Hắn đại khái là đã bị tổn thương lòng tự tôn.
Ta tưởng thiếu gia sẽ không bao giờ dạy ta nữa.
Ai biết đâu hắn càng nhiệt tình hơn?
Học như vậy được một tháng, ta thực sự không thể chịu nổi nữa.
Lúc thiếu gia đang giảng bài, ta ngủ gật khiến hắn tức đến mức mắt trợn ngược.
Thiếu gia ôm đầu ta lắc mạnh.
Đây là hành động vượt khuôn nhất mà ngài ấy có thể làm ra, có thể thấy được đã bị ta làm tức giận không nhẹ.
"Linh Đang, ngươi lãng phí đầu óc như vậy là phung phí của trời! Ngươi biết không?"
Những ngày này ta cùng thiếu gia gần gũi hơn khá nhiều, lá gan của ta cũng lớn hơn, ta chép miệng một cách dửng dưng.
"Phung phí của trời cũng không thể trách ta.
Cho dù ngài không còn được người trong nhà coi trọng, ngài vẫn có thể tham gia kỳ thi Hương, cố gắng hết sức.
Nhưng dù ta đọc đến nát sách cũng không ai cho ta làm Trạng Nguyên."
Thiếu gia không biết làm sao lại trầm mặc, một lúc sau mới nói.
"Tri thức không bao giờ gạt người, Trạng Nguyên chính là Trạng Nguyên. Kỳ thật...... Không nên phân biệt nam nữ."
Có lẽ vì thấy ta thực sự không vui nên thiếu gia đã nghĩ ra một biện pháp.
Hắn ra phố mua một bịch kẹo đường lớn, cũng không tiếp tục bắt ta phải học gì cả nữa.
Hắn chỉ vào những cuốn sách trong hai căn phòng lớn, yêu cầu ta học thuộc lòng.
Mỗi lần ta ghi nhớ một cuốn, ta sẽ nhận được một viên kẹo để ăn.
Nhưng ta nhiều nhất chỉ được ăn một cái trong ba ngày, bởi vì sợ ta bị hỏng răng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta chưa bao giờ nhìn thấy bất kỳ món gì ngon kể từ khi còn nhỏ, nay lại có cái đãi ngộ tốt như vậy, nên điên cuồng học thuộc lòng, sau đó vui vẻ ăn kẹo.
Thiếu gia đưa tay lau nước miếng trên miệng ta, cuối cùng trong mấy tháng qua cũng nở nụ cười đầu tiên.
"Linh Đang, sao ngươi lại dễ dụ như vậy?
Trong phủ, đại nha hoàn mỗi tháng sẽ được ba lượng bạc, đủ cho ngươi mua rất nhiều kẹo đường.
Nhưng ta hiện tại ngay cả ba lượng bạc cũng không thể cho ngươi."
Ta quay đầu tránh né bàn tay của thiếu gia, lau miệng nói.
"Cho nên, chờ thiếu gia lên cao trung, phải bao ta ăn kẹo suốt đời."
Lúc đầu, ta chỉ dựa theo mệnh lệnh của Việt Đạc mà học thuộc lòng.
Ta có cảm giác mình giống như một con lừa đang kéo chiếc cối xay với củ cà rốt treo trước mặt, cứ quay vòng vòng.
Nhưng ta vẫn hơn con lừa rất nhiều, dù sao ta cũng có kẹo để ăn.
Nhưng sau đó tốc độ đọc thuộc lòng của ta ngày càng chậm lại, vì lúc này ta đã thực sự hiểu được cuốn sách.
Ta dần dần tò mò về ý nghĩa của một câu nào đó trong sách, thậm chí còn chủ động thỉnh giáo Việt Đạc.
Lúc đó ta mới nhận ra mình dường như ta đã rơi vào một cái bẫy.
Sau đó ta lại cảm thán, tại sao nội tâm của người đọc sách lại thâm sâu đến vậy?
Ta ngày càng dành nhiều thời gian cho việc học, Tiêu ma ma càng ngày càng bất mãn.
Dù ta có làm xong hết việc rồi, ta vẫn bị bà mắng.
Kỳ thật, Tiêu ma ma đối với ta rất tốt.
Bà ấy thường đắp chăn cho ta vào ban đêm, dạy ta từng bước cách may vá.
Thậm chí còn may chiếc váy đẹp nhất của bà thành một chiếc váy nhỏ hơn để ta mặc.
Ta có chút rầu rĩ sinh khí.