Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Càn Đông Thành.
Sau hơn nửa năm, Bách Lý Đông Quân mới lại bước vào khoảng sân kia.
Cánh cửa phía sau nhanh chóng đóng lại, tiếng xiềng xích vang lên. Bách Lý
Đông Quân coi như không nghe thấy, chỉ nhìn gốc cây khô héo trong sân.
Khi còn bé y thích nhất là uống rượu say nằm dưới tán cây, ngửi hương hoa
ngủ gà ngủ gật. Có lúc nó là cây hoa đào, có lúc nó lại là cây hoa lê, còn có
một số thời khắc nó lại là hoa quế, tất cả theo sở thích của sư phụ. Nhưng
Nho Tiên Cổ Trần đã không còn, cho nên hóa thành hình dạng bình thường
nhất.
Quốc thụ của Tây Sở, Phượng Hoàng Đồng.
“Phượng Hoàng, không phải ngô đồng thì không đậu.” Bách Lý Đông Quân
vuốt ve gốc cây,hạ giọng nói: “Sư phụ, con về rồi đây.”
Đương nhiên không có ai đáp lời y.
Bách Lý Đông Quân mỉm cười, lấy từ trong nhà ra một cái xẻng nhỏ, bắt
đầu đào mặt đất dưới tán cây, nhanh chóng đào ra một cái hố nhỏ, trong
hố cất hai vò rượu. Bách Lý Đông Quân giơ tay nhấc một vò lên, trên vò
rượu kia có ghi chữ - Chuyển Mộng Sinh.
“Sư phụ, ngài nói con phải đợi lúc lớn mới được uống vò rượu này.” Bách Lý
Đông Quân mở nắp bình, mùi rượu lập tức tỏa khắp sân. Y đột nhiên hít
một cái: “Trên đường về con đã tròn mười tám, đã uống được chưa?”
Cũng không có ai đáp lời y.
Bách Lý Đông Quân buông vò rượu xuống, đi về phòng, lấy ra hai cái chén,
rót cho mình một chén, lại rót chén khác để ở bên.
“Sư phụ, con uống với người.”
“Được thôi.” Có người nhận lấy chén rượu, rất không khách khí uống một
hơi cạn sạch.
Bách Lý Đông Quân kinh hãi, tuy y vẫn đang nói chuyện nhưng y biết Cổ
Trần đã mất từ lâu, không thể trả lời mình, ai đã lặng lẽ nấp trong sân mà y
hoàn toàn không phát hiện ra!
“Kinh ngạc như vậy làm gì, chẳng phải ngươi bảo uống với sư phụ à? Ta
không phải sư phụ của ngươi chắc?” Người kia đặt chén rượu xuống, lau
rượu trên khóe miệng, mỉm cười nhìn Bách Lý Đông Quân.
Gương mặt tuấn tú, nụ cười như làn nước mùa xuân.
“Nam Cung... Nam Cung Xuân Thủy?” Bách Lý Đông Quân cả kinh.
“Đại danh của sư phụ, ngươi càng gọi càng dễ nghe.” Nam Cung Xuân Thủy
mỉm cười nói.
Bách Lý Đông Quân vội vàng cúi đầu: “Không... tiên sinh, sao đột nhiên tiên
sinh lại xuất hiện ở đây?”
“Ta vân du tứ phương, vừa vặn đến đây nên tới xem đồ đệ của mình.” Nam
Cung Xuân Thủy lại rót cho mình một chén rượu: “Sao nào? Chịu thiệt ở
Thiên Khải Thành hả? Có muốn sư phụ trút giận cho ngươi không? Đánh
cha ngươi một trận? Hay là dạy cho thằng nhóc Tiêu Nhược Phong một bài
học? Lão già của Ảnh tông thì thôi, cho một kiếm giết chết là được. Ngươi
nói một câu thôi, sư phụ trút giận giúp ngươi.”
Bách Lý Đông Quân trầm ngâm một lúc lâu rồi cười khổ lắc đầu: “Không
cần.”
“Sao nào? Mới rời sư phụ bao lâu, sao đã ủ rũ thế kia, vẻ hào hùng lúc trước
đi đâu cả rồi?” Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười vò đầu y một cái: “Sư phụ là
người từng trải, ta có một lời phải nói với ngươi.”
“Lời gì?” Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nói.
“Chỉ cần không chết, tất cả chưa xong!” Nam Cung Xuân Thủy cười ha hả
nói.
Bách Lý Đông Quân vẻ mặt bất đắc dĩ, với ngài thì câu này đúng thôi, ngài
sống gần hai trăm năm rồi còn gì.
“Nghe nói ngươi bị cấm túc ở đây? Định làm những gì?” Nam Cung Xuân
Thủy hỏi: “Nếu không muốn có thể theo ta về Tuyết Nguyệt thành, Trấn Tây
Hầu không ngăn được ta đâu.”
“Không cần.” Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Ta đợi ở đây thôi. Một mình lặng
lẽ suy nghĩ một chút.”
“Chỉ nghĩ thôi sao?” Nam Cung Xuân Thủy nói đầy ẩn ý.
