Thiếu Gia Và Ta

Chương 8



Chuyện cũ nói đến đây, giống như cơ hồ liền có thể xác định được điều gì đó.

Nhưng ta lại đọc được một cảm xúc khác trong mắt thiếu gia.

Là không cam lòng, là thương tiếc.

"Mẫu thân của ta chưa hề thất trinh, nhưng ta quả thực là huyết mạch của hình án quan kia."

Nhìn vào mắt Việt Đạc, ta chợt nhớ đến câu nói của hắn.

"Tri thức sẽ không bao giờ nói dối. Trạng Nguyên chính là Trạng Nguyên. Kỳ thực.... không nên phân biệt nam nữ."

Đột nhiên trong đầu ta có một suy đoán rất điên rồ.

"Vị hình án quan kia, không phải là... cố phu nhân đấy chứ!"

Việt Đạc nhẹ nhàng gật đầu.

"Mẫu thân của ta tên là Văn Tu Trúc, bà từ nhỏ đã rất thông minh, trong mắt thế nhân, trí thông minh của bà dường như rất khác người.

Bà cải trang thành nam giới và trở thành Tu Văn Duệ, trở thành người được mọi người ca tụng cho đến ngày nay, vị hình án quan đã chớt trẻ kia.

Sau này, khi tên của Văn Tu Trúc gắn liền với Tu Văn Duệ, Văn lão gia sợ những người đó sẽ điều tra sâu hơn, chuyện nữ nhi khi quân sẽ bại lộ, liền vội vàng ép bà thành thân.

Lúc này, một thế hệ nữ anh hùng đã c.h.ế.t ở hậu viện, mọi người chỉ nghĩ rằng chủ mẫu Việt phủ đã chớt.

Không ai biết rằng bà từng là quan phụ mẫu, gánh vác công lý, bảo vệ hàng ngàn người, chỉ với đôi vai yếu đuối của mình."

"Bọn hắn dùng một lời đồn, g.i.ế.c mẫu thân hai lần."

Một lần họ g.i.ế.c Tu Văn Duệ, và một lần nữa họ tiêu diệt Văn Tu Trúc.

Trách không được Văn phu nhân buồn bực sầu não mà chết.

Từng thấy núi rừng, nuôi cỏ cây, nghe được tiếng gọi của thiên nhiên, tưởng như dòng suối chảy ra biển nhưng cuối cùng lại bị nhốt trong lồng.

Làm sao có thể không tuyệt vọng?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chưa kể, Văn lão gia vội vàng chọn cho bà vị hôn phu cũng không phải là người xứng đôi.

Khi nghèo khó, hắn đổi tôn nghiêm của mình lấy tiền.

Nhưng sau khi được no đủ, hắn nghĩ rằng tôn nghiêm trước đây của mình có thể đổi được ngàn vàng, cảm thấy mình đã thua lỗ.

Liền trút hết cơn giận lên "người mua" Văn Tu Trúc.

Ta đoán, hắn có thể không thực sự tin vào những tin đồn đó.

Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó, hắn cũng cần một lý do danh chính ngôn thuận để đánh lừa lương tâm của mình.

Chỉ cần bà ấy bị buộc tội vô căn cứ là thất trinh thì mọi hành động trong quá khứ sẽ không còn được truy cứu nữa.

Ta vô thức tiến lại gần Việt Đạc, hy vọng có thể truyền cho hắn một chút hơi ấm.

"Có lẽ ông trời còn chưa mở mắt, Văn phu nhân thức tỉnh quá sớm, mới có thể bất lực như thế.

Trong bóng tối không tìm thấy con đường phía trước, không nhìn thấy ánh sáng, thậm chí không có người đồng hành cùng bà ấy."

Ánh mắt Việt Đạc thoáng bối rối.

"Nếu như ngươi là bà ấy, ngươi sẽ làm thế nào?"

Ta suy nghĩ kỹ rồi trả lời.

"Nếu không làm được mà cứ đi đến cùng, vậy ta liền thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục."

Nếu như không cam tâm đem thiên nga giấu trong giếng khô, bỏ mặc mây xanh trong vũng lầy.

Vậy thì ta thà để "Văn Tu Trúc và Tu Văn Duệ" c.h.ế.t cùng nhau, còn hơn để Văn Tú Trúc một mình nén giận chịu đựng.

Nhưng Văn phu nhân khác với ta, ta chí có một mình một mạng.

Bà vẫn còn người thân và gia tộc.

Là điều bà ấy dựa vào cũng là thứ khiến bà ấy cố kỵ.