Nếu Tiêu ma ma chỉ đau lòng cho thiếu gia thì tốt rồi.
Nhưng bà ấy cũng thương ta, hại ta cũng không có cách nào chán ghét bà ấy.
Suy cho cùng, bản chất của con người là thân sơ xa gần, nhân chi thường tình.
Bất kể lúc nào, bà đương nhiên cũng đều đặt thiếu gia lên hàng đầu.
Tiêu ma ma luôn cảm thấy việc học tập là một đặc ân mà chỉ có thiếu gia mới có được.
Cho dù là thiếu gia yêu cầu, ta cũng phải kiên quyết từ chối.
Nhiệm vụ của một người hầu trung thành không phải là không biết phân biệt cấp bậc như vậy.
Trong lòng bà ấy, chỉ có cống hiến hết mình cho gia chủ, đồng thời giữ vững bản phận, mới không thẹn với danh tiếng của một người hầu trung thành.
Thế đạo là như thế, quy huấn là như thế, cũng không thể nói là bà ấy sai.
Chỉ là, có lẽ ta là một kẻ ly kinh phản đạo, suy nghĩ lệch lạc.
Trong lòng luôn cảm thấy không muốn làm như vậy.
Ta không còn là Linh Đang bài xích việc đọc sách, cần ai đó dỗ ngọt bằng kẹo mới bằng lòng dụng tâm chịu khó học hành.
Đôi lúc ta cũng hoài nghi liệu mình có quá tham lam hay không?
Nhưng mỗi lần đi học với thiếu gia, ta lại nghĩ, mình tham lam thì sao?
Ta chỉ muốn tham lam mà thôi!
Điều kỳ lạ là khi ta và thiếu gia đã lớn, Tiêu ma ma không ngăn cản ta nữa.
Sau này ta mới hiểu, đại khái là ở trong mắt bà ấy, việc mỗi ngày ta ra vào phòng thiếu gia sớm chiều ở chung, thật giống như một hồng nhan tri kỉ an ủi thiếu gia.
Khi thiếu gia mười bảy tuổi, hắn đã trưởng thành.
Ta cũng không còn bị coi là một tiểu cô nương nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù cuộc sống không giàu có nhưng ta đã được nuôi dạy rất tốt, vóc dáng trổ mã cũng dễ nhìn.
Ngược lại, Tiêu ma ma ngày càng già đi, tựa hồ càng ngày càng thấp đi, tấm lưng ngày càng khom xuống.
Bà ấy thường xuyên lo lắng mình còn có thể tiếp tục chăm sóc Việt Đạc hay không.
Tiêu ma ma cuối cùng cũng không thể ngồi yên.
Lão nhân gia gọi ta đến góc tường, nịnh nọt đưa cho ta một đôi vòng tay bạc, còn nói muốn thăng chức cho ta làm nha hoàn thông phòng của thiếu gia.
Bà ấy có chút xấu hổ khi nói điều này.
Nói đó là "thăng chức", nhưng nó không mang lại dù chỉ một xu lợi ích.
Ta vừa làm nha hoàn vừa làm thư đồng cho thiếu gia, thì cũng thôi đi.
Nhưng bà ấy muốn ta làm thêm một công việc nữa mà chẳng được gì sao?
Tiêu ma ma không có tự tin, giọng nói có chút yếu ớt.
"Linh Đang ngoan, ta biết điều này là có lỗi với con.
Mặc dù chúng ta đang trong thời điểm khó khăn, nhưng ít nhất thiếu gia cũng là người hữu tâm, có tiền đồ, sẽ không uổng cho ngươi."
Ta lạnh mặt đẩy chiếc vòng tay trở về, rồi kể lại nguyên văn cho thiếu gia câu chuyện của mình y như thật.
Lần đầu tiên Thiếu gia tức giận với Tiêu ma ma, không biết bọn họ đã nói gì.
Tóm lại cuối cùng Tiêu ma ma cũng không đề cập tới chuyện này nữa.
Đây là sự khác biệt lớn nhất giữa thiếu gia và ma ma.
Mặc dù ngoài miệng Tiêu ma ma nói rằng bà đã khiến ta thua thiệt, nhưng trong thâm tâm vẫn cảm thấy ta trèo cao.
Còn nếu thiếu gia cảm thấy ủy khuất ta, vậy hắn nhất định sẽ không làm.
Bởi vì ủy khuất chính là ủy khuất, cho nên dù lời nói có ngọt ngào đến đâu, cũng cần có người cắn răng nuốt vào bụng.