“Sư phụ... À, Cổ Trần sư phụ có rất nhiều sách trong phòng. Trước đây người
bảo ta đọc, lúc đó ta không thích, dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì
để làm, có lẽ nên đọc thử.” Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói.
“Ngoài ra thì sao?” Nam Cung Xuân Thủy tiếp tục hỏi.
Bách Lý Đông Quân sờ Bất Nhiễm Trần bên hông: “Luyện kiếm!”
Nam Cung Xuân Thủy gật nhẹ đầu: “Đúng, Bách Hiểu Đường phát Võ Bảng.
Lần này ngươi là người đứng đầu Lương Ngọc Bảng, thằng nhóc tên Đường
Liên Nguyệt của Đường gia chỉ xếp thứ hai. Không làm mất mặt học
đường.”
“Diệp Đỉnh Chi thì sao?” Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên hỏi.
“Diệp Đỉnh Chi mất tích, có lẽ ngay cả Bách Hiểu Đường cũng không tìm
được tung tích của hắn, cho nên trên Võ Bảng không có tên hắn.” Nam
Cung Xuân Thủy liếc mắt nhìn y: “Sao thế? Sợ hắn chết à?”
“Không đâu, ta tin tưởng tiểu sư huynh.” Bách Lý Đông Quân quay đầu sang
chỗ khác.
“Được thôi, non nước như xưa, hẹn ngày gặp lại. Hy vọng sau khi cấm túc
lần này sẽ được thấy một Bách Lý Đông Quân bất đồng.” Nam Cung Xuân
Thủy lại uống một chén rượu. “Chuyển Mộng Sinh, đúng là ngon. Để một
vò lại, đợi lần sau uống.”
“Lần sau là lúc nào?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
“Lúc ngươi thành thiên hạ đệ nhất.” Nam Cung Xuân Thủy nhảy một cái,
biến mất trên bức tường.
Bách Lý Đông Quân uống một chén Chuyển Mộng Sinh, chép miệng nhấp
nháp rượu, cũng nhấm nháp bốn chữ ‘thiên hạ đệ nhất’ này. Sau đó y lại
đậy nắp vò rượu, chôn vào trong hố, dùng xẻng lấp hố lại rồi đi vào phòng.
Cây cổ cầm năm xưa của Cổ Trần vẫn đặt trên bàn, Bách Lý Đông Quân đi
qua, giơ tay vuốt nhẹ, phủi một lớp bụi dầy. Y mỉm cười: “Hay là luyện cả cổ
cầm đi.”
Phủ Trấn Tây Hầu.
Thiếu niên cưỡi ngựa cầm trường thương đứng đó nhìn Trấn Tây Hầu trước
mặt.
Trấn Tây Hầu có danh tiếng Sát Thần, mọi người trong cả Bắc Ly và Nam
Quyết đều kính sợ ông, nhưng Tư Không Trường Phong đứng đối mặt với
ông lại không hề sợ hãi: “Phủ Trấn Tây Hầu định nhốt Bách Lý Đông Quân
bao lâu?”
“Đây là việc nhà của hầu phủ chúng ta, chắc không cần nói với Tư Không
công tử chứ?” Bách Lý Lạc Trần sắc mặt âm trầm: “Tư Không công tử cứ đi
con đường của mình cho tốt đã. Hôm nay không ra khỏi Càn Đông Thành,
ngày mai ngươi không có cơ hội này đâu.”
Tư Không Trường Phong vẫy nhẹ trường thương: “Từng nghe năm xưa trên
chiến trường Trấn Tây Hầu dũng mãnh vô song, người người nghe tin mà sợ
vỡ mật, bây giờ nhìn lại, chẳng qua chỉ nhát như chuột. Bách Lý Đông Quân
chỉ vì huynh đệ cầm kiếm tương trợ, một chưa từng giết người, hai chưa
từng làm loạn, sao lại bị giam lỏng? Công lao của phủ Trấn Tây Hầu các
ngươi lớn đến đâu, lại phải sợ một Cảnh Ngọc Vương nho nhỏ hay sao?”
“Thằng nhãi chỉ biết khua môi múa mép! Cút!” Bách Lý Lạc Trần đột nhiên
vung tay, trên bức tường hầu phủ, vài chục binh lính giương cung cài tên
như muốn bắn.
Tư Không Trường Phong vốn còn định mắng vài câu, nhưng nhìn những
mũi tên lóe lên ánh lạnh, lại nhớ tới tiếng xấu của Sát Thần, cuối cùng đành
quay đầu ngựa, vung roi. Nhưng sau khi đi được hơn mười trượng, hắn cao
giọng nói: “Ta sẽ trở lại!”
Đợi tới lúc thành Thương Tiên trong miệng bọn họ!
Trở lại cứu Bách Lý Đông Quân.
Trong Võ Bảng của Bách Hiểu Đường, hạng tư Lương Ngọc Bảng, Tư Không
Trường Phong.
“Còn kém nhiều lắm.”
Nam Cung Xuân Thủy nằm trên mái hiên, nhìn Tư Không Trường Phong
thúc ngựa chạy xuyên qua tòa thành, thương bạc trong tay lấp lóe ánh
sáng, mỉm cười: “Đồ đệ mà ta để ý, quả nhiên ai cũng bất phàm.”