Thiếu Gia Và Ta

Chương 16



Nói không có thì chắc chẳng ai tin.

 Người đi bắt ngài là ta dẫn đường mà.

Những lời này ta đương nhiên không thể nói ra, nên liền tìm cách chuyển đề tài.

"Công tử đừng hù dọa ta, nếu không phải ngài độ lượng, thì sao lại chọn thiếu gia của ta làm trạng nguyên chứ?"

Ta vô tình hỏi đúng điểm mấu chốt, lần này ngài ấy không tự xưng là Phong công tử nữa.

 "Trẫm nhìn trúng hắn ở chỗ không biết thức thời, những kẻ gọi là linh hoạt thức thời kia chẳng qua chỉ là vì tư lợi mà thôi.

 Trẫm thử lòng biết bao nhiêu sĩ tử trong cống viện, không phải là không ai từ chối, nhưng không có ai dám làm như hắn."

Những người đó hoặc sợ bị nghi ngờ, hoặc e ngại quyền lực phía sau, nên không dám đối đầu.

 Chỉ có Việt Đạc dám liều mạng tiến lên, mà hoàng thượng hiện tại đang cần một người như thế.

Hiện nay quyền thần lộng hành, hoàng thượng không thể ngồi yên.

 Người của thế gia không dùng được, tất nhiên phải bồi dưỡng người của mình.

Hoàng thượng quay sang Việt Đạc:

“Hiền đệ, ngươi cảm thấy phủ Thuần Quốc công như thế nào?”

Việt Đạc không trả lời trực tiếp câu hỏi, chỉ đưa ra một nhận xét chung chung khách quan.

 “Trăm năm thế gia, công lao hiển hách, phú quý không thể nói.”

Ta cũng không ngốc, biết là bọn họ đang bàn chính sự, nên lặng lẽ rút lui, trước mặt hoàng thượng ta không nên thể hiện quá nhiều.

 Lỡ như người ta có điều gì không muốn ta nghe thấy thì sao?

Dù sao Việt Đạc cũng sẽ không giấu giếm ta điều gì, nếu thật sự có chuyện, hắn sẽ nói riêng với ta.

Nhưng khi thấy không lấy được câu trả lời mong muốn từ Việt Đạc, hoàng thượng lại quay sang hỏi ta:

 “Linh Đang, ngươi nói xem?”

Câu hỏi này là ngầm cho phép ta ở lại, có vẻ cũng không muốn giấu ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 Ngài đã rộng rãi như vậy thì ta tự nhiên cũng thẳng thắn.

“Kẻ cắp, kẻ lừa đảo, kẻ bôi nhọ.”

Ta không dám trực tiếp nhắc đến những việc xấu xa mà phủ Quốc công làm trong quan trường, chỉ mắng những gì ta biết: ăn cắp bài văn của thiếu gia, lừa gạt hoàng thượng, còn bôi nhọ Văn phu nhân!

Hoàng thượng hài lòng gật đầu:

 “Hiền đệ, nha đầu này so với ngươi còn thành thật hơn.

Phủ Thuần Quốc công ăn cắp sách lược, lấy bài văn của ngươi làm của hắn.

 Ngươi chịu oan ức lớn như vậy, lại không hề tố cáo với ta, rõ ràng trong lòng không có người huynh trưởng này.”

Đã nói đến vậy rồi, thiếu gia còn không mở lòng thì thật sự không đủ chân thành.

Việt Đạc quỳ xuống, trịnh trọng nói:

“Thần chịu oan ức không đáng nói, nhưng xin bệ hạ minh oan cho mẫu thân của thần, trả lại công lý cho bà.”

Việt Đạc kể lại toàn bộ chuyện của Văn phu nhân năm xưa, cầu xin hoàng thượng đứng ra đòi lại công đạo cho mẹ mình.

Thực ra cái c.h.ế.t của Văn phu nhân năm đó không thể hoàn toàn đổ lỗi cho phủ Thuần Quốc công.

Người hại c.h.ế.t bà là hoàn cảnh, là những lời đồn đại, là hôn nhân mù quáng, là sự ngột ngạt không thể đạt được thành tựu vì giới tính, là quy chuẩn xã hội khắt khe.

Việt Đạc nhắm mũi nhọn vào phủ Quốc công không chỉ để bày tỏ lập trường đối địch, mà còn dâng lên một điểm yếu của mình cho hoàng thượng, thể hiện lòng trung thành.

Văn phu nhân nữ giả nam trang vào quan trường, là tội khi quân.

 Vậy Việt Đạc là con của tội nhân, nếu sau này hắn không trung thành với hoàng thượng, hoàng thượng có thể cách chức hắn bất cứ lúc nào.

Có cùng mục tiêu, lại có thể kiểm soát bất cứ lúc nào, dùng như vậy mới yên tâm.

Hoàng thượng rất hài lòng với tấm lòng thành của Việt Đạc, ngay lập tức hứa hẹn.

 “Việt ái khanh hãy phò tá thật tốt, đợi đến ngày thích hợp.

Khi thời cơ đến, trẫm không chỉ rửa oan cho mẹ ngươi, mà còn phục hồi chức quan của bà, để thiên hạ biết rằng bà là nữ quan đầu tiên trong lịch sử!”

Khi nào là thời điểm thích hợp?

 Tất nhiên là khi phủ Thuần Quốc công sụp đổ…