạc đã nói với ta, vị cửu ngũ chí tôn trên Kim Loan Điện kia, chính là người đã kết nghĩa kim lan với hắn, rồi bị hắn tống vào ngục, Phong công tử.
Hoàng thượng đích thân phong cho Việt Đạc làm trạng nguyên, ánh mắt nhìn hắn vừa hài lòng vừa có chút hận thù.
"Trạng nguyên lang là thiên tài mà lại xếp vị trí cuối cùng, cảm giác không dễ chịu phải không?
Trẫm thử lòng biết bao sĩ tử, chỉ có khanh là dám tống trẫm vào ngục!"
---
Khi "Phong công tử" lần thứ hai đến thăm tiểu viện của chúng ta, ngài ấy liền tỏ vẻ chán ghét.
"Lần trước đến không cảm thấy gì, nay nhìn lại nơi tồi tàn này, thật không xứng với thân phận trạng nguyên.
Nhưng nghe nói Việt phủ ở kinh thành giàu có số một số hai, nên trẫm sẽ không cấp thêm phủ đệ cho khanh."
Lời nói này rất khéo léo, nhưng ta hiểu ngay.
Hoàng thượng đang chống lưng cho Việt Đạc, muốn hắn trở về một cách vinh quang.
Ngầm thừa nhận Việt phủ sau này sẽ là của Việt Đạc.
Ngay cả Việt lão gia cũng không thể thể hiện uy quyền trước mặt hắn.
Vì hoàng thượng lần này đến với tư cách là "nghĩa huynh", nên ta mạnh dạn rót cho ngài ấy một chén rượu, hỏi:
"Chuyện lần trước, Linh Đang thay mặt thiếu gia xin lỗi công tử, công tử là người rộng lượng, hôm nay đến đây làm khách, chắc là đã nguôi giận rồi phải không?"
Hoàng thượng uống rượu của ta, nhưng miệng vẫn không chịu buông tha.
"Nha đầu nhà ngươi, đừng nghĩ rằng chỉ vài câu là có thể thoát tội, chuyện này chắc hẳn có phần của ngươi, đúng không?